Kết Thúc Để Bắt Đầu
Chương 4
12.
Chu Thành nói anh ta cần thời gian để suy nghĩ, tôi bèn cho anh ta thời gian.
Chỉ là không ngờ đến ngày thứ hai anh ta đã đến tìm tôi rồi.
Trên mặt anh ta có những vết bầm tím, bộ dạng rất xấu hổ, cùng trước kia thật sự rất khác.
Tôi đoán, chắc vẫn là liên quan đến Lý Tuyết Mai.
“Chồng cũ của Tuyết Mai đến gây phiền phức cho cô ấy, anh muốn bảo vệ cô ấy, nhưng quan hệ của bọn anh…có những lúc anh không thể chiếu cố đến được”.
“Anh không muốn tổn thương cô ấy, cũng không muốn làm tổn thương em, hiện tại an toàn cá nhân của cô ấy đang bị đe dọa, anh không thể ngồi yên được.”
“Anh đồng ý ly hôn.”
Tôi không có hỏi Chu Thành xem liệu anh ta có tính cưới Lý Tuyết Mai không.
Những chuyện này đều không liên quan đến tôi.
“Tài sản chia như thế nào?”.
“Công ty vừa mới thành lập, anh chỉ có thể cho em 50 vạn.”
50 vạn đã là một con số thiên văn rồi.
Nói không dễ nghe đó là, nếu không phải là gả cho Chu Thành, đời này tôi khả năng cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
“Đi làm thủ tục thôi.”
Chu Thành thở dài một tiếng, mở cửa xe ghế phụ.
“Tôi ngồi phía sau.”
Không đợi Chu Thành đáp lại, tôi đã ngồi vào ghế sau rồi.
Ngồi xuống xong liền nhịn không được cười ra tiếng, ngay cả Chu Thành cũng đều thuộc về Lý Tuyết Mai, tôi còn để ý chỗ ngồi làm gì, nghĩ thế nào cũng đều thấy buồn cười. Cũng tốt, tất cả cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Thủ tục ly hôn diễn ra nhanh hơn tôi mong đợi, cả hai bên đều đạt được thỏa thuận, nhân viên công tác không cần lại phải lãng phí thời gian.
Năm hai mươi tuổi, tôi gả cho Chu Thành.
Bây giờ ly hôn, tôi cũng còn chưa quá hai mươi hai tuổi.
Vẫn chưa quá muộn.
“Đi đâu, anh đưa em đi.”
“Không cần.”
Cầm tờ giấy chứng nhận ly hôn, tôi một lần cũng không quay đầu lại.
13.
Sau đó tôi quay lại nhà họ Chu.
Mẹ chồng biết chúng tôi đã ly hôn, còn biết tôi sẽ đi học lại.
Bà ấy nắm lấy tay tôi, muốn tôi tin tưởng vào lựa chọn của bản thân mình.
Lúc tôi cùng Chu Thành ly hôn, phản ứng lớn nhất chính là bố tôi lẫn bà mẹ kế.
Họ tìm đến trường tôi, ép tôi phải về nhà họ Chu cầu xin tha thứ.
“Làm ông chủ, ai bên ngoài mà không có người đàn bà khác? Mày với Chu Thành ly hôn, không phải là tặng không tài sản của mình ra ngoài à?”.
Vẻ mặt bố tôi vô cùng đau đớn, như thể mong đợi đó là miếng thịt của mình vậy.
Mẹ kế nhìn tôi, âm dương quái khí mở miệng nói: “Rời xa Chu Thành, lại muốn tìm được một người chồng giàu có như vậy là không có khả năng, mày nếu thông minh, hiện tại trở về nhà họ Chu cầu xin thương xót đi.”
Bố tôi phối hợp nói: “Con gái đọc nhiều sách như vậy có ích gì? Cuối cùng còn không phải kết hôn rồi sinh con? Mày đây đang là tự làm khổ mình.”
Bọn họ kẻ xướng người họa, đem tôi hạ thấp thành cát bụi dưới chân.
Cuối cùng bố tôi nói: “Có thể gả cho Chu Thành chính là phúc khí của mày, chuyện bên ngoài của nó mày đừng quản, đợi nó chơi đủ rồi thì sẽ trở về nhà thôi.”
Bọn họ không quan tâm đến cảm xúc của tôi, chỉ sợ tôi cùng Chu Thành ly hôn thì những ngày tháng tốt đẹp của họ sẽ kết thúc.
Sợ bọn họ dây dưa với mình, tôi chưa từng đề cập đến chuyện được chia 50 vạn.
Tôi gọi điện cho bảo vệ: “Tôi không quen họ, làm phiền lần sau đừng để cho họ vào trường, nếu như xảy ra sự cố an toàn gì, đến lúc đó ai sẽ chịu trách nhiệm?”.
Nhân viên bảo vệ không quan tâm mối quan hệ của chúng tôi là gì nhưng nếu có sự cố về an toàn thì anh ta sẽ phải chịu trách nhiệm.
Anh ta nhanh chóng nói: “Tôi sẽ mời bọn họ ra ngoài ngay!”.
Tôi xoay người trở về lớp học.
Thanh xuân là dùng để phấn đấu, không nên để mắc kẹt trong vũng bùn.
14.
Sau khi ly hôn, tôi không có gặp lại Chu Thành, nhưng tin tức về anh ta vẫn thông qua nhiều cách khác nhau truyền đến tai tôi.
Anh ta và Lý Tuyết Mai vẫn chưa kết hôn.
Ở bên ngoài họ là quan hệ bạn trai bạn gái.
Những chuyện này đều cùng tôi không liên quan, tôi nghe một tai cũng liền cho qua.
