Kế Hoạch Phản Công Trong Thanh Lâu
Chương 4
13
Ta đến đúng lúc, vừa kịp lúc ta phải ra sân.
Ta gảy một khúc đàn, tấu một bản “Cẩm sắc”, như mưa phùn giăng giăng gợi lên trong lòng người ta vô vàn nỗi nhớ nhung, phác họa nên khát vọng trong lòng người ta, một khúc nhạc kết thúc, mọi người đều xúc động, khó có thể hoàn hồn.
Một lúc lâu sau, tiếng vỗ tay như sấm mới vang lên dưới khán đài.
Ta cúi đầu vái chào, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt lại vừa vặn chạm vào đôi mắt của thất hoàng tử, chàng mỉm cười nhìn ta, trong mắt mang theo chút kinh ngạc.
Tú bà thấy không khí đã đến, vội sai người lên che mặt, kéo ta xuống.
Tú bà dẫn đầu cúi chào, đương nhiên cũng nhận được không ít tiền bạc mọi người ném lên, eo uốn éo, nọng thịt trên mặt cười đến nỗi gần như chôn vùi cả mắt.
Chúng ta được sắp xếp chờ đợi trong nhạc phường, rất nhanh sau đó, kết quả đã có.
Giải nhất có tổng cộng ba suất, ta cùng Mộ Mộc và Tô Vi Lan được xếp vào giải nhất, những nữ tử còn lại đều được xếp vào giải nhì.
Lời vừa dứt, lập tức gây ra sự bất mãn của nhiều người, tú bà lạnh mặt, không nói nhiều.
Tô Vi Lan có thể làm được không nằm ngoài dự đoán của ta, chỉ cần nhìn thấy khóe mắt nàng ta nhuốm ba phần đắc ý, ta liền biết nàng ta lại leo lên giường của ai đó.
14
Từ sau đại hội hoa khôi lần trước, ta bỗng chốc nổi danh, trở thành mỹ nhân số một danh bất hư truyền của kinh thành.
Hàng ngày, những nam nhân đến gặp ta không tiếc bỏ ra trăm lượng vàng nhưng cũng chẳng thể lay chuyển được ta mảy may.
Sau khi Thất hoàng tử giải quyết được nỗi lo cấp bách cho ta, quan hệ của ta và chàng dần dần trở nên thân thiết.
Chúng ta ngầm trao đổi thơ văn, kể cho nhau nghe những chuyện thường ngày, quan hệ cũng từng bước trở nên thân thiết hơn.
Tô Vi Lan dường như cũng phát hiện ra bí mật của món ăn, đôi mắt nàng như tẩm độc nhìn ta.
Một đêm nọ, ta đang nghỉ ngơi trên giường nhỏ, một bàn tay thô ráp to béo đặt lên bắp chân ta, ta lập tức hét lên, mở mắt ra thì ra là khuôn mặt béo tròn của Tứ hoàng tử.
“Mỹ nhân số một kinh thành thì thế nào? Còn chẳng phải nằm dưới thân ta mà hầu hạ sao.”
Hắn đè lên người ta, ta giãy giụa không thoát, thấy môi hắn sáp lại gần, trong cơn nóng giận, ta dồn hết sức đá vào hạ bộ hắn, hắn kêu lên một tiếng, mềm nhũn ngã lên người ta, thế mà lại đau đến ngất đi.
Thân thể ta cũng vì quá căng thẳng mà mềm nhũn, ta tránh chạm vào thân thể béo núc của hắn, cẩn thận đứng dậy đi xem cửa phòng.
Chỉ thấy trên đó không có dấu vết bị cạy mở, trên bàn còn đặt chìa khóa của phòng ta, chìa khóa phòng ta chỉ có tú bà và Tô Vi Lan có, tú bà còn phải dựa vào ta để kiếm bộn tiền, chắc chắn sẽ không để con heo này làm bẩn ta, từ khi Tô Vi Lan mới vào thanh lâu thì chúng ta đã trao đổi chìa khóa cho nhau, huống hồ nàng còn tư tình với Tứ hoàng tử, không phải nàng thì còn có thể là ai?
Nếu đêm nay ta không phản kháng thành công, ngày mai nhất định sẽ thân bại danh liệt, trở thành kỹ nữ thực sự.
Huống hồ ai mà không biết, Tứ hoàng tử mắc bệnh hoa liễu, bẩn thỉu hôi hám vô cùng.
Ta tức giận đến bật cười, lấy độc trị độc là tốt nhất, một kế hoạch liền hiện ra trong đầu ta.
