KẺ QUYẾN RŨ TRÁI TIM - 04
Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:43:08
25.
Khi truyền xong hai chai nước là nửa đêm.
mệt buồn ngủ, chuyện.
Lục Kiêu mặc áo khoác, kéo cao cổ áo giống như là ông bố bà đang chăm học sinh tiểu học.
cảm thấy buồn , nhưng bật yếu ớt.
Hắn cũng ý thức , nghiêng đầu , vươn tay xoa đầu : "Về thôi."
Thấy chậm, cũng chậm , dùng bờ vai rộng lớn che chắn phía .
lặng lẽ ngước , phát hiện rằng chỉ đến cao cằm .
——Sự chênh lệch chiều cao khá đáng yêu!
Về khách sạn, Lục Kiêu đưa về phòng, giúp mở cửa.
Người đàn ông quả nhiên là chính trực.
Ngay đó, phục vụ gõ cửa, mang cháo và đồ ăn nhẹ đến.
Lục Kiên bằng ánh mắt khó hiểu.
" bảo khách sạn nấu chút cháo, cô ăn một ít ngủ."
" đói, chỉ ngủ."
"Ngoan, đút cho cô ăn."
Đầu vốn dĩ load , mệt mỏi dựa đầu giường, nhắm mắt há miệng.
Lục Kiêu dịu dàng, thổi cháo cho cháo bớt nóng, từ từ đưa đến miệng .
"Nóng ?"
khẽ lắc đầu.
"Không thích ăn cà rốt." bĩu môi.
"Đã mệt như , còn kén chọn. Nuốt xuống."
" Không!". kiên quyết từ chối.
Lục Kiêu , dỗ dành : "Nuốt xuống , thìa múc cà rốt nữa."
“Ừm.” gật gù đồng ý.
Sau khi ăn xong, cuối cùng cũng thể trong chăn.
Thoải mái "hừ hừ" hai tiếng, ngượng ngùng : "Dạ dày, hình như dễ chịu hơn nhiều ."
Lục Kiêu khom lưng giúp chỉnh chăn, đó : "Sao cô cứ giống một đứa trẻ chịu lớn thế nhỉ."
“Cái gì?".
"Không gì, điện thoại di động sạc cho cô đấy, add WeChat . về phòng đây, chuyện gì gọi cho ."
26.
Sáng sớm hôm , hồi sinh đầy bình máu.
Nhìn ảnh đại diện của Lục Kiêu trong danh sách bạn , bất giác bật :
" khỏe , cùng ăn sáng ?"
“Dậy sớm thế? Không nghỉ ngơi thêm ?"
"Không, vài việc chuyên nghiệp nha!"
"Đợi .”
Trong phòng ăn, Lục Kiêu lấy cốc sữa từ trong tay : “Cô nên ăn cháo ."
Sao thấy ngọt ngào thế ?
"Ngày hôm qua, cám ơn !" tự nhiên mà khuấy cháo trong bát.
"Chuyện nên . Nhìn , trông cô hôm nay sức sống hơn đấy. Vậy chiều nay về thành phố N .”
"Nhanh như trở về?" ngẩng đầu lên.
"Vốn là chuyến bay tối hôm qua, thấy cô mãi về khách sạn, yên tâm lắm, nên đem vé máy bay đổi ."
"Nếu bệnh thì ?"
"Vậy sẽ lập tức bay qua chăm sóc cô.”
Có thật là sẽ thế ? cúi đầu mỉm ngượng ngùng.
" bận." Hắn nhanh chậm , "Cho nên cho phép một chạy ngoài uống rượu, mỗi ngày công kết thúc thì sớm trở về khách sạn, gửi tin nhắn báo an cho ."
"Ừm, thôi." thề lớn như nhưng bao giờ lời như . Nếu để cha thấy , chắc rớt cái cằm luôn mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ke-quyen-ru-trai-tim/04.html.]
"Sau khi trở về thành phố chúng vẫn thể gặp đúng ?”
“Ừ.” Anh mỉm .
Mỗi ngày khi Lục Kiêu rời , việc mong chờ nhất chính là trở về khách sạn sớm, như lý do để tìm chuyện.
Trước , thường tự ôm hình ảnh Kỷ Diễn trong điện thoại di động, ngốc nghếch l.i.ế.m màn hình.
