Khả Khả Thân Yêu - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
6
Chỉ còn vài ngày nữa là đến sinh nhật của Phó Hàn Thâm, tôi bước vào trung tâm thương mại, chuẩn bị chọn một món quà cho anh ấy.
"Giang Khả?"
Một người phụ nữ mặc chiếc váy bó sát gợi cảm, đôi giày cao gót 10cm càng tôn lên đôi chân dài. Chỉ là cô ấy đeo khẩu trang, không nhận ra là ai.
"Đúng là cậu rồi! Cậu không nhận ra tôi sao?"
"Xin lỗi, trí nhớ tôi hơi kém…"
"Tôi là Tề Viện."
【Nữ phụ pháo hôi đã lên sàn!】
【Rõ ràng xinh đẹp, cũng có thực lực, cuối cùng lại yêu nam chính, làm hòn đá ngáng đường tình cảm của nam nữ chính thì có kết cục tốt gì chứ…】
【Nói thật, cô ấy và nam chính đều là kiểu người phong lưu đa tình, nếu họ thành đôi cũng coi như xứng lứa vừa đôi nhỉ!】
Tề Viện và tôi là đối thủ cạnh tranh, người được chọn thứ hai trong buổi thử vai của công ty Phó Hàn Thâm chính là cô ấy.
Nói vậy thì cô ấy ghét tôi cũng là chuyện bình thường.
"Cậu mua quà cho đàn ông à? Ai vậy? Phó Hàn Thâm à?"
Tề Viện nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên tay tôi, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.
"Con mắt thẩm mỹ tệ thế này, tôi thật không hiểu sao cậu lại cưa đổ được Phó Hàn Thâm. Có cần tôi dạy cho cậu nên tặng đàn ông cái gì không?"
"Được thôi, tôi luôn thấy gu ăn mặc và thẩm mỹ của cậu rất ổn. Cảm ơn cậu trước nhé."
Cứ tưởng tôi sẽ từ chối, không ngờ vừa dứt lời, tôi lập tức đồng ý, khiến Tề Viện — người đã chuẩn bị sẵn lý lẽ để phản bác — sững sờ.
"Khụ, đương nhiên rồi, gu thẩm mỹ của tôi trong giới này không ai sánh bằng đâu."
Được khen, mặt Tề Viện hơi đỏ, cũng ngại không thể lật lọng, đành dẫn tôi đi chọn quà.
Để cảm ơn Tề Viện đã đi cùng tôi, tôi lén mua một lọ nước hoa đưa cho cô ấy.
"Làm gì vậy?" Tề Viện khó hiểu nhận lấy.
"Có mỹ nhân xinh đẹp, đáng yêu đi cùng tôi mua sắm, sao có thể không có quà cảm ơn được chứ?"
Tôi không nhịn được mà thêm một cái nhướng mày nháy mắt đầy thương hiệu.
【Nữ chính nhướng mày đỉnh thật đấy!】
【Xong rồi, nhìn tình hình này, nữ phụ sắp bị nữ chính "thu phục" rồi.】
Tề Viện đỏ bừng mặt: "Tôi… tôi tất nhiên biết mình vừa đẹp vừa đáng yêu rồi! Nhưng dù cậu nói thế, tôi cũng không quên chuyện cậu cướp vụ hợp đồng của tôi đâu!"
Tề Viện giẫm giày cao gót bước đi, được nửa bước lại dừng, lục lọi trong chiếc túi nhỏ tinh xảo.
"Cái này mới tinh chưa dùng, màu này không hợp với tôi, để lại cũng lãng phí, cho cậu đấy."
【Nữ phụ tặng nữ chính thỏi son phiên bản mới nhất mà bản thân còn chưa nỡ dùng!】
【Hay hai người thành đôi luôn đi, ai đồng ý thì thả số 1 nào!】
Liên tiếp mấy ngày, tôi không tìm Phó Hàn Thâm.
Người không thể theo đuổi quá sát, huống hồ còn nhiều chuyện khác cần giải quyết.
Trong phòng bao, Phí Tụng Trạch dựa lưng vào chiếc ghế da thật.
"Cô Giang, chuyện hợp tác của chúng ta, cô suy nghĩ thế nào rồi?"