15
Ta cầm theo mê hương đã chế từ trước, dùng ống nhỏ đâm thủng cửa sổ của Tô Vi Lan, sau khi xác định bên trong không có động tĩnh, liền dùng chìa khóa mở cửa lớn của nàng.
Trong phòng toàn là mùi hương dâm loạn, ngửi thấy thật khó chịu, ta ngẩng đầu nhìn.
Lúc này nàng đang nằm trên giường với quần áo xộc xệch, ta nghĩ đến thân thể này của nàng liền không nhịn được buồn nôn.
Mê hương của ta không mạnh, ta sợ đánh thức nàng, cẩn thận cõng nàng đến phòng của ta, đặt nàng bên cạnh Tứ hoàng tử, sau đó cầm khăn che mũi, đốt tình hương đã pha chế trước đó, quả nhiên, không lâu sau, hai người đã nhanh chóng cởi hết quần áo, thân thể trắng nõn bắt đầu quấn lấy nhau.
Ta cười gian xảo, cửa phòng cũng không đóng, quay người đến Lạc phường qua đêm.
16
Ngày hôm sau, ta cố ý dậy thật sớm đến trước cửa phòng mình, trước cửa đã có năm sáu người vây quanh chỉ trỏ vào bên trong, thấy ta đến, tất cả đều im bặt.
Mộ Mộc cũng chạy đến, nàng nhìn thấy cảnh tượng diễm lệ trên giường, xấu hổ đến mức không dám nhìn.
Ta giả vờ ra vẻ tức giận, đau lòng rơi nhiều nước mắt, rất nhanh, tú bà hằm hằm dẫn theo một đám người chạy đến, hiển nhiên bà ta cũng không ngờ cảnh tượng trong phòng lại trần trụi như vậy, bà ta cũng suýt ngất xỉu.
“Người đâu, chuyện gì xảy ra vậy? Còn không mau lôi con tiện nhân mặt dày này ra đây, đúng là đồ súc sinh!” Tô Vi Lan trên giường nghe thấy động tĩnh mơ màng mở mắt nhưng lại bị tình hình tiếp theo dọa đến mức không nói nên lời.
“Chuyện gì xảy ra vậy, không, hẳn là Tô Thanh Ca, không phải ta, không phải ta.” Tô Vi Lan hiển nhiên cũng bị dọa sợ, bắt đầu nói năng lộn xộn, trong lời nói dường như đã tiết lộ một số chuyện.
Lúc này, một người trông giống gã sai vặt thì thầm bên tai tú bà vài câu, lập tức, bà ta không còn khách sáo với Tô Vi Lan nữa, trực tiếp lôi nàng ta ra trước mặt mọi người, quần áo rách rưới, đánh ba mươi đại côn.
Nghĩ đến, vị lục hoàng tử tuấn tú kia cũng đã từ bỏ nàng ta.
Khuôn mặt Tô Vi Lan cũng lập tức xám xịt, gào lên liên tục cầu xin tha thứ nhưng trước đó nàng ta đã đắc tội với mọi người, không một ai chịu nói giúp nàng ta một câu.
Ta tiến lên ngăn cản vài lần, tú bà khuyên ta đừng nên xen vào chuyện của người khác, đã vào Xuân Hương Viện, chỉ có tỷ muội, không có tình thân.
Như vậy, ta cũng đành bất lực.
17
Mất đi sự che chở, Tô Vi Lan không còn chỗ dựa, nàng ta hoàn toàn trở thành một kỹ nữ, vì mất đi đêm đầu tiên nên trực tiếp bắt đầu tiếp khách.
Nghe Mộ Mộc và ta nói, Tô Vi Lan gần đây thường xuyên bị gọi, người đó chính là kẻ thù không đội trời chung của lục hoàng tử, hành hạ Tô Vi Lan đến không ra hình người, nghe nói hạ thân toàn là máu…
Ta nhướng mày cười không ngừng, chưa đủ, vẫn chưa đủ, so với kiếp trước ta phải chịu, chỉ như lông hồng.
Xuân quang tươi đẹp, ta đang ở trong phòng thưởng trà với thất hoàng tử.
À đúng rồi, thất hoàng tử, tên là Giang Tề Quang, là mẫu phi đặt cho chàng, 《Cửu ca Vân trung quân》 có câu: ” Cùng sáng với nhật nguyệt “, ta vẫn luôn cảm thấy, cái tên này rất hợp với chàng.
“Thanh Ca lát nữa có muốn cùng ta tham gia chợ đèn hoa không? Vịt quay của Hồng Phúc Lâu rất thơm.”
