KẾ HOẠCH TRÁO CON - 1
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:55:13
lén xét nghiệm ADN cho đứa con trai sáu tuổi mà nuôi nấng, và kết quả ngoài sức tưởng tượng.
Nó và chồng là cha con ruột, nhưng giữa và nó bất kỳ quan hệ m.á.u mủ nào.
thất thần cầm tờ kết quả trở về nhà, và tình cờ bắt gặp cảnh chồng đang xúi giục con trai :
“Cháu ngoan, con hổ cái vốn con, chúng mới là một gia đình thực sự.”
Thằng bé sáu tuổi nuôi nấng suốt bao năm ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hớn hở đáp :
“Bà nội, con mà. Đợi con lớn, con sẽ đuổi bà khỏi nhà, chỉ hiếu thảo với bà, bố và ông nội thôi!”
Hóa cả gia đình đều coi như kẻ ngu ngốc, những bám lấy để hút m.á.u mà còn dám tráo đổi con .
Nếu , một nên chuẩn đạp máy may !
(đạp máy may = too\ lao động đó )
1.
Việc xét nghiệm huyết thống là quyết định bốc đồng.
“Mẹ con xa quá, để bà nội con dạy bảo bà . Dám nấu cơm cho cháu yêu quý của bà, để cháu đói gầy như thế .”
Vừa thấy về, chồng vung tay đánh vai .
Cạnh đó, thằng bé tròn như quả bóng cũng bắt chước bà nó, đánh la hét:
“Mẹ , xa, cho con ăn cơm. Đánh ! Đánh !”
Vừa , nó giơ tay đánh cùng bà nội.
Bộ dạng hỗn láo của nó khiến cảm thấy bực bội vô cùng.
“Tránh !” còn tâm trí nào để dạy dỗ nó như khi, đưa tay đẩy nó về phía bà nội.
“Ôi trời ơi, bảo bối của bà, gặp loại như thế ? là khổ mà.”
Gương mặt tròn trĩnh đầy thịt của nó ép đến mức ngũ quan chẳng còn rõ ràng, chỉ nốt ruồi ở giữa trán vì cắt tóc mà lộ rõ.
cả và bố nó đều nốt ruồi như .
Đây lý do dẫn đến việc xét nghiệm, nhưng nó chính là giọt nước tràn ly khiến quyết định hành động.
“Đồ đàn bà hung dữ! Suốt ngày bắt nạt và bà nội. Đợi bố về, sẽ bảo bố ly hôn với bà, cưới cho một hơn gấp trăm !”
Ồ, thằng bé nhỏ tuổi mà suy nghĩ như thế, ai nhồi nhét đầu nó?
về phía chồng, lẽ ánh mắt của mang theo sự sắc bén và dò xét hiếm thấy, bà đối mặt với chút chột , vội lảng tránh ánh mắt của .
ngay đó, bà nhận điều , bèn giận dữ với :
“Cô cái gì mà ! Cô dáng ? Đến thằng nhỏ còn thích cô! Đi thôi, bảo bối, đừng ở đây để con ghẻ bắt nạt. Đói thì bà đưa con mua đồ ăn.”
Nói xong, bà kéo thằng bé rời khỏi nhà.
Hahaha, đúng là màn kịch nhàm chán, nào cũng diễn diễn . Dìm xuống bùn tỏ là .
, cũng chẳng buồn cố gắng dạy dỗ đứa trẻ tráo đổi nữa.
Chờ hai họ rời , phòng, lục tung giấy tờ liên quan đến sinh con, từ hồ sơ nhập viện cho đến các loại giấy tờ kiểm tra.
Đáng tiếc, chẳng tìm gì.
Cũng thôi, nếu đây là âm mưu sắp đặt từ của đàn ông cạnh , để dễ dàng tìm chứng cứ?
Vậy con đang ở ?
Là bé trai bé gái?
Liệu nó sống ?
2.
“Hôm nay em cãi với ? Anh về thấy bà đấy.”
Tối muộn, gần nửa đêm, chồng - Hứa Tắc, viện cớ tăng ca, mới trở về. Câu đầu tiên khi bước phòng là câu .
đồng hồ, 11 giờ 50 phút. Ồ, đến giờ để “nghệ nhân pha ” biểu diễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ke-hoach-trao-con/1.html.]