"Hôm nay tôi đến đây chính là để trả lời anh chuyện này. Cảm ơn anh đã mời, nhưng lịch trình của tôi gần đây khá kín, hơn nữa sản phẩm mà công ty anh cần đại diện hình như không phù hợp với hình tượng của tôi lắm, e là tôi không đảm nhiệm được…"
"Cô Giang khiêm tốn rồi, thực lực của cô ai cũng thấy rõ, tôi nghĩ cô rất phù hợp."
"Vẫn là không được." Ánh mắt tôi kiên định, từ chối lần nữa.
Phí Tụng Trạch bị từ chối nhiều lần, giọng điệu vẫn lười nhác tùy ý: "Đã vậy, tôi không ép cô Giang nữa. Nhưng không biết cô có rảnh nói chuyện khác với tôi không?"
"Không giấu gì anh, thật ra tôi và Phó Hàn Thâm là vợ chồng, tình cảm rất tốt. Chuyện riêng tư, tôi phải hỏi ý kiến anh ấy trước."
【Nữ chính ngầu quá, tuyên bố chủ quyền luôn rồi.】
【Nam chính vừa mới tiếp quản gia nghiệp, giờ chưa đủ sức đối đầu với nam phụ đâu!】
Trước mắt, thực lực của Phí Tụng Trạch không mạnh bằng Phó Hàn Thâm, giữa hai công ty còn có mấy dự án hợp tác.
Sau khi tôi và Phó Hàn Thâm chia tay, anh ấy không còn để tâm quản lý công ty nữa, nên công ty mới dần suy tàn.
Theo diễn biến câu chuyện, tôi và Phí Tụng Trạch không có tình cảm rối rắm gì, nên tình huống đó chắc chắn sẽ không xảy ra.
"Nhưng mà, về việc đại diện thương hiệu của công ty anh, tôi lại có một người rất phù hợp, không biết Phí tổng có hứng thú nghe thử không?"
"Người mà cô Giang giới thiệu chắc chắn không tệ, tôi xin lắng nghe."
"…"
7
Mưa lớn như trút nước, gió lạnh rít gào trong không khí.
“Cô Giang, tôi đưa cô về nhé.”
Tôi vừa định từ chối thì chợt chú ý đến dòng bình luận đang sôi nổi:
【Nữ chính không phát hiện nam phụ bên kia đường đang ngồi trong xe, tay gần như bóp nát vô-lăng rồi.】
“Cô Giang, cô từ chối tôi nhiều lần rồi. Tôi biết cô là người của Tổng giám đốc Phó, nhưng hôm nay mưa lớn thế này, bắt taxi cũng khó. Để tôi đưa cô về, chút chuyện nhỏ này cô đừng từ chối nữa nhé.”
【Nhớ kỹ lời anh nói đó, đừng cướp nữ thần của chúng tôi. Nữ thần phải ở bên nam phụ si tình!】
Chỉ chần chừ chưa đến ba giây, tôi dứt khoát bước lên chiếc siêu xe màu mè của Phí Tụng Trạch.
“Vậy làm phiền Phí tổng rồi.”
Đừng hỏi vì sao không ngồi xe của Phó Hàn Thâm. Hỏi chính là vì đàn ông ghen tuông đáng yêu nhất!
Vừa về đến nhà không lâu, chuông cửa vang lên.
Phó Hàn Thâm, toàn thân ướt sũng trong mưa, tóc tai rối bù, nước từ người anh ấy nhỏ xuống từng giọt.
“Sao anh lại ướt thế này?”
Tôi giả vờ như không biết gì, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên, kéo anh vào nhà.
“Thay quần áo đi, kẻo cảm lạnh.”
Phó Hàn Thâm ngoan ngoãn đứng yên, cởi bỏ bộ vest, chiếc áo sơ mi ướt sũng dính chặt vào người, tôn lên từng đường nét cơ bắp hoàn hảo.
Tay tôi vô thức áp lên bụng anh.
Còn chưa kịp nói gì, tay đã bị giữ chặt, đôi môi lạnh lẽo áp xuống.
Đây vẫn là gã đàn ông cấm dục, không cho ôm, không cho hôn mà tôi từng quen sao?
Tôi khẽ đẩy anh ra, “Phó Hàn Thâm, anh không muốn quay lại mà. Giờ lại thế này là sao?”
“Khả Khả, anh khó chịu lắm, em xem anh có phải bị sốt rồi không?”