Giọng nói trong trẻo và trầm ấm của chàng truyền đến, giống như suối đầu xuân gõ vào lòng.
Ta cười gật đầu đồng ý, hương trà thoang thoảng lan tỏa trong miệng, lại cảm thấy như đang mơ, không thực tế.
Tú bà đương nhiên đồng ý, bà ta vui vẻ tiễn ta đi nhưng trước khi đi lại gọi ta sang một bên, dặn ta trước tiên đừng mất đi thân mình.
Ta đeo một tấm mạng che mặt, bước từng bước nhỏ ra khỏi cửa lớn của Xuân Hương Viện, mùi khói lửa thơm phức của thức ăn ập vào mặt khiến người ta sáng mắt.
Tề Quang mỉm cười nhìn ta, không lâu sau, trong lòng ta đã đầy ắp các loại đồ ăn ngon.
Trời vừa chạng vạng nhưng đèn đuốc đã sáng trưng, nhìn từ xa, ngàn ngọn đèn sáng như trăng sao sáng ngời trên sông Ngân, ánh sáng rực rỡ, rực rỡ như biển, cùng với pháo hoa không ngừng nở rộ trên bầu trời, quả thực như chốn bồng lai tiên cảnh.
Trên đường đi, ta vừa đi vừa kinh ngạc trước vẻ đẹp của thời thịnh thế này, đèn hội của chùa nhưng đột nhiên ta lại nhìn thấy một chiếc trâm bạc ngọc bích, dòng suy nghĩ lại không nhịn được mà theo ánh đèn bay đi, kiếp trước, trước khi Tề Quang xuất chinh đã tặng ta một chiếc trâm như vậy do chính tay chàng làm, ta ngày nào cũng cài trên tóc, ngay cả khi ngủ cũng không nỡ tháo ra.
Dòng người đột nhiên đông đúc hơn, ta không biết bị ai va phải, mất dấu Tề Quang, ta có chút hoảng hốt tìm kiếm khắp nơi nhưng trước mắt chỉ toàn là những người xa lạ.
Đột nhiên, sau lưng có một luồng khí lạnh, ta quay đầu nhìn lại, một thân hình tuấn tú như ngọc, mày mắt ôn nhu tuấn tú, là Tề Quang.
Chàng tiến lên véo mũi ta, ôn nhu cười nói: “Dòng người đông đúc, đi theo ta.”
Nói xong, chàng đưa tay ra trước mặt ta, ta đỏ mặt đặt tay vào lòng bàn tay chàng, một luồng hơi ấm truyền đến, dù ta đã từng thân mật với chàng nhưng vẫn không nhịn được mà đỏ mặt.
Ăn xong đồ ăn ngon của Hồng Phúc Lâu, chúng ta lại tiếp tục đi nhiều nơi, đêm đã khuya, ta đến lúc phải về, Tề Quang đưa ta đến gần Xuân Hương Viện, quãng đường còn lại ta đi bộ một mình.
Đang đi, mắt ta tối sầm lại, tiếp theo là một mùi hương quen thuộc truyền đến, là Tề Quang.
Chàng đặt một vật lạnh ngắt vào tay ta, hóa ra là chiếc trâm bạc ngọc bích đó, trên đuôi trâm khắc chữ “Ngô ái Thanh Ca.”
“Thanh Ca, không lâu nữa ta sẽ phải xuất chinh Tây Nam, đến lúc đó ta không ở bên cạnh, nàng nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, không được để các hoàng huynh của ta bức hại, ta đã phái một ảnh vệ đi theo nàng, nếu có nguy hiểm, hắn sẽ ra tay cứu giúp.”
Chàng dừng lại, nhìn vào mắt ta, kiên định nói: “Ta không bao giờ chê bai thân phận của nàng, trong mắt ta nàng mãi mãi là người trong sạch, lần này nếu ta khải hoàn trở về, ta mới có thể chắc chắn để phụ hoàng đồng ý cưới nàng làm hoàng phi của ta.”
Ta không nghe được những lời này, nhớ lại những tiếc nuối đã qua của kiếp trước, không nhịn được mà hốc mắt ươn ướt vài giọt nước mắt trong veo rơi xuống dòng chữ đó, làm nhòe đi.
Tề Quang rõ ràng có chút luống cuống, chàng không biết tại sao ta lại khóc, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho ta.
“Tề Quang, cảm ơn chàng, chàng cũng phải bảo trọng, lần này, ta nhất định sẽ đợi chàng đến cưới ta.” Ta nhìn chàng, lần này, ta nhất định sẽ không để bi kịch lặp lại.