Kế Hoạch Cưỡng Đoạt Thái Tử Hoàng Huynh - 16
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:15:11
Không bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng "kẽo kẹt".
Có bước .
Ý thức trở , dựa lưng cột giường, mệt mỏi hỏi: "Bây giờ là canh mấy ?"
Không ai trả lời.
Ta cảm thấy điều gì đó đúng: "Sao gì ?"
Vẫn phản hồi.
Ta giơ tay định kéo tấm khăn che mặt lên.
tay giơ lên một bàn tay rộng lớn nắm lấy, thở quen thuộc phả mặt.
Ngay đó, tấm khăn đỏ vén lên, gương mặt như ngọc hiện mắt.
"Hoàng ?!"
Nam nhân khẽ "ừm" một tiếng, giọng điệu bình thản chút d.a.o động nào.
càng như , càng cảm thấy bất an trong lòng.
Đầu ngón tay lạnh của nam nhân chậm rãi mơn trớn gương mặt , hồi lâu , thì thầm: "Màu đỏ hợp với ."
Không sự tức giận, thất vọng, buồn bã mà tưởng tượng, bình tĩnh như thể từng chuyện gì xảy .
Có chuyện gì đó bình thường!
"Xin hoàng , là sai , ngàn vạn đều là của , xin đừng giận, nổi giận sẽ hại đến sức khỏe!" Bất kể đang nghĩ gì, nhận .
Thẩm Túc cuối cùng cũng nở nụ : "Đã sai, hãy ngoan ngoãn chịu phạt ."
Chịu phạt? Phạt gì?
Chưa kịp hỏi, gáy đột nhiên đau nhói, ý thức chìm hôn mê.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Khi tỉnh , mắt là một gian huy hoàng.
Ngồi dậy, tiếng leng keng trong trẻo vang lên.
Ta cứng , vén chăn lên, thấy một sợi xích vàng óng ánh khóa quanh mắt cá chân .
"Đây... đây là của ?"
Sợi xích vàng dùng để giam cầm Thẩm Túc, kể từ khi quyết định còn quấn quýt nữa thì cất trong rương.
Không ngờ Thẩm Túc tìm thấy nó, và giờ đây nó khóa chân ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ke-hoach-cuong-doat-thai-tu-hoang-huynh/16.html.]
Nghe thấy tiếng động, Thẩm Túc bước từ bình phong.
Hắn tắm xong, tóc dài xõa xuống, chỉ khoác một chiếc áo lót trắng như tuyết, còn phảng phất nước mờ ảo.
Nước miếng lời rơi xuống từ khóe miệng.
Ta vội lau miệng, ho khan một tiếng để che đậy, vẻ đáng thương tội nghiệp: “Ta thực sự , sẽ bao giờ như nữa, thể mở nó ?"
"Xin đấy, hoàng !"
Thẩm Túc xuống mép giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sợi xích chân , đó chậm rãi lắc đầu: "Ta sẽ tin nữa."
"Chiêu Quân, vốn đối xử với như . Chính quá lời, còn định rời xa hoàng ."
Thẩm Túc tự tay xé nát chiếc mặt nạ ôn nhuận của , phơi bày tâm hồn bệnh hoạn và méo mó bên trong.
"Ta yêu , gì đều thể cho , nhưng chỉ một điều, rời xa ."
"Tại ngay cả điều Chiêu Quân cũng thể cho ?"
"Nếu như , thì đừng trách hoàng giam cầm ."
Thẩm Túc nâng chân của lên, cúi đặt một nụ hôn lên mắt cá chân đang khóa bởi xích vàng.
Nụ hôn pha trộn chút dục vọng nào, chỉ sự nồng nhiệt thành kính, sự thành kính dành cho tín ngưỡng tối cao trong tâm hồn.
Rất kỳ lạ, cảm thấy ngạc nhiên cho lắm.
Dường như, trong thâm tâm luôn cảm thấy Thẩm Túc nên như .
Ta... ừm... thậm chí còn thích hơn...
"Bảy ngày đại hôn." Thẩm Túc đột nhiên thốt một câu.
Hắn mỉm : "Trong thời gian khó một chút. Sau đại hôn, sẽ tháo nó ."
Ta há hốc miệng: "Nhanh ? Huynh cân nhắc thêm chút nữa?"
Thẩm Túc gì nữa, chỉ đắp tấm chăn mỏng cho dậy rời .
Buổi chiều, cung nữ mang đến một bộ giá y.
Đỏ như lửa rực, tinh xảo lộng lẫy.
Ta càng càng thấy quen.
Đây là bộ áo tự tay may đây ?
Chỉ là đây còn một phần nhỏ thành, giờ may vá chỉnh.
"Đây là do hoàng cho tú nương may ?"