Bây giờ, cảm thấy vô cùng hổ thẹn với em trai Kỷ Diễn, hình như thích đàn ông khác .
Mỗi ngày ôm điện thoại di động chờ đợi tin nhắn của Lục Kiêu, tự suy nghĩ lâu, lo lo mất giống như kẻ điên.
Hắn là bận nên mới trả lời tin nhắn lâu nhỉ?
Anh đang bận họp nên chỉ kịp nhắn vài từ nhỉ?
Hôm nay hỏi ăn cơm ngon , chắc là vội nên quên nhỉ?
......
"Phạm Thi Thi, mày cũng ngày hôm nay!"
27
Thật vất vả mới chịu đựng đến ngày trở về thành phố N, sáng sớm nhắn tin cho Lục Kiêu cho sẽ trở về.
cho đến khi xuống máy bay, vẫn trả lời tin nhắn của .
Tâm trạng mất mát ?
Cha phái chú Trương đến đón về nhà, nghĩ đến việc trở về còn tiếp tục xem mắt, uy h.i.ế.p chú Trương bằng cách doạ nhảy khỏi xe nếu đưa về ký túc xá trường.
Ai da ~ cuộc sống thoáng cái còn vui vẻ nữa, sữa ngọt, phim Hàn nữa, ngay cả em trai Kỷ Diễn cũng nụ hôn đầu tiên màn ảnh, còn thuần khiết nữa .
Khi cuối cùng cũng buồn chán bò lên giường chuẩn ngủ, thì tin nhắn Wechat của Lục Kiêu đến.
"Em ngủ ? Buổi chiều cuộc họp xong tiếp khách, kịp trả lời tin nhắn em.”
bật dậy cái “đùng”: "Vẫn ngủ."
"Anh còn tưởng rằng, về thành phố N, em sẽ tránh mặt !"
"Tại tránh mặt ?"
Ách ~ bởi vì danh tiếng của lắm, bởi vì đây cố gắng dụ dỗ một vài , nhưng những điều thể đây?
"Bởi vì bận quá mà!" tìm đại một cái lý do.
"Xuống đây?”
Hả? Xuống đây ? Đi đấy?
“Cái gì?". tỏ vẻ bối rối.
"Xuống lầu."
28
Có cần tạo bất ngờ như ! Lục Kiêu thế mà ở lầu?
hoảng hốt nhảy khỏi giường, lục lọi đổ tủ, tìm một bộ váy liền kiểu con gái nhà lành của , thận trọng bước tới gần .
Lục Kiêu thấy từ xa, liền vứt bỏ điếu thuốc trong tay, mỉm .
ngượng ngùng.
Đợi đến gần, bỗng nhiên "khì khì" một tiếng lớn, cúi đầu, xoay mặt, để cho một góc mặt hảo.
Nhìn lồng n.g.ự.c phập phồng của , khó hiểu hỏi: "Anh cái gì?"
Lục Kiêu che miệng, ý vẫn vơi: "Hôm nay em hình như giống như khi, chút quen."
Mặt đỏ bừng.
Tức giận đến dậm chân: "Không quen thì đến tìm gì?”
"Anh xong việc, đang chuẩn về nhà. Nghĩ đến hôm nay em về...", Anh cố nén ý , ôn nhu : "Anh gặp em."
Ahhhhhhhhhh!! Nội tâm đang gào thét!!!!
Lục Kiêu gặp , cũng giống , luôn nghĩ đến khi thể gặp?
Đây là yêu thầm đúng lúc đối phương cũng yêu trong truyền thuyết ? Một điều tuyệt vời như cũng thể xảy với ?
Kiếp là cứu cả ngân hà ?
bình tâm tình kích động trong lòng, kiêu ngạo mở miệng: " thì cái gì mà gặp?"
Lục Kiêu nở nụ , vươn tay xoa xoa đỉnh đầu , ngữ điệu ôn nhu, nhuông chiều: "Chỉ là một chút."
ngượng ngùng dám nhiều.
"Được , hiện tại xong, còn sớm, mau trở về ngủ !"
"Vậy còn đến thăm ?"
"Ừm, nếu em đồng ý cho tới, lập tức đến ngay."