Kế Hoạch Theo Đuổi Của Tiểu Ngư
Chương 2
9
Tôi vừa vào phòng ngủ cửa phòng còn chưa đóng lại.
Đã bị Trần Cư An từ bên ngoài dùng sức đẩy ra hung hăng đụng vào tường.
Tôi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch muốn tông cửa bỏ chạy.
Trần Cư An cũng đã lạnh mặt đóng cửa lại rồi khóa trái.
Sau đó trở tay ấn tôi vào cửa.
Tôi vừa định giãy giụa, một cái vỗ có chút đau liền đánh vào trên mông.
Một phần da thịt nhỏ dưới lớp vải mỏng, vừa đau vừa nóng.
“Chú dựa vào cái gì đánh cháu?”
“Cháu lớn rồi, không phải trẻ con, cháu có quyền kết bạn…”
Tôi vừa khóc vừa giãy dụa muốn đẩy hắn ra.
Trần Cư An nắm chặt cổ tay tôi cố định trên đỉnh đầu.
Tôi khóc nức nở âm thanh càng lúc càng lớn.
“Trần Cư An, chú khốn kiếp, cầm thú…”
“Mắng không sai.”
Trần Cư An một tay ấn tôi.
Tay kia chậm rãi mở nút áo nhanh nhẹn cởi áo ra.
Lại cởi khóa thắt lưng.
Tôi không tự chủ được liền căng thẳng.
“Tiểu Ngư, quả thật tôi là một thằng khốn, cầm thú.”
Trần Cư An từ phía sau dán sát vào tôi cúi đầu hôn bên cổ tôi lại khẽ cắn.
Hắn đối với đứa bé mình nuôi từ nhỏ tới lớn, nổi lên ý niệm làm chuyện xấu.
Hắn đương nhiên là cầm thú, không, có lẽ hắn ngay cả cầm thú cũng không bằng.
Trần Cư An gạt đi nước mắt nơi khóe mắt tôi giọng nói có chút khàn khàn: “Tiểu Ngư, năm ngày vết thương đã lành rồi… có phải không?”
10
“Không có.”
“Chú thả cháu ra, Trần Cư An…”
Tôi quay mặt đi muốn tránh sự gần gũi của hắn.
Tay Trần Cư An đột nhiên dùng sức.
Thân thể của tôi cùng hắn kề sát, kín kẽ giống như khảm vào nhau.
“Không có? Vậy để tôi kiểm tra một chút.”
“Không cần chú kiểm tra…”
“Tiểu Ngư, không nên giấu bệnh với thầy thuốc.”
Trần Cư An lại có thể vô sỉ tỏ ra bộ dáng chính nhân quân tử nghiêm túc như vậy.
Ngược lại là tôi có vẻ tư tưởng lệch lạc.
“Cháu không có giấu bệnh với thầy thuốc.”
“Là tay nghề của chú quá kém.”
“Không đúng, chẳng những chú có tay nghề kém, kỹ thuật cũng kém.”
“Kỹ thuật của tôi kém?” Trần Cư An hơi nhướng mày rũ mắt nhìn tôi.
“Nếu như tôi nhớ không lầm, lúc ấy là cháu không cho tôi đi ra ngoài…”
“Đó chỉ là phản ứng sinh lý bình thường.”
“Rất tốt.”
Trần Cư An mặt không chút thay đổi liếc tôi một cái.
Nhẹ nhàng đem ống tay áo cuốn hai lần.
Sau đó dứt khoát bóp chặt eo tôi.
Ấn tôi ở trên cửa lần nữa.
Hoàng hôn ở khuôn viên Trần gia luôn đặc biệt đẹp.
Nhất là vào buổi tối đầu hè.
Khu vườn thú vị cành lá xanh ngắt.
Trên sân thượng cách đó không xa rèm cửa sổ mỏng rũ xuống đất chỉ kéo lên một nửa.
Gió nhẹ thổi tới, bóng tối lay động.
Khắp phòng đều là tiếng nức nở cùng tiếng cầu xin tha thứ.
Trần Cư An đặt bàn tay lên lưng tôi và chống lên cánh cửa.
Tôi dựa vào trên vai hắn, ngước mắt liền nhìn thấy hai thân ảnh chồng lên nhau trong gương cách đó không xa.
Bóng lưng người đàn ông cao lớn thon dài, vai lưng phẳng phiu quần áo vẫn chỉnh tề.
Đem tôi trong ngực hoàn toàn che khuất.
Mà trên thảm chiếc váy đỏ của tôi vứt lộn xộn dưới đất.
Tôi chỉ nhìn thoáng qua rồi cũng quay mặt đi.
