Kết Hôn Rồi, Gọi Một Tiếng Chị Đi - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Tiểu Lư là tâm phúc của tôi từ lúc công ty mới thành lập.
Cô ấy biết rất rõ tôi dễ bị khích tướng.
Lúc công ty mới thành lập, còn ít streamer, trong đó có một đứa cực kỳ chướng.
Quảng cáo nói sai, sai giá, đi muộn về sớm.
Vì thiếu người, tôi nể tình giữ lại, dù Tiểu Lư luôn khuyên tôi sa thải.
Cho đến một lần, buổi livestream đó khiến tôi mất mấy ngàn tệ.
Tiểu Lư xông vào phòng làm việc, chỉ vào mặt tôi mắng:
"Chưa từng thấy bà chủ nào ngu như chị! Mềm lòng cái gì mà mềm! Chị chỉ giỏi để nhân viên cưỡi lên đầu! Chờ công ty phá sản đi!"
Mắng xong thì co rúm người lại, sợ bị đuổi.
Nhưng bị cô ấy chọc giận, tôi đã lập tức đuổi việc người đó.
Lần này, cô ấy cũng lại chọc tôi nổi điên.
Tôi bấm gọi cho Giang Dự, chuông reo rất lâu mà không ai bắt máy.
Đến khi trời tối, tôi chuẩn bị tan làm, mới phát hiện anh đã thêm WeChat tôi.
"Tôi đang ở dưới lầu công ty chị."
Tôi lái xe đến bên đường, thấy Giang Dự đang ngồi thừ dưới vỉa hè như một chú cún con rơi vào cảnh thất thế.
Tôi bấm còi:
"Lên xe."
Anh ngẩng đầu, mở cửa ngồi vào.
Trên mặt anh, vết bầm còn rõ hơn hôm qua, thậm chí còn có thêm vài chỗ.
"Tôi bảo cậu về nhà, cậu lại đi đánh nhau hả?”
"Xin lỗi."
Tôi tấp xe vào lề, thắng gấp một cái, tay trái nắm vô lăng, nghiêng người nhìn thẳng vào mặt Giang Dự.
“Biết rồi à?”
Giang Dự khẽ gật đầu:
“Giá vốn là giả. Hóa ra bố tôi lừa tôi từ đầu đến cuối, ông ấy chỉ là một thương nhân vô lương.”
“Cậu cãi nhau với ông ấy rồi bị đánh đúng không?” Giang Dự lại gật đầu.
Tôi quay đầu xe, lái thẳng về nhà.
Chó con thất thế, để chị đây sưởi ấm cho em một chút vậy~
Vừa mở cửa, Lucy đã chạy ra đón. Thấy Giang Dự theo sau tôi, nó đứng khựng lại, nghiêng đầu đầy tò mò.
Lucy là chú chó Border Collie tôi nuôi, thông minh cực kỳ.
“Lucy, dỗ anh đi nhé, mẹ vào nấu cơm.”
Tôi cởi áo khoác, rửa tay rồi vào bếp.
Giang Dự bị Lucy chặn ngay cửa.
Nó khi thì cọ vào ống quần anh, khi thì liếm tay anh, lại còn đứng nhảy múa nữa, khiến anh khẽ bật cười.
Giang Dự xoa đầu Lucy:
“Nó đáng yêu thật!”
Tôi đang nấu rau, hơi nước bốc lên làm đầu óc tôi nóng ran.
“Thích không? Nếu cậu đủ can đảm thì cả người lẫn chó đều là của cậu.”
Giang Dự ngơ ra một lúc lâu, lúng túng nhìn tôi.
Tôi vỗ mặt mình một cái — thôi xong, lại nói linh tinh rồi.
“Ăn cơm thôi!”
Tôi bưng đĩa rau luộc ra bàn. Giang Dự bước đến, mặt đỏ bừng.
“Thế này có nhạt quá không?”
Tôi vòng qua anh, khẽ cười:
“Cậu nghĩ gì thế? Tôi nói Lucy kìa.”
Không hiểu sao hôm nay Lucy ăn uống ngấu nghiến đặc biệt, chắc sợ Giang Dự giành phần mất...
Ăn xong, tôi lấy hộp thuốc ra bôi thuốc cho Giang Dự.
Ban ngày ở công ty tôi đã tra sơ qua về anh chàng này — sạch sẽ hơn cả tôi, chưa từng có mối tình nào, trắng như tờ giấy.
Tôi cố tình ghé sát lại gần, khi bôi thuốc ở cổ, hơi thở khẽ phả vào vành tai anh.