Phó Hàn Thâm nắm tay tôi áp lên má mình, giọng nói chậm rãi nhưng rõ ràng đến lạ.
“Em thấy anh đúng là có vấn đề rồi. Này, chìa khóa xe đây, tự mình đến bệnh viện khám não đi, coi chừng sốt hỏng luôn bây giờ.”
Phó Hàn Thâm không nhận lấy, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ phụ tình.
“Phí Tụng Trạch đã làm gì em rồi?”
“Phó Hàn Thâm, anh theo dõi em?” Tôi giả vờ giận dỗi, quay người định đi.
“Anh chỉ vô tình thấy lúc đi tìm em thôi, không có theo dõi.”
“Khả Khả, đừng thích anh ta, được không? Em muốn gì anh cũng cho, chỉ cần đừng thích anh ta…”
Giọng Phó Hàn Thâm trầm thấp, vẻ mặt đáng thương như một chú chó nhỏ bị chủ bỏ rơi.
“Thật không?”
“Ừ.”
“Vậy em chỉ muốn anh thôi!”
“Được.”
【Nam phụ trông có vẻ nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng thực ra trong lòng cười sướng muốn nổ tung rồi.】
【Nữ thần chiêu này đỉnh quá, tôi phải xem đi xem lại để học hỏi!】
Cuối cùng, tôi vẫn không thành công "cưa đổ" Phó Hàn Thâm… Anh ấy thực sự sốt thật rồi!
【Đúng là thời tiết tệ hại! Trả lại chiếc xe của tôi đây!】
Rạng sáng, tôi lén đeo món quà đã chuẩn bị sẵn vào tay anh.
“Phó Hàn Thâm, sinh nhật vui vẻ.”
Trong văn phòng, trợ lý Diệp đặt một chồng tài liệu lên bàn.
“Tổng giám đốc, chỗ này cần ngài ký…”
“Sao cậu biết Giang Khả tặng quà cho tôi rồi?”
Phó Hàn Thâm vung vẩy cổ tay đeo chiếc đồng hồ, hoàn toàn phớt lờ chồng tài liệu dày cộp phía dưới.
“? Tổng giám đốc, tôi là nói…”
“Đúng rồi, đây chính là món quà cô ấy dành dụm mấy tháng tiền riêng để tặng tôi, tinh tế lắm đấy. Thế nào, đẹp không?”
Khóe miệng trợ lý Diệp giật giật. Chiếc đồng hồ này hình như là của công ty mà lần trước Tổng giám đốc chê thiết kế quá lòe loẹt, từ chối hợp tác… nhưng chắc chắn không thể nói thật được.
“Ờm… đẹp lắm ạ. À, Tổng giám đốc…”
“Cậu hỏi giờ à? Tôi dùng đồng hồ Giang Khả tặng xem giúp cậu nhé. Ừm, bây giờ là 13 giờ 14 phút.”
“……”
Trợ lý Diệp: Làm công đã khổ, còn phải ăn cẩu lương mỗi ngày, ai thích làm thì làm đi!
8
"Giang Khả, khụ, cảm ơn cậu đã giới thiệu cho mình buổi ký hợp đồng lần trước nhé. Lần trước mình đi chụp ảnh ở khách sạn suối nước nóng, người ta tặng mình mấy tấm vé. Cuối tuần này cậu có muốn dẫn Phó Hàn Thâm đi cùng tụi mình chơi không? Bên đó còn có khu trượt tuyết nữa." Tề Viện nói với giọng điệu kiêu ngạo, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa chút mong đợi.
Qua vài lần tiếp xúc, tôi đã chắc chắn Tề Viện chính là kiểu người "miệng dao găm, lòng đậu hũ" — ngoài mặt sắc bén nhưng bên trong lại mềm lòng, đúng chuẩn một cô gái kiêu ngạo đáng yêu và cũng là một đối thủ đáng kính.
"Có chứ!"
Thế là, khi tôi nắm tay Phó Hàn Thâm đến khách sạn suối nước nóng gặp cô ấy, bất ngờ nhìn thấy bên cạnh cô ấy là Phí Tụng Trạch.
"Hai người ...?"
Tề Viện tựa vào lòng Phí Tụng Trạch, mỉm cười nói: "Giới thiệu chút, đây là bạn trai của mình."