Trần Cư An vén mái tóc rối bời trên trán tôi.
“Tiểu Ngư, muốn tôi ra ngoài không?”
Giọng hắn khàn khàn, đáy mắt tràn ngập sắc dục.
Khóe môi lại nhếch lên một nụ cười rất nhạt.
Thật sự tôi chưa bao giờ phát hiện Trần Cư An là người như vậy.
Còn có thú vui ác độc như vậy, lại thù dai như vậy.
Tôi nhịn xuống một trận rung động khó nhịn kia nhướng mày nhìn hắn một cái, cắn môi đưa tay đẩy lồng ngực rắn chắc của hắn.
Ánh mắt Trần Cư An trầm xuống: “Tang Ngư?”
Tôi không để ý tới hắn hung hăng đẩy hắn ra ngoài.
Trần Cư An dường như có chút bực bội cắn cắn răng.
Bỗng dưng giữ chặt cổ tay tôi, trong nháy mắt tiếp theo cả người đẩy về phía trước càng sâu.
Bất ngờ không kịp đề phòng, tôi chỉ cảm thấy một trận choáng váng.
Trước mắt tựa như vô số ánh sáng đều lóe lên.
“Trần Cư An……”
Tôi bóp chặt cánh tay hắn, vừa xấu hổ vừa tức giận khóc thành tiếng.
Hồ nước trong vườn đang mở đài phun nước.
Thợ làm vườn nhân lúc mặt trời lặn bắt đầu tưới hoa cỏ cây cối.
Trần Cư An cúi đầu hôn tôi dường như có chút bất đắc dĩ cười ra tiếng.
“Thì ra không phải là cá nhỏ, mà là cá voi nhỏ biết phun nước…”
11
Từ hôm đó tôi cũng không chịu để ý đến Trần Cư An nữa.
Mấy ngày nay hắn rất bận rộn.
Thỉnh thoảng gặp nhau ở nhà tôi cũng coi hắn như không khí mà làm ngơ.
Có hai lần hình như hắn đi ngang qua trường tôi.
Gửi tin nhắn kêu tôi cùng ăn cơm.
Nhưng tôi cũng không trả lời.
Tôi cố tình né tránh.
Thậm chí gần nửa tháng tôi và Trần Cư An cũng chưa gặp mặt.
Cho đến khi Trần gia mở bữa tiệc gặp mặt người trong gia đình định kỳ mỗi tháng.
Tôi được coi là một nửa con gái nuôi của Trần gia cũng không thể vắng mặt.
Gọi là một nửa con gái nuôi vì câu chuyện rất kịch tính.
Khi tôi năm tuổi, anh trai và chị dâu của Trần Cư An nhận nuôi tôi vì không thể sinh con.
Nhưng khi tôi bảy tuổi, chị dâu của hắn đột nhiên mang thai.
Sinh ra một trai một gái.
Bởi vậy vợ chồng bọn họ liền có ý định vứt bỏ con nuôi.
Muốn đưa tôi về trại trẻ mồ côi.
Lúc đó Trần Cư An chỉ mới mười lăm tuổi.
Một câu nói của hắn đã giúp tôi có thể tiếp tục sống ở Trần gia.
Được hưởng thụ cuộc sống tốt nhất, được nhận sự giáo dục tốt nhất.
Nhưng cũng bởi vậy thân phận của tôi ở Trần gia có chút xấu hổ.
Lúc đầu tôi là con gái nuôi của Trần Cư An.
Cho nên tôi gọi Trần Cư An một tiếng chú nhỏ.
Sau đó bọn họ không cần tôi nữa.
Nhưng Trần Cư An lại không bảo tôi sửa cách gọi.
Cái tên gọi này liền gọi từ năm tuổi đến hai mươi tuổi.
Thế giới này không có người thứ hai biết.
Tôi không muốn gọi Trần Cư An là chú.
Vì tôi thích hắn.
Tôi muốn kết hôn với hắn.
Ngay cả khi tôi lớn lên đến mười sáu mười bảy tuổi.
Rất nhiều người lớn ở Trần gia nói bóng gió nhắc tới việc tôi phải biết thân biết phận.
Đừng vì Trần Cư An nhất thời cố chấp mà nuôi tôi ở bên cạnh, tôi liền sinh ra tâm tư không nên có.
Trần gia và Trần Cư An là ân nhân của tôi.
Con gái nuôi như tôi cũng không thể lấy ơn trả oán.
12
Lần tụ họp này cùng mấy lần trước không có quá nhiều khác biệt.
Anh chị của Trần Cư An đối với tôi vẫn là thái độ không nóng không lạnh.
