Kẹo Mượn Thọ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-18 21:44:38
Mặt ông trắng bệch hơn, nếp nhăn giảm bớt, da dẻ dường như mỏng, cả khuôn mặt cứ như miếng bột mì nở phồng, môi thì tím tái. Ông vẫn đeo cặp kính râm đó, nghiêng đầu dựa xe lăn, bất động.
Điều kỳ lạ nhất là, rõ ràng lúc đó trời mưa, mùa nóng cũng qua lâu mà Đại Lý che cho ông Lý một chiếc ô.
Một chiếc ô lớn màu đỏ tươi chói mắt.
Dường như ông Lý thấy , thể ông bất động, chỉ miệng mấp máy.
"Ư… ư…"
Thấy , Đại Lý và Tiểu Lý lập tức đẩy ông về phía .
Khi họ cách chừng ba bốn mét, cảm nhận một luồng khí lạnh lẽo tỏa , còn lẫn với một mùi gì đó kỳ lạ.
Y như mùi heo chuột c.h.ế.t ở làng .
Mặc dù ngửi thấy mùi tử khí nồng nặc, nhưng hai bên thái dương của ông Lý lờ mờ mọc vài sợi tóc con đen nhánh. Tuy ông đội mũ, nhưng vẫn thấy, cảm giác kỳ lạ khó tả vô cùng.
Bỗng dưng thấy sợ hãi.
Nỗi sợ kiểu giật đột ngột như đầu thấy ông trợn mắt trắng dã, mà là một cảm giác kinh hoàng trỗi dậy từ tận đáy lòng.
Cứ như thể đang đối mặt với mối nguy hiểm đến tính mạng.
đó là ông Lý mà, nếu cứ thế bỏ chạy, chắc ông sẽ buồn lắm nhỉ?
, chỉ đành ngây đấy, bất động.
Đột nhiên, ai đó vỗ nhẹ lên vai . sợ đến run b.ắ.n cả , đầu , ngờ là .
Thật bất ngờ, đang tủm tỉm : "Kim Đào đực đấy gì? Mau chào ông Lý con!"
Mấy hàng xóm bên cạnh thấy ông Lý đến, cũng xúm hỏi han.
Đại Lý và Tiểu Lý, ngày thường mặt mày vốn vốn lạnh tanh, mà hôm nay cũng tươi trò chuyện với .
Chớp mắt một cái, vây thành một vòng tròn, khí vui vẻ ấm cúng, bao quanh ông Lý và ở chính giữa.
Có Lý giáo sư gừng càng già càng cay.
Có bảo sắc mặt Lý giáo sư ngày càng hồng hào.
Người khác thì năm nay Lý giáo sư chắc chắn sẽ lên bản tin đài Trung ương.
Ông Lý nghiêng đầu dựa xe lăn, thỉnh thoảng : "Ư… ư… ư…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/keo-muon-tho/chuong-4.html.]
đối diện, chỉ cách ông nửa mét.
Sợ đến nỗi nên lời, chỉ vì ông Lý, mà là tất cả xung quanh đều khiến sợ hãi.
Mới hai hôm , từng trong họ còn xì xào bàn tán rằng lão Lý c.h.ế.t , thậm chí còn đòi tố cáo. Vậy mà giờ thấy ông , tất cả đều tươi .
chạy khỏi đám , nhưng hai tay của đặt chặt lên vai , vui vẻ với đám , khiến thể nào thoát nổi, chỉ đành chằm chằm ông Lý.
hiểu vì sợ ông Lý đến thế. khi thêm vài , cuối cùng cũng hiểu —
Đây căn bản là ông Lý.
Mấy lớn chẳng lẽ nhận ?
Trước đây khi ông Lý phơi nắng, bao giờ chủ động bắt chuyện với họ, càng bao giờ "ư ư" mà theo họ như thế.
Ngay cả khi họ nhận ông Lý gì đó sai sai, chẳng lẽ họ ngửi thấy mùi hôi thối ông ?
Cái ông Lý …
Không bình thường chút nào.
Lưng dán chặt , sợ đến nỗi dám nhúc nhích.
thấy ngón tay của ông Lý đang giấu trong ống tay áo khẽ động đậy. Móng tay của ông giờ dài khủng khiếp, mà phát sợ.
Hơn nữa, còn đang nhỏ nước tí tách.
Hệt như khiêng từ tủ đông .
9
Tối đến, trong bữa cơm, bố : "Hai thằng cháu trời đánh đó chắc chắn là tin tố cáo ông nội của chúng nên mới cố tình đẩy lão già cho chúng xem đấy."
Mẹ vẫn còn nghi hoặc: "Không thể nào, ông vẫn c.h.ế.t nhỉ? Hai thằng cháu đấy lẽ nào kiếm một lão già khác giả mạo ?"
"Bà tưởng đây là phim truyền hình chắc, ở cơ quan ai mà mù quáng đến thế? Hơn nữa mỗi năm còn xét nghiệm máu, thể giả ."
Dừng một lát, bố : "Nghe Đại Lý và Tiểu Lý vì cứu lão Lý mà sang nước ngoài mấy , tìm một loại thuốc gì đó, một vạn tệ một mũi, thế mà cũng chấp nhận bỏ tiền."
Mẹ nghiến răng gật đầu.
" là dân thành phố nhiều mánh khóe ghê. Ài, nếu mỗi tháng chẳng gì mà vẫn hai vạn tệ của nhà nước, chẳng cần thuốc thang gì, thể sống hai trăm tuổi!"
"Mẹ ơi…" khẽ gọi một tiếng, lấy hết can đảm : "Con thấy, ông Lý thật … biến thành cương thi ."
Bố đều ngớ , đồng thanh hỏi: "Sao con ?"