"Nhờ có Giang tiểu thư giới thiệu, mình mới có cơ hội quen được Viện Viện."
"Hai cậu cũng nhanh quá đấy nhỉ."
【Chuyện thường ngày của Hải Vương và Hải Hậu, quen rồi thì tốt~】
Phó Hàn Thâm sau khi biết quan hệ của hai người họ cũng thở phào nhẹ nhõm, tay siết lấy tôi chặt hơn một chút.
Chúng mình chơi cả ngày. Đến tối, tôi và Tề Viện thay áo choàng chuẩn bị đi tìm Phó Hàn Thâm và bọn họ cùng đi ngâm suối nước nóng.
Một người đàn ông béo lùn, khuôn mặt dâm tà đột ngột xuất hiện.
Linh cảm chẳng lành dâng lên. Quả nhiên, giây tiếp theo hắn đã đứng chặn đường chúng mình.
"Mỹ nữ à, anh nhiều tiền lắm, tối nay đi uống với anh một ly nhé? Mấy thứ này đều là của các em."
Hắn cười, vung ví tiền trên tay, ánh mắt dơ bẩn quét khắp người chúng mình, khiến người ta buồn nôn.
"Ông là con heo từ thôn nào chui lên đấy? Trời lạnh rồi, bớt nhảy nhót linh tinh đi, mau về đắp thêm đất đi."
Tề Viện không nể mặt đáp trả.
【Quào, nữ phụ này ăn nói đỉnh ghê!】
Sắc mặt gã đàn ông lập tức thay đổi: "Mẹ nó, đừng có mà không biết điều! Để tao..."
"Đau, buông ra! Này!"
"Người của tao, mày định làm gì?"
Phí Tụng Trạch một cước đạp gã đàn ông quỳ xuống đất. Hắn ôm tay rên rỉ, thấy tình hình bất lợi bèn quay đầu bỏ chạy.
"Không sao chứ?"
Phó Hàn Thâm lo lắng nhìn tôi từ trên xuống dưới, xác nhận không có thương tổn gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, đi đâu anh ấy cũng phải đi cùng tôi.
"Khách quan, đây là rượu vang đỏ các vị gọi."
Nhân viên phục vụ đặt chai rượu xuống bàn nhỏ bên bể nước nóng.
Phó Hàn Thâm cầm ly rượu uống một ngụm.
【Khoan đã, hình như ly này trong cốt truyện là nữ chính uống mà, sao giờ đổi thành nam chính rồi?】
【Ai uống chẳng vậy, dù sao cũng sẽ lên xe mà!】
【Đáng lẽ không nên để tên dâm tà kia chạy mất, vậy thì hắn chẳng có cơ hội bỏ thuốc rồi!】
C h ế t tiệt!
Tôi bừng tỉnh, vội vàng muốn giật lấy ly rượu trên tay Phó Hàn Thâm.
Nhưng ly rượu đã trống trơn.
Thấy Phó Hàn Thâm bắt đầu có biểu hiện lạ, tôi cắn răng, bất chấp ánh nhìn của Tề Viện và Phí Tụng Trạch, kéo anh ấy về phòng.
"Sao vậy?"
Vừa dứt lời, Phó Hàn Thâm đã cảm thấy hơi thở dồn dập, khí huyết cuộn trào, nhất là…
Thấy tôi bước lại gần, anh ấy lùi về sau vài bước:
"Khả Khả, có lẽ rượu có vấn đề, em tránh xa anh ra."
Anh vội vàng bước nhanh về phía phòng tắm.
"Đừng đi, chỉ dựa vào mình anh thì không được đâu."
Khoảng cách giữa hai người rất gần.
Trong không khí, hai ánh mắt nhìn nhau không tiếng động, hơi thở mập mờ tràn ngập.
Lần này, Phó Hàn Thâm không né tránh nữa, cúi mắt chăm chú nhìn tôi.
Ngón tay nóng rực lướt qua gáy, khiến tôi tê dại run lên.
Anh cố gắng kiềm chế, khàn giọng nhắc nhở: "Có thể sẽ bị thương đấy."
"Em không sợ. Em yêu anh, Phó Hàn Thương."
Anh nhìn gương mặt ửng đỏ của tôi, cuối cùng cũng không thể chống lại sự khát khao trong lòng và cơn mê hoặc cực hạn này.
