Kẻ Điên 1: Bạo Lực Học Đường - 1
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:57:00
Đứa bé nhà hàng xóm bắt nạt đến mức nhảy lầu tự tử.
Nó rơi thẳng xuống chiếc xe mới mua của , đầu cúi gục, treo lơ lửng kính chắn gió.
Đứa bé c.h.ế.t , nó thì phát điên.
Lúc nhà hàng xóm lo tang sự, mấy kẻ bắt nạt còn ngang nhiên đến tận nơi. Chúng cợt, giễu cợt đứa trẻ: “Nhà bà tuyệt tự nhỉ? Đến một cũng chẳng ?”
Chúng ồn ào đến phát bực.
chậm rãi đẩy cửa , bảo bọn chúng một câu: “Bà con xa bằng láng giềng gần.”
Vả , hình như hàng xóm của cô điên thì .
1.
Chiếc xe mới mua của một nhảy lầu đè trúng.
Nửa của cô bé rơi xuống kính chắn gió xe , đầu chúc xuống, mắt vẫn còn mở.
Cô bạn của , Giang Ninh, ở ghế phụ la hét đến khản cả giọng.
chằm chằm cô bé đó, chắc chắn rằng lúc cô bé vẫn chết.
Cô bé phát hiện , chầm chậm trợn tròn mắt. nhanh, m.á.u của cô nhuộm đỏ cả lớp kính.
vỗ vai Giang Ninh bên cạnh: “Ninh Ninh, hình như là Vương Trạch, cô bé ở đối diện nhà tớ.”
Giang Ninh khựng một giây.
Sau đó gào lên còn thảm thiết hơn: “A——”
Lần , còn mang theo tiếng .
2.
Vương Trạch là hàng xóm mới dọn đến đối diện nhà , còn Giang Ninh thì sống ở tầng .
Trước đó, nhà đối diện là một đôi vợ chồng ồn ào đến mức phiền cả khu, cuối cùng tống tù.
Hàng xóm mới là một cặp con: Vương Trạch và cô bé, Tạ Tú Tú.
Tạ Tú Tú hòa nhã, ngày đầu tiên dọn bánh bao đem sang tặng .
Lúc trò chuyện, chị nhắc đến chồng quá cố của , từng là thành viên trong một đội cứu hộ tình nguyện.
Anh hy sinh trong một trận lũ lớn.
Sau , Giang Ninh mới riêng với rằng, đội cứu hộ tình nguyện đó hề lương thù lao.
Hễ thiên tai, chỉ cần nhận lời kêu gọi, những thời gian sẽ lập tức tập hợp, lao đến hiện trường.
thực sự cảm thán: “Vất vả quá.”
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Giang Ninh đáp: “ chị Tạ mà xem, khi nhắc đến chồng, chị tiếc nuối, nhưng oán hận.”
Cô còn , cha chính là tấm gương của con cái.
“Dù ba còn nữa, nhưng chị Tạ vẫn lạc quan như , chắc chắn Vương Trạch sẽ trưởng thành .”
Quả thật, cô bé ngoan, trầm lặng xinh xắn, chăm chỉ học hành, thích việc nhà.
Mỗi gặp đều gọi “chị”.
3.
Vương Trạch c.h.ế.t .
Tạ Tú Tú suy sụp .
theo Giang Ninh đến an ủi chị , nhưng thấy chị đang chìm trong sự nghi ngờ bản .
Chị , chị lục tung di vật của con bé, nhưng vẫn hiểu vì nó tự sát.
Thậm chí khi tự sát, con bé còn dọn dẹp nhà cửa, nấu sẵn bữa tối.
Giang Ninh ôm chị , to đến mức trời long đất lở.
Tạ Tú Tú : “ cứ tưởng khi bố nó mất, vẫn thể chăm sóc cho nó… Là , chắc chắn chỗ nào đó sai…”
Biểu hiện thường ngày của Vương Trạch dấu hiệu của việc tự sát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ke-dien-1-bao-luc-hoc-duong/1.html.]
Tạ Tú Tú cứ mãi tự trách, cho rằng lơ là điều gì đó, nên mới dẫn đến bi kịch .
Trong lòng chợt nặng nề, nhưng chẳng .
Khoảnh khắc đó, thực sự ơn vì quen Giang Ninh.
