Kẻ Nói Dối Sẽ Phải Nuốt Ngàn Cây Kim - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:33:04
cầm chìa khóa xe đặt sẵn bàn, cũng buông một câu: "Mọi đừng lo, theo xem " đuổi theo.
Chiếc xe của Phó Hành đuổi theo sát chiếc xe của Mộ Tâm Du, cả hai lao vun vút đường phố đông đúc.
bám sát phía xe của Phó Hành rời.
Mấy chiếc xe phóng qua nhiều ngã tư đèn đỏ, tình huống vô cùng nguy hiểm.
Xe của Mộ Tâm Du hướng về ngoại ô, xe cộ đường dần thưa thớt.
Đến một ngã tư tiếp theo, nắm bắt cơ hội và gọi điện cho Phó Hành.
Gọi ba cuộc, cuối cùng cũng máy.
Không cho cơ hội , rõ ràng một câu.
"Phó Hành, là tự từ chối hợp đồng với Tinh Hà."
Vừa dứt lời, đạp phanh, lạnh lùng một chiếc xe tải lớn lao từ đường ngang lao , hề giảm tốc độ.
Xe của Mộ Tâm Du lao qua ngã tư với tốc độ cao, đèn phanh của xe Phó Hành chỉ sáng lên trong một giây ngắn ngủi.
Chính trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, chiếc xe tải lao thẳng xe của Phó Hành!
"Ầm!"
10
Phó Hành tàn phế .
bỏ một tiền khổng lồ, mời những bác sĩ hàng đầu trong và ngoài nước, khi cứu chữa hết sức, may mắn lắm mới giữ mạng sống cho .
Phó Hành vẫn còn ý thức, vài câu nhưng bại liệt, chẳng khác nào thực vật.
Cơn đau hành hạ ngày đêm, tiếng kêu la của gần như vang vọng ngừng trong phòng bệnh.
Để phiền những bệnh nhân khác, bao trọn cả một tầng bệnh viện, bày trí nhân viên an ninh bảo vệ ngày đêm.
nghỉ ngơi một thời gian, mời bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp đến khám và chắc chắn rằng căng thẳng.
Ổn định tinh thần, đến bệnh viện thăm Phó Hành.
Cơn đau hành hạ Phó Hành đến mức tiều tụy, vô cùng thảm hại.
Thấy , nước mắt tuôn trào.
"Phục Linh, cô gọi điện cho Du Du giùm , gặp cô , để gặp cô một ."
, gì.
Phó Hành nổi điên, chửi rủa điên cuồng, dùng đủ lời lẽ để sỉ nhục .
gọi điện cho Mộ Tâm Du ngay mặt , bảo cô đến bệnh viện.
Cô đồng ý.
Cúp máy, tinh thần của Phó Hành rõ ràng hơn hẳn.
Dù thể cử động nhưng ánh mắt vẫn ngừng ngóng cánh cửa.
kéo ghế xuống, cạnh , lặng lẽ chờ Mộ Tâm Du.
Chúng đợi lâu, nửa tiếng , Mộ Tâm Du đẩy cửa phòng bệnh bước .
Những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài má Phó Hành, câu nào trọn vẹn, chỉ lặp lặp : "Du Du, Du Du, Du Du..."
Mộ Tâm Du hai tay đút túi, cách giường bệnh một mét, tiến gần hơn.
Phó Hành cố gắng : "Du Du, em đây gần một chút, để em, ?"
Mộ Tâm Du nhạt.
"Phó Hành, đến đây chỉ để tận mắt chứng kiến bộ dạng thảm hại của ."
"Xe nát bấy mà vẫn sống sót, đúng là mạng cứng thật."
Phó Hành sững sờ!
Môi run rẩy dữ dội, lời nào.
Ánh mắt Mộ Tâm Du đầy tuyệt vọng.
Mộ Tâm Du tiếp tục: "Từng yêu là sai lầm lớn nhất đời ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ke-noi-doi-se-phai-nuot-ngan-cay-kim/chuong-5.html.]
"Phó Kiến Quốc để ép rời xa , thuê g.i.ế.c c.h.ế.t ba ."
"Anh ngu ngốc đến mức nào mà tin rằng vẫn còn yêu ?"
Nước mắt Mộ Tâm Du rơi xuống.
"Phó Kiến Quốc c.h.ế.t sớm, ông thật may mắn."
" đến đây mặt ba xem bộ dạng thảm hại của , linh hồn họ ở trời chắc hẳn yên lòng."
Mộ Tâm Du đến cửa, đầu câu cuối cùng: "Phó Hành, chị Phục Linh từng là yêu nhất đời."
"Anh cũng đánh mất chị ."
11
Mộ Tâm Du , cũng rời khỏi bệnh viện.
Những ngày đó, dồn bộ tâm sức công việc, cố gắng đưa tập đoàn Phó thị trở đúng quỹ đạo nhanh nhất.
Thời gian trôi qua nhanh, chớp mắt đến mùa thu sâu, khắp nơi đều mang vẻ u buồn.
Nhân viên bảo vệ gọi điện cho nhiều , rằng Phó Hành cứ đòi gặp .
Chọn một buổi chiều quá bận rộn, đến bệnh viện.
Mấy tháng gặp, Phó Hành càng tiều tụy hơn.
Da vàng vọt, hốc mắt trũng sâu, cơ thể bốc một mùi hôi nhẹ.
Trông như sắp lìa đời bất cứ lúc nào.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Thấy , ánh mắt của Phó Hành tràn đầy sự khó tin, nhanh chóng chuyển thành vẻ van xin.
"Phục Linh, về nhà."
"Anh ở cái nơi quỷ quái nữa, em đưa về nhà ?"
lắc đầu.
"Phó tổng, bận rộn với công việc của tập đoàn, thời gian chăm sóc ."
"Anh cứ ở bệnh viện, ở đây đội ngũ y bác sĩ chuyên nghiệp và nhất."
"Họ sẽ giúp sống sót lâu nhất thể."
Mắt Phó Hành đỏ hoe, nghẹn ngào cầu xin : "Phục Linh, chuyện đây là của , nên đối xử với em như ."
"Dù chúng cũng từng là vợ chồng, em đừng bỏ mặc ."
"Anh cầu xin em, đưa về nhà, đưa về nhà."
im lặng lâu đồng ý.
đẩy chiếc xe lăn, đưa về biệt thự cũ của Thẩm gia.
Ở đây lâu ở nhưng nhờ chăm sóc nên còn vẻ u buồn như .
Dù là mùa thu sâu, khu vườn nhỏ vẫn còn những cây xanh tươi .
Phó Hành xe lăn, ánh mắt đầy kinh ngạc.
"Phục Linh, em còn ở đây ?"
"Căn nhà , căn nhà , rõ ràng, rõ ràng..."
đẩy một cái đình.
Những lời , sẽ .
12
nhà, lấy hai sổ đỏ, mở , đưa mặt .
"Phó Hành, mở to mắt mà xem cho rõ, biệt thự Thẩm gia và Phó gia, bây giờ đều là của ."
Phó Hành ngước , ánh mắt đầy kinh ngạc, dần chuyển sang sợ hãi.
cất sổ đỏ xuống mặt , suy nghĩ dần chìm ký ức.
Hình ảnh về cuộc đời như hiện lên rõ mồn một.
"Phó Hành, , và Tâm Du, chúng lớn lên cùng từ nhỏ."
" bắt đầu thích Tâm Du từ khi nào. là con trai đầu tiên mà thích."