Những trưởng bối khác của Trần gia cũng chỉ là khách sáo trên mặt.
Đôi song sinh kia đối với tôi luôn mang một chút địch ý.
Tôi nghe người hầu lén nói chuyện, bọn họ có lẽ là kiêng kị tôi từng là chị trên danh nghĩa của bọn họ.
Sợ tương lai sẽ phải chia một khoản tài sản.
Tôi cố gắng ngồi ở một vị trí ít người để ý như thường lệ.
Người khác cười nói chuyện phiếm còn tôi chỉ cúi đầu ăn trái cây và đồ ăn vặt.
Trần Cư An tới hơi muộn.
Nhưng hắn vừa xuất hiện Trần gia mới chính thức náo nhiệt lên.
Bà Trần giả vờ giận dữ: “Sao lại tới trễ như vậy, để mọi người trong nhà chờ con.”
Giọng Trần Cư An vẫn nhạt nhẽo: “Bệnh viện tạm thời có một ca phẫu thuật nên tới muộn một chút.”
Hắn ngồi xuống lại vừa vặn ngồi ở đối diện tôi.
Tháo kính xuống trông hắn có chút mệt mỏi, ấn ấn mi tâm.
Bà Trần một bên thu xếp để cho người hầu bưng trà tới.
Một bên lại đau lòng không thôi: “Cái này cũng vất vả quá đi, con gầy đi rồi.”
Tôi lén nhìn Trần Cư An một cái.
Dường như hắn thật sự có chút mệt mỏi.
Hắn ngồi ở chỗ đó đôi mắt hơi rủ xuống, nửa điểm cảm xúc trên mặt cũng không có.
Nếp gấp hai mí mắt sâu hơn bình thường một chút, trước mắt còn có quầng thâm màu xanh nhạt.
“Mấy tháng nữa Cư An sắp qua sinh nhật hai mươi chín tuổi rồi.”
Cô Trần Cư An đột nhiên mở miệng: “Hôn sự này thật sự không thể kéo dài thêm nữa.”
Rồi lại hỏi Bà Trần: “Đã chọn được người thích hợp chưa?”
Bà Trần nghe vậy liền lắc đầu thở dài: “Cư An luôn nói công việc bận rộn, không vội.”
“Có bận rộn hơn nữa thì chuyện kết hôn cũng là chuyện lớn, chuyện quan trọng nhất.”
Thật ra mỗi năm đều cùng một chủ đề.
Bởi vì Trần Cư An không chịu kết hôn, điều đó trở thành tâm bệnh của bà Trần.
“Cư An, con nhìn những người bạn bên cạnh con xem, trước kia chơi bời như thế nào, nhưng trước ba mươi tuổi cũng đều nghe lời người lớn trong nhà mà kết hôn.”
Bà Trần tận tình khuyên bảo.
Chỉ là nói xong thần sắc của bà ấy bỗng nhiên thay đổi.
“Cư An, sao trên cổ con lại bị thương vậy?”
Trong lòng tôi bỗng dưng căng thẳng, cái nĩa màu vàng tinh xảo trong tay leng keng rơi xuống đĩa bạc.
Mấy người ngồi gần bên cạnh đều nhìn về phía tôi.
Ánh mắt Trần Cư An cũng thản nhiên quét qua tôi:
Không nhanh không chậm mở miệng: “Muỗi đốt một chút, gãi rồi cào rách ra thôi.”
“Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Bà Trần bán tín bán nghi.
Cô của Trần Cư An lại cười một tiếng: “Lừa trẻ con ba tuổi sao, vừa nhìn là biết dấu răng của phụ nữ.”
“Cư An, con có bạn gái rồi à?”
Vẻ mặt bà Trần đột nhiên nghiêm túc:
“Mẹ không cần biết là ai, tóm lại nếu bên ngoài con có người nào đó thì sớm cắt đứt đi.”
“Con nên biết rõ về hôn sự của con, ông nội và ba con đã sớm quyết định vài người rồi.”
Trần Cư An không mặn không nhạt ừ một tiếng.
Tôi cụp mắt máy móc ăn trái cây trên đĩa.
Giống như là ba ngày ba đêm không ngủ.
Đầu đau dữ dội.
Tôi không biết Trần Cư An rốt cuộc nghĩ như thế nào.
Từ lần đầu tiên chúng tôi quan hệ đến hôm nay.
Hắn chưa bao giờ đề cập qua giữa chúng tôi đến tột cùng tính là quan hệ gì.
“Con đã nói rồi chuyện kết hôn không vội.”
Trần Cư An chậm rãi mở miệng: “Trong lòng con có tính toán.”