Bởi vì từng chẩn đoán là thiếu hụt khả năng đồng cảm, dù cố gắng bắt chước khác trong nhiều năm, nhưng bộ não vẫn thể xử lý nổi một khối cảm xúc phức tạp đến .
Giang Ninh giỏi an ủi khác, hơn nữa, cô to.
Cô đến mức cũng cảm giác như theo, cơn kích động xé xác ai đó trong lòng cũng dần lắng xuống.
Thế nên, cô phụ trách và an ủi, còn vụng về vỗ lưng hai bọn họ.
4.
Tạ Tú Tú báo cảnh sát, t.h.i t.h.ể con bé bảo quản trong nhà tang lễ, nhưng chị nhất quyết chịu an táng.
Cảnh sát điều tra kỹ, nhưng cái c.h.ế.t của Vương Trạch đúng là tự sát, hề dấu hiệu sát hại.
Dù lực lượng cảnh sát vô cùng căng thẳng, thể hỗ trợ ngoài trách nhiệm mà giúp chị tìm nguyên nhân con bé tự sát, nhưng họ vẫn cử một nữ cảnh sát giàu kinh nghiệm đến an ủi, còn giúp chị đặt lịch trị liệu tâm lý.
Giang Ninh và vài hàng xóm khác ngày nào cũng ở bên chị , an ủi, động viên.
Cuối cùng, Tạ Tú Tú cũng dần bước khỏi nỗi đau, quyết định tang lễ cho con.
thở phào nhẹ nhõm.
Cứ thế mãi, thực sự .
Khi đối diện với kẻ ác, vẫn còn thấy phấn khích—tống bọn chúng xuống địa ngục là xong.
khi đối diện với khí u ám thế , cảm thấy luống cuống.
quen bắt chước cách Giang Ninh cư xử, nhưng cô đến mức nước mắt nước mũi tèm lem… độ khó cao.
5.
Lễ tang tổ chức tại nhà tang lễ.
Ngoài mấy hàng xóm như chúng , chỉ vài đồng nghiệp của Tạ Tú Tú đến dự.
Tạ Tú Tú để Vương Trạch trong yên lặng, cần lo lắng cho cô . Vì thế, Giang Ninh cố kìm nén đến mức mắt sưng đỏ như cá vàng, nhưng vẫn .
chằm chằm t.h.i t.h.ể chỉnh trang của Vương Trạch, trong đầu cứ mãi hiện lên hình ảnh cô rơi xuống kính chắn gió xe .
Lúc đó, cô mở to mắt , như thể còn điều gì …
Lúc , mấy trông như học sinh bước , tiếng đùa của họ kéo trở về thực tại.
“Chào cô, chúng cháu là bạn học của Vương Trạch, đến tiễn bạn đoạn đường cuối cùng.”
Tạ Tú Tú mắt đỏ hoe, khẽ gật đầu cảm ơn.
sang—bốn nam một nữ, mặt hề chút bi thương, từng một vươn cổ t.h.i t.h.ể với ánh mắt tò mò.
Cô gái mặc váy siêu ngắn khẽ hỏi: “Chết thật ?”
Cậu con trai cao nhất bên cạnh đáp: “Chết .”
Cô gái nhoẻn miệng : “Ồ, thì c.h.ế.t trông như .”
Mọi đều sững sờ bọn họ.
nheo mắt .
Giang Ninh nhịn , phắt dậy: “Các bạn! Ở đám tang xin hãy giữ thái độ nghiêm túc! Đừng cợt như !”
Cô gái sang cô : “Cô là ai?”
Nói xong còn thổi một cái bong bóng kẹo cao su.
Giang Ninh đáp: “ là hàng xóm của Vương Trạch!”
Cô gái giả vờ ngạc nhiên: “Hàng xóm? Ôi, là hàng xóm mặt giúp cô nhỉ?”
Sau đó gật đầu như chợt hiểu điều gì: “Cũng , cô đáng ghét như thế, nên đến đám tang cũng chẳng ai .”
Ngay giây tiếp theo, cô nhổ bã kẹo cao su xuống t.h.i t.h.ể của Vương Trạch.
Đôi mắt bỗng sáng rực lên.
À… cái cảm giác bức bối trong lòng bấy lâu nay, lẽ sắp tìm cách giải tỏa .