Vì lần thi tuyển sinh này, tôi tràn đầy năng lượng, tựa hồ từ sáng đến tối ngâm mình trong biển đề thi.
Trời cao không phụ người có lòng, tôi nhận được giấy báo nhập học của Bắc Đại.
Ngày hôm đó, tôi lại lần nữa gặp lại Chu Thành.
Cùng trước đó so sánh, anh ta hình như gầy đi một chút.
Những gợn sóng trong lòng từ lâu đã biến mất, tôi cười trêu chọc anh ta: “Bạn gái anh không cho anh ăn cơm à?”.
Anh ta không tiếp lời mà nói: “Mẹ ốm rồi, muốn gặp em.”
Tôi thu hồi nụ cười trên môi hỏi: “Có đến bệnh viện chưa? Bác sĩ nói thế nào?”.
“Tình hình không quá tốt.”
Lông mày Chu Thành nhíu chặt lại, trong lòng tôi cũng theo đó bị nhấc lên.
Dù quan hệ của tôi với Chu Thành có thế nào, mẹ Chu ở trong lòng tôi liền giống như mẹ ruột.
Tôi theo Chu Thành đến bệnh viện.
Lý Tuyết Mai cũng ở đó, khi chúng tôi đến, cô ta đang ngồi một mình trên ghế ngoài hành lang.
Nhìn thấy tôi, trong mắt cô ta hiện lên sự căm ghét mãnh liệt.
Tôi không biết sự căm ghét đó của cô ta đến từ đâu.
Trong mối quan hệ đó, từ đầu đến cuối người bị hại chỉ có một mình tôi.
“A Thành, dì không muốn nhìn thấy em.”
Chu Thành xoa xoa lông mày, ngữ khí không tốt nói: “Mẹ anh không muốn nhìn thấy em, em không biết đường rời đi sao?”.
Tôi có hơi ngạc nhiên, đây không phải thái độ mà Chu Thành nên có đối với Lý Tuyết Mai nha.
Là một người ngoài, tôi cũng không nên nghe người ta nói chuyện, vậy nên tôi liền đẩy cửa phòng bệnh, rồi ngăn chặn tiếng nói bên ngoài.
Mẹ Chu bị bệnh tim, hai năm trước đã phải điều trị bằng thuốc, mặc dù hiệu quả không rõ rệt, nhưng tình trạng cũng không có chuyển biến xấu đi.
Sau khi cùng Chu Thành ly hôn, tôi không có khóc, nhưng nhìn thấy bà lão gầy gò nằm trên giường bệnh, nước mắt của tôi bắt đầu không kìm được mà rơi xuống.
Cổ họng nghẹn đắng, tôi gọi một tiếng: “Mẹ!”.
15.
Người nằm trên giường bệnh cố gắng mở mắt ra, khi nhìn thấy tôi, bà ấy vẫn cố mỉm cười với tôi.
Liền giống y như trước kia.
“Tịnh Đồng, giấy thông báo tuyển sinh đã có rồi nhỉ, con đăng ký chưa?
Tôi không nói nên lời, chỉ có thể gật đầu.
“Mẹ liền biết con khẳng định có thể làm được, lúc đó ah, thành tích của con liền tốt nhất, lần nào cũng có thể đứng nhất.”
Tôi khụt khịt mũi nói: “Nếu không có mẹ, con sẽ không có cơ hội đứng thứ nhất.”
“Đó là do bản thân con không chịu thua kém, cùng mẹ đâu có liên quan.”
Mẹ Chu nắm tay tôi nói: “Nếu ở đại học gặp được người mình thích, cũng đừng sợ hãi, con chỉ có ly hôn có một lần, con chưa có làm chuyện gì xấu hổ không dám gặp người, con có quyền mưu cầu hạnh phúc cho mình.”
Tôi không biết bản thân lấy ra đâu phúc khí, có thể tìm được một người tốt.
Sương mù trong mắt làm mờ tầm nhìn, tôi nói: “Nếu gặp được người đó, con sẽ đem anh ấy đến gặp mẹ.”
“Được được được, đến lúc đó mẹ sẽ thay con để mắt đến, không thể để người ta khiến con phải chịu ủy khuất.”
“Một lời đã định!!”.
Chu Thành không biết khi nào cũng đã theo vào, nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.
Mẹ Chu kiệt sức ngủ thiếp đi.
Tôi đứng dậy nói: “Tôi đi trước.”
Lúc lướt qua nhau, Chu Thành nắm lấy tay tôi.
Trong mắt anh ta có sự mong đợi, còn có…sự cầu xin.
“Có thể ở lại với anh được không?”.
“Xin lỗi, chen chân vào chuyện của người khác, tôi làm không được.”
Tôi muốn hất tay Chu Thành ra, nhưng anh lại nắm chặt hơn:
“Anh cùng Lý Tuyết Mai không có quan hệ gì cả!”.
“Cô ta là bạn gái của anh.”
“Lúc đó anh chỉ nghĩ đường hoàng chính đáng bảo vệ cô ấy.”
Tôi không hiểu: “Mọi chuyện đã diễn ra đúng như mong đợi của anh, anh còn nhất thiết muốn cùng tôi dính líu không rõ ràng làm gì?”
“Tịnh Đồng, anh hối hận rồi.”
“Đường là bản thân anh tự chọn, tôi cũng đã cho anh cơ hội, là anh hết lần này đến lần khác chọn lựa Lý Tuyết Mai.”
Tay của Chu Thành lập tức nhả ra sức lực, nói: “Tịnh Đồng, anh muốn cùng em bắt đầu lại từ đầu.”
“Ồ, tôi không muốn.”