Kẻ Đứng Ngoài Bản Án - Chương 16 - Bức Thư Không Gửi
Cập nhật lúc: 2025-07-15 21:47:09
nhận một cuộc gọi từ . Bà giọng hoảng hốt, run rẩy:
“Minh… con gửi cho cái đó?”
im lặng vài giây. “Gửi gì cơ?”
Bà nức nở: “Tờ giấy đó… vẽ cái đầu cắt lìa… và hàng chữ máu… Con đừng đùa kiểu đó, ? Ba con yếu tim…”
thẳng dậy. “Mẹ, con gửi gì cả.”
“Mẹ chữ của con, Minh. Là nét chữ của con.”
tắt máy, tay vẫn giữ nguyên tư thế cầm điện thoại.
Sau đó lục hộp thư email. Có một tin nhắn gửi lúc 3:17 sáng.
Tiêu đề: “HỌ CHƯA BAO GIỜ NGHE TIẾNG CUỐI CÙNG”
Người nhận: “[email protected]”
Nội dung chỉ là một đoạn ghi âm ngắn, 17 giây, định dạng. Khi mở lên, là tiếng thét chói tai… và tiếng đàn ông vọng phía – là tiếng của .
Hoặc một phiên bản của .
---
lục nhật ký. Trang ngày 12 tháng xé rời. mép giấy vẫn còn vài nét mực thấm ngược từ trang .
" để ghi tiếng kêu cuối cùng. Nó như âm nhạc."
---
thư. Một cuối. Dưới ánh đèn bàn, bằng tay run nhẹ:
“Em, nếu thể , kết thúc. Không vì em thắng, mà vì ai còn sống nổi nếu chúng tiếp tục thế .”
“Anh sẽ đến đồn cảnh sát. Tự thú. Anh sẵn sàng.”
gấp thư , đặt phong bì, kịp dán.
ngủ quên ghế.
Khi tỉnh dậy, phong bì trống. Lá thư còn.
tìm khắp nhà. Không . Không trong sọt rác. Không trong lò đốt. Không dấu vết. bàn gỗ một chữ khắc bằng dao:
“Gửi .”
---
Hôm đó, cảnh sát đến gõ cửa.
Ba . Gương mặt căng. Tay đeo găng. Một cầm giấy khám xét. bước , mắt chớp.
“Anh Minh, tố cáo gửi thư đe dọa đến nhân nạn nhân.”
đáp: “ gửi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ke-dung-ngoai-ban-an/chuong-16-buc-thu-khong-gui.html.]
Họ tin. Cũng cần tin. Họ nhà.
Tìm thấy trong hộc bàn: ảnh các nạn nhân. In màu. Có vết bút khoanh tròn quanh mắt, quanh miệng, như phân tích. Có bức còn vẽ thêm bằng mực đỏ: chữ “im lặng”.
Họ hỏi: “Sao những thứ ?”
chỉ lắc đầu.
ký ức gì về việc in , giữ . nét chữ phân tích bên cạnh… là của . Tên nạn nhân. Giờ chết. Ghi chú về ‘độ sâu vết cắt’.
---
Tối hôm đó, nhật ký. Có một đoạn từng :
“Tự thú để gì? Anh nghĩ chúng sẽ giam cả hai ? Anh hiểu – là cánh cửa. Nếu đóng , sẽ mở bằng máu.”
xé cuốn nhật ký. Xé từng trang. Đốt hết.
Đến trang cuối, là nét chữ lạ:
“Lửa g.i.ế.c điều sống trong bóng tối.”
---
về gương.
hỏi: “Em gì?”
Trong gương, miệng động. vẫn giọng trả lời:
“Muốn tồn tại. Muốn nhớ. Và lãng quên.”
---
đến đồn cảnh sát.
cửa. Tay nắm chắc thư nhận tội mà bản cũ mất.
hít . khi chuẩn bước qua, trong túi áo… còn thư.
Chỉ một mảnh giấy nhỏ, gấp tư.
Dòng chữ mực đỏ:
“Tự thú là trò của kẻ yếu. Anh chọn sai.”
lùi . Không hiểu chân nhấc nổi. Tay run – vì sợ, mà vì nó đang điều khiển.
Và khi … tiếng vang vọng từ bên trong . Khô, sâu, và nhẹ như tiếng thủy tinh rạn.
---
Tối đó, mở máy ghi âm.
Một giọng nữ, nhỏ, vang lên:
“Họ sẽ bắt đầu nghi ngờ. chỉ khi chết… thì mới lộ.”