Giang Dự nuốt khan, giọng khàn khàn:
“Tần Ngữ, chị đừng sát tôi thế chứ…”
Tôi đặt tăm bông xuống, tay đặt lên vai anh:
“Sát lắm sao?”
Anh quay mặt đi, không dám nhìn vào mắt tôi, tai đỏ ửng.
“Tôi là đàn ông đấy.”
Tôi kéo mặt anh lại, nhìn thẳng vào mắt anh:
“Tôi nhìn giống người mù không?”
Đêm đó, tội nghiệp Lucy không hiểu sao lại không được leo lên giường mẹ ngủ nữa, cứ nằm ở cửa rên ư ử mãi...
.
“Gì thế này? Tần tổng, đêm qua chị đi trộm à?”
Tiểu Lư nhìn quầng thâm mắt tôi, miệng tròn như quả trứng.
Tôi khẽ ho, khàn giọng ho nhẹ hai tiếng, lùa tóc ra sau tai cho tự nhiên.
Tiểu Lư hiểu ngay, miệng há hốc:
“Trời ơi! Chị thật sự làm rồi à!”
“Mà hai người mới quen có hai ngày rưỡi thôi đó!”
“Tần tổng, em sai rồi! Tên Giang kia đúng là cặn bã! Sao lại dám như vậy chứ!”
Cô ấy mắng xối xả, kéo cả Chu Kỳ vào mắng lây.
Tôi phải an ủi ngược lại:
“Không sao đâu, vốn dĩ tôi cũng không định kết hôn, coi như giải trí đi. Với lại, cậu ta cũng ổn mà.”
“Đúng đúng, Tần tổng, đàn ông nhiều như cá biển, không việc gì phải chết đuối vì một tên như Giang kia cả!”
Tiểu Lư nắm chặt tay tôi, như sợ tôi nghĩ quẩn.
Tôi lau mồ hôi trán, trong lòng thầm nhủ:
"Tôi mà nói thật chắc cô khóc luôn quá..."
Thật ra, người bị hại là Giang Dự—anh mới là người bị tôi ép buộc.
Vài ngày sau đó, tôi không nhắn tin gì cho anh nữa, bận bịu với đợt sale 11/11, thường tăng ca đến tận khuya.
Một tuần sau, tôi tan ca lúc 12:30 đêm, vừa bước ra khỏi thang máy đã thấy Giang Dự ngủ gục trước cửa nhà tôi.
“Giang Dự?”
Tôi lay lay anh.
Anh mở mắt lờ đờ, giọng khản đặc:
“Chị về rồi à?”
Tôi định đưa anh vào nhà, anh lại đứng im ở cửa.
“Sao vậy?”
Anh mím môi, ánh mắt đầy tủi thân:
“Vì sao mấy hôm nay chị không tìm em?”
Tôi bật cười
“Cậu cũng đâu có tìm tôi.”
“Vì em sợ làm phiền công việc của chị, em biết chị bận.”
“Nhưng chị cũng không liên lạc với em, vậy tụi mình là gì?”
Tôi nhún vai:
“Chẳng là gì cả?”
Giang Dự cuống lên:
“Sao lại không là gì? Nếu không là gì sao chị lại... Tần Ngữ, chị đang đùa giỡn em đúng không?”
Tôi lại không nhịn được cười:
“Này, em trai, mình mới quen được mấy ngày, có gì mà tình cảm với cảm xúc?”
“Hay là… em thích tôi?”
Giang Dự bước vào, đóng cửa lại:
“Đúng, em thích chị.”
Tôi ngẩng nhìn anh, chờ anh nói tiếp:
“Chị xinh đẹp, giỏi giang, biết đánh nhau, còn rất chính trực—chẳng lẽ em không được thích sao?”
Nếu đêm đó là do tôi bốc đồng, thì giờ đây tôi cực kỳ tỉnh táo.
“Vậy em có điểm gì khiến tôi thích em?”
Về tiền, em không bằng tôi.
Về đánh nhau, ngang ngửa.
Còn lại chỉ có sắc vóc và tuổi trẻ là có lợi thế chút xíu.
Giang Dự nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên cởi áo.
Dù đã thấy rồi, nhưng lần nữa nhìn thấy 8 múi cơ bụng kia, tôi vẫn suýt mù mắt.
“Em... miễn phí!”
Tôi bĩu môi—cái lý do gì đây trời...
“Vậy thì xem thử em có khiến tôi hài lòng không.”
Giang Dự bế tôi đặt lên tủ giày, cúi xuống hôn mạnh.
Tôi đẩy anh ra, lấy tay bịt miệng anh, nghiêng đầu:
“Lucy! Về phòng, đóng cửa lại, có thứ không được cho chó nhìn!”
