Kẹo Mượn Thọ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-18 21:44:34
1
"Nghe ? Thật lão Lý c.h.ế.t từ lâu ."
Lúc đang ăn cơm trưa, đột nhiên một câu đầu đuôi.
Bố nhíu mày suy nghĩ một lát, : "Thảo nào..."
Lúc đó mới bưng cơm từ bếp , thì thấy họ đang thì thầm to nhỏ.
Rõ ràng là giữa trưa, mà vẻ mặt của bố khi chuyện dọa sợ, sống lưng lạnh toát.
Lão Lý mà họ chính là ông Lý lầu.
Năm mười tuổi, bố điều về Viện Mỏ trợ giảng, dẫn từ quê chuyển đến, sống trong khu nhà trường cấp.
Ông Lý là hàng xóm ở cạnh nhà .
Nhà ở tầng hai, nhà ông ở tầng một.
Hai nhà chúng tuy chỉ cách một con đường, nhưng cuộc sống khác biệt.
Tuy nhà là căn hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng phòng tồi tàn nhỏ hẹp.
Còn ông Lý thì ở một căn ba phòng ngủ phòng khách rộng rãi thoáng đãng, còn sân nhỏ, chúng gọi đó là nhà của trưởng phòng.
Nghe bố , tiền lương hưu một tháng của ông Lý là hai vạn tệ.
Lần đầu tiên chuyện , hai mắt trợn tròn như chuông đồng.
"Đâu quan gì, mà kiếm nhiều thế?"
Sau đó bà càng càng tức: "Cả nhà thức khuya dậy sớm còn kiếm bằng một ngón chân ư?"
Lúc đó giáo viên thời vụ ở nhà trẻ, bố là trợ giảng phòng thí nghiệm hóa học, hai việc cật lực, tổng lương cộng cũng chỉ một nghìn rưỡi.
Bà thể hiểu nổi giữa với thể khác biệt đến thế?
Bố , ông Lý là chuyên gia hóa học trong lĩnh vực nào đó, nổi tiếng cả quốc tế, đến Tết, lãnh đạo thành phố cũng đến chúc Tết, là nhân vật tiếng của trường.
Mẹ bếp, qua cửa sổ ông Lý đang phơi nắng ở phía đối diện.
Lúc đó ông Lý đang ăn đậu phộng, càng càng tức, sang hỏi bố : "Cái lão già bao nhiêu tuổi ?"
Bố : "Qua năm mới là tròn một trăm tuổi, là lớn tuổi nhất ở Viện Mỏ, cũng là kiếm tiền nhiều nhất."
Mẹ chằm chằm ông Lý một lúc lậu, : "Lẽ c.h.ế.t từ lâu ."
Bố vội vàng đánh nhẹ cánh tay một cái, bảo bà nhỏ thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/keo-muon-tho/chuong-1.html.]
Mẹ vẫn cứ ông Lý, miệng lẩm bẩm: "Hàm răng đầy, ăn phúc con cháu, ông chiếm hết tuổi thọ của con cái ."
Bố giật .
Bởi vì ông Lý từng một con trai nhưng mất cách đây hơn mười năm .
Chuyện ai với , cũng bà .
Lúc đó trông ông Lý khỏe mạnh, chớp mắt ăn hết một nắm đậu phộng.
Mẹ khẽ lạnh một tiếng: "Ăn nhanh , chẳng còn mấy ngày nữa ."
2
Lúc đó bố cho rằng đang ghen tị với ông Lý.
Người nông thôn mà, dễ ghen ghét đố kỵ.
mấy ngày , xe cứu thương thật sự đưa ông Lý .
Lúc đó là buổi tối, mấy nhà hàng xóm thấy động tĩnh đều giúp đỡ.
Hai cháu trai của ông Lý cũng đến.
Chúng đều gọi họ là Đại Lý và Tiểu Lý.
Đại Lý và Tiểu Lý trông còn lớn tuổi hơn bố , nhưng ăn mặc thời thượng, đầu tóc bóng mượt, mặt mày bảnh bao, thắt cà vạt, giày da, là dân thành phố.
Sau khi xe cứu thương , Đại Lý và Tiểu Lý mỗi lái một chiếc ô tô riêng theo , hồi đó xe riêng còn nhiều, trông sang chảnh.
Về đến nhà, bố nhắc nhở : "Viện Mỏ làng quê , bà ăn cẩn thận đấy, những lời mà để hai đứa đấy thì bà gặp rắc rối lớn đấy, hai đó dễ chọc ."
Người Đại Lý và Tiểu Lý nghiệp trường kỹ thuật, vốn dĩ gia đình sắp xếp việc ở phòng bảo vệ của trường, nhưng thấy mất mặt nên nghỉ .
Có hai em nước ngoài ăn với nước ngoài.
Cũng , thật họ chẳng gì, mỗi tháng chỉ dựa hai vạn tệ của ông nội để sống sung sướng.
Lúc đó thường lấy Đại Lý và Tiểu Lý dạy , rằng con vẫn dựa bản lĩnh của , ông nội dù tài giỏi đến mấy, cũng ngày chết, đến lúc đó thì chỉ há hốc mồm thôi.
Không ngờ mấy ngày , ông Lý về .
3
thấy ông Lý một chiếc giường bệnh đặc biệt, cắm đủ loại ống, miệng đeo mặt nạ nhựa, Đại Lý và Tiểu Lý đẩy trong nhà.
Sau khi sắp xếp thỏa, hai liền mỗi lái một chiếc ô tô riêng rời , còn đặc biệt thuê hẳn một cô y tá ở nhà chăm sóc.
Bố , bây giờ ông Lý thành thực vật .