【Ê ê ê! Sao tự dưng màn hình đen thui rồi!】
【Tui là thành viên VIP cơ mà! Sao lại không cho xem!】
Anh cúi xuống, môi chạm vào tôi.
Eo tôi bị ôm chặt, hơi thở quấn quýt.
Từ lóng ngóng vụng về ban đầu dần dần trở nên thành thạo, từng bước đi vào quỹ đạo.
"Giang Khả."
"Giang Khả... Ưm..."
"Đừng gọi tên em nữa!" Xấu hổ quá đi mất.
Lồng ngực nóng rực áp sát, vết cào đỏ hằn trên lưng rực rỡ đầy kiêu ngạo.
9
Tỉnh dậy, theo quán tính tôi định nhào vào lòng người đàn ông bên cạnh —
Nhưng lại nhào vào khoảng không.
Phó Hàn Thâm không thấy đâu nữa, vị trí bên cạnh lạnh lẽo như băng, rõ ràng anh ấy đã rời đi từ lâu.
Hay thật, ăn xong rồi chạy luôn à?
Tôi vừa định ngồi dậy, cửa phòng tắm đã mở ra.
"Sao cậu lại ở đây?"
Tề Viện nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt dừng lại trên những dấu hôn đỏ thẫm trên người tôi, hai má lập tức đỏ bừng.
Nhưng ánh mắt cô ấy vẫn không dứt ra được, còn lén cúi đầu nhìn chính mình.
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng cô ấy cũng không nhịn nổi mà lên tiếng:
"Giang Khả, tớ thừa nhận cậu giỏi hơn tớ. Thua cậu, tớ tâm phục khẩu phục. Mà nếu tớ cũng có cái đó…"
Cô ấy liếc tôi một cái, vẻ mặt phức tạp.
"Tớ cũng muốn thử thêm vài lần, không thì tiếc chết mất."
"???"
Đám bình luận trong livestream như bùng nổ:
【Cô em ơi, cô nói vậy nghe nó "lộ" lắm!】
【Lời thì đúng mà sao nghe trần trụi dữ vậy!】
Tôi mệt mỏi xoa trán: "Phó Hàn Thâm đâu rồi?"
Tề Viên chớp mắt, lắc đầu đầy vô tội:
"À, tớ không biết. Lúc tớ đến đây đã không thấy anh ấy đâu rồi."
Cô ấy bị tôi nhìn chằm chằm đến không chịu nổi, vội quay đi chỗ khác, lúng túng nói:
"Thôi nào, cậu mau đi rửa mặt đi. Rửa xong còn đi ăn sáng nữa."
Tôi nằm phịch xuống giường, lười biếng nói:
"Không muốn đi. Tớ còn buồn ngủ, muốn ngủ tiếp."
Lưng eo tôi vẫn còn ê ẩm.
Còn chưa kịp nằm xuống lần hai, Tề Viện đã nhào tới kéo tôi dậy:
"Không được!"
Cô ấy cuống lên.
Tôi nhíu mày khó hiểu: "Tại sao lại không được?"
Tề Viện mím môi, ậm ừ một hồi mới lí nhí nói nhỏ như muỗi kêu:
"Bởi vì... là nhiệm vụ mà chồng cậu giao cho tớ."
"Cái gì cơ?" Tôi trợn tròn mắt.
Cô ấy lập tức ho khan, mắt láo liên:
"Ý tớ là... không ăn sáng sẽ hại dạ dày! Đúng rồi! Nhất là người vừa tiêu hao quá nhiều thể lực như cậu, càng phải ăn sáng đầy đủ."
Tôi nhìn cô ấy đầy nghi ngờ. Chắc chắn có chuyện gì đó giấu tôi.
Bữa sáng ở khách sạn là buffet tự chọn, món nào cũng nóng hổi vừa làm vừa bày ra.
Có lẽ vì thực sự tiêu hao quá nhiều sức lực, nên tôi ăn nhiều gấp ba lần bình thường.
Tề Viện nhìn tôi ăn mà há hốc mồm:
"Giang Khả, cậu ăn thế này không sợ béo à?"
Tôi nhún vai, mặt tỉnh bơ:
"Tớ là thể chất dễ gầy."