“Không, nghĩ nhiều . Có lẽ nhớ bố thôi. Hay là mai đưa về quê, thế nào?”
Hứa Tắc , lập tức cau mày khó chịu:
“Giản Duệ, nuôi khôn lớn dễ dàng, em…”
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Nghe đến đây, lửa giận tích tụ cả ngày liền bùng lên. Những câu như thế , suốt bảy năm kết hôn, bao nhiêu .
“Mẹ dễ dàng."
“Mẹ ý ."
“Mẹ nghĩ như ."
“Em hiếu thảo với .”
Cmn, một đàn ông chẳng việc gì khi về nhà, suốt ngày lệnh với , thậm chí còn khác đút cơm cho, hiểu khi kết hôn bỗng dưng “bộc phát” lòng hiếu thảo.
“Mẹ trở nên ‘ dễ dàng’ từ khi nào? Là từ khi và bố khiến bà như , từ khi lấy ? Chuyện đó liên quan gì đến ?”
Trước đây, để Hứa Tắc khó xử giữa và vợ, nhượng bộ bao nhiêu . bây giờ, nhịn nữa!
“Lúc quát , thấy bà ‘ dễ dàng’? Sao, lòng hiếu thảo của cũng là kiểu ‘hiếu thảo Schrödinger’ ? Với thì cũng , nhưng với thì nhất định ? Hay lấy còn kiêm thêm ‘dịch vụ hiếu thảo thuê’ nữa?”
“Em… Em đúng là thể lý lẽ !”
Hứa Tắc cho cứng họng, mãi thốt câu nào, cuối cùng chỉ hét lên câu .
Nói xong, quần áo, lưng xuống giường, biểu hiện rõ ràng chuyện thêm.
quá quen thuộc với kiểu chiến tranh lạnh . giờ đây, nó chẳng tác dụng gì với một hết quan tâm.
3.
Buổi sáng, ngủ một giấc thật ngon, rửa mặt suy nghĩ kế hoạch hành động hôm nay.
Lúc , cửa phòng ngủ mở . Hứa Tắc thoáng qua bàn ăn, thấy bữa sáng như khi liền lớn tiếng gọi:
“Mẹ! Sao sáng nay nấu cơm!”
Ồ, đúng , đang chiến tranh lạnh với . Nếu nhượng bộ, sẽ chuyện với , tìm trung gian thôi.
Quả nhiên, bà chồng đang ghế sofa bộ tịch liền phụ họa ngay:
“ , nhà ai cô con dâu lười biếng như , sáng sớm nấu cơm, để chồng con nhịn đói.”
dựa cửa phòng tắm, họ diễn kịch, nhàn nhã đáp :
“ thế, nhà ai cô con dâu lười biếng, sáng sớm nấu cơm, để con trai và cháu trai đói.”
Nghe câu , cả hai trong nhà đều ngớ .
bà chồng già đời hơn, nhanh chóng phản ứng, kịp mở miệng nước mắt rơi:
“… gì nên tội chứ! Cả đời cực khổ nuôi con, giờ đến đây trông cháu, ngày ngày vất vả, còn trách nấu cơm sáng… Huhu… sống nổi nữa, thà c.h.ế.t cho , đỡ phiền !”
Không chịu nổi việc “ ức hiếp”, Hứa Tắc lập tức quên mất cả chiến tranh lạnh, sang mắng :
“Giản Duệ! Em ngày càng điều! Mẹ từ quê xa xôi đến đây giúp em chăm con, mà em đối xử với như ?!”
Con hả? Có thật là con ?
hỏi thế, nhưng lúc . cần tìm cách định họ để thời gian tìm con .
“Giúp ? Nó con trai chắc?”
, liếc mắt chồng. Quả nhiên, bà đang lén quan sát sắc mặt và Hứa Tắc.
Giả vờ như thấy, tiếp tục:
“Anh báo hiếu thì tự , đừng ngày nào cũng dùng đạo đức trói buộc !”
Nói xong, cầm túi xách, bộ giận dỗi rời khỏi nhà.
“Tiểu Tắc, đừng giận nữa. Mẹ vì các con mà chịu chút tủi cũng …”
Rầm!
đóng sầm cửa , bỏ bà “ xanh già” trong nhà, ở cửa suy nghĩ kế hoạch tiếp theo của .
tìm con .