Lucy rên ư ử, cụp tai lủi vào phòng ngủ, tiện tay khép luôn cửa.
“Giờ thì tiếp tục đi.”
Khi Giang Dự đang tắm, tôi cũng mở cửa bước vào:
“Anh... muốn tắm chung không?”
“Không được à? Tiện nói việc luôn.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, giọt nước long lanh đọng trên xương quai xanh—đáng chết, anh có biết mình quyến rũ thế nào không?
“Khụ, mai tôi đến công ty các anh, chuyện hợp tác vẫn có thể tiếp tục, nhưng cần điều chỉnh vài điều.”
Tôi có thể đùa giỡn, nhưng khi đụng đến công việc, tôi cực kỳ nghiêm túc.
Giang Dự không đáp.
Tôi nhìn lên, thấy anh đang nhìn chằm chằm vào môi tôi.
“Nghe rõ chưa?”
“Tần Ngữ, chị có biết khi làm việc nghiêm túc trông chị hấp dẫn đến mức nào không?”
Giang Dự cúi xuống.
Tôi hơi né ra, nhưng anh đã kéo tôi vào lòng, ôm chặt.
“Tường lạnh đấy.”
Anh thì thầm bên tai, môi lướt qua vành tai tôi rồi nhẹ nhàng cắn vào cổ.
Toàn thân tôi như có dòng điện chạy dọc, siết chặt lấy mái tóc anh.
Trong lòng tôi chỉ có một tiếng hét vang lên:
“Tiểu Lư ơi, chị xin lỗi! Chị đúng là hoàng đế u mê mỹ sắc!”
Hôm sau, tôi cùng Giang Dự, Tiểu Lư và Chu Kỳ đến trụ sở chính của TR.
Không hiểu sao Tiểu Lư lại thành đôi với Chu Kỳ, cùng giường sao tránh được tình cảm.
Trên đường, Giang Dự lái xe, tôi và Tiểu Lư ngồi ghế sau.
Chu Kỳ cứ quay đầu lại tám chuyện với Tiểu Lư.
Tôi nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Ngồi yên đi, ồn ào quá.”
“Cho Tần Ngữ nghỉ một chút.”
Tiểu Lư lập tức im re, còn bày ra vẻ mặt hiểu chuyện, Chu Kỳ thì cười gian theo.
Giang Dự lái chậm, gần 40 phút mới tới nơi.
Vừa bước vào văn phòng, một cái tách trà bay thẳng tới.
“Còn biết quay về hả?”
Người đàn ông ngồi ở bàn làm việc, tôi đoán là bố Giang Dự—dù đã ngoài 50 nhưng vẫn còn phong độ, bảo dưỡng tốt.
Thấy ba người tụi tôi đi sau Giang Dự, ông nhếch môi cười lạnh:
“Ơ kìa, đánh không lại bố thì gọi đồng bọn à? Chỉ tụi nhóc con này thôi sao?”
Ông ta đứng lên đi tới gần. Lúc này tôi mới hiểu vì sao Giang Dự không đánh lại—ông ta còn cao to hơn cả con trai.
Tiểu Lư sợ đến mức nép sau lưng tôi.
“Tần tổng ơi, ông này làm đồ ăn à? Nhìn như lính đặc nhiệm vậy!”
Tôi bước lên trước, bắt tay ông ấy:
“Chào ông, tôi là Tần Ngữ, đại diện công ty truyền thông Gia Ngữ.”
“Lần này đến là để thảo luận lại kế hoạch hợp tác dịp 11/11 mà quý công ty đề xuất.”
“Tôi đã đặt bàn trưa rồi, mong ông cho tôi vinh hạnh.”
Sắc mặt ông Giang dịu đi, lườm con trai rồi nhìn tôi cười nhẹ:
“Mời.”
Trên bàn ăn, chỉ có Giang Dự là cúi đầu ăn cơm.
Tiểu Lư và Chu Kỳ không dám thở mạnh, tay chân luống cuống.
Tôi ngồi gần ông Giang nhất:
“Thành thật mà nói, sản phẩm của TR ngon hơn hẳn các loại đồ ăn vặt ngoài thị trường.”
“Nhất là thành phần rất lành mạnh, không gây béo, phù hợp cả người lớn lẫn trẻ em.”
Tôi không tiếc lời khen.
Ông Giang dù ngoài mặt không biểu cảm gì, nhưng lông mày cũng dần giãn ra.
“Nhưng cũng có chút nhược điểm.”
Ông lập tức hứng thú:
“Gì cơ?”