Tề Viên nhìn lại đĩa rau xanh lè của mình, ánh mắt đầy ghen tị:
"Không ưa nổi loại người như cậu!"
10
Ăn xong gần hết, Tề Viện lại kéo tôi ra ngoài bắt đi dạo cho tiêu cơm.
"Cậu nhìn này, tối qua tuyết rơi đấy! Đẹp lắm luôn!"
Tuyết vừa ngừng rơi, bầu trời trong xanh, mặt đất phủ một lớp trắng xóa tinh khôi.
Trên cành cây, tuyết đọng xen lẫn lá xanh, thỉnh thoảng có chú chim nhỏ bay qua, làm tuyết rơi lả tả xuống, đẹp đến mức khiến người ta chẳng nỡ chớp mắt.
"Đúng là đẹp thật." Tôi khẽ thốt lên.
"Giang Khả! Cậu nhìn kìa! Có gấu bông phát bóng bay kìa!"
Một chú gấu bông màu nâu to sụ, tay cầm chùm bóng bay nhiều màu sắc, bước chầm chậm về phía bọn tôi.
Không biết là do tuyết trơn hay vì lý do gì khác, mà gấu bông đi lảo đảo suýt ngã mấy lần.
"Phụt, hahaha!" Tề Viện không nhịn nổi bật cười thành tiếng.
Cuối cùng gấu bông cũng bước đến trước mặt tôi, đưa hết chùm bóng bay trong tay cho tôi.
"Hả? Đều đưa tôi à?"
Chú gấu bông gật gật đầu, động tác phồng phồng lên trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.
"Cảm ơn nhé."
Tôi cong mắt cười, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Để tớ chụp cho cậu tấm hình đẹp thật đẹp! Tớ mang theo máy ảnh cơ xịn lắm, đảm bảo lên hình siêu lung linh luôn!"
"Được đó!"
Bọn tôi chọn góc đẹp nhất, ánh sáng hoàn hảo nhất để chụp.
"Đẹp lắm luôn! Tuyệt vời! Đổi tư thế đi, cậu bước lên phía trước chút nào."
Chụp được một lúc, Tề Viện đột ngột nhét máy ảnh vào tay tôi, giọng hối hả:
"Giang Khả, người có ba cái gấp! Thành phẩm cậu tự xem nhé!"
Nói rồi cô ấy chạy biến mất tăm, nhanh đến nỗi tôi chưa kịp phản ứng.
Tôi cúi đầu xem lại ảnh trong máy.
Vừa nhìn thấy bức ảnh cuối cùng, tôi bỗng sững người.
Trong ảnh, chú gấu bông bên cạnh tôi đã tháo chiếc đầu to sụ xuống, cầm trên tay. Người đàn ông dưới lớp vỏ gấu không nhìn về phía ống kính mà quay sang nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, dịu dàng đến mức trái tim tôi cũng run rẩy theo.
Đó là Phó Hàn Thâm.
Tôi ngẩn ngơ quay đầu lại.
Phó Hàn Thương đã quỳ một chân xuống trước mặt tôi, trong tay là một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.
Anh đứng dưới ánh nắng ban mai, ánh sáng chiếu nghiêng qua gương mặt góc cạnh cương nghị, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen sâu như đáy hồ tĩnh lặng.
Chiếc nhẫn kim cương trong hộp lấp lánh đủ sắc màu, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
"Giang Khả."
Giọng anh trầm ổn, mang theo chút run rẩy nhẹ mà tôi suýt không nhận ra.
"Em có đồng ý để Phó Hàn Thâm anh chăm sóc em cả đời, để anh mãi mãi thuộc về em, vì em mà đắm say không dứt không rời không?"
Mồ hôi lấm tấm trên trán anh, nhưng ánh mắt lại kiên định đến không thể lay chuyển.
Khoảnh khắc bất ngờ này khiến tôi ngây người, đầu óc trống rỗng không phản ứng nổi.
"Lấy anh ấy đi! Lấy anh ấy đi!"
Tề Viện và Phí Tụng Trạch không biết từ đâu lao ra, hét toáng lên còn hào hứng hơn cả tôi.
Tôi nhìn người đàn ông trước mắt, nước mắt không biết từ khi nào đã rơi đầy mi.
"Em đồng ý!"
【Phần còn lại, nhường lại cho các bạn bình luận tiếp nhé.】
— Kết thúc —