Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

KHI ÂM THANH TRỞ LẠI - 5

Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:54:11

14.

 

Cả đêm hôm đó về nhà, cũng ai tìm .

 

Lương Xuyên chỉ nhắn một tin ngắn ngủi: "Mẹ tưởng cầm tiền của ba thể uy h.i.ế.p cả nhà ? Cứ để đụng vách tường sẽ ở nhà sướng thế nào."

 

Không ngờ, đứa con mang nặng đẻ đau . Vậy mà còn chẳng bằng một cô gái mới quen như Tiểu Phần.

 

Trong lòng nó, Lương Hạc Vũ là giáo sư và Lâm Thu Cầm là giáo viên tiểu học. Nói ngoài thì thể diện hơn — một câm điếc.

 

Hai họ cho nó nhiều lợi ích về vật chất hơn. Nên nó từng cảm nhận sự đau khổ của trong thế giới âm thanh .

 

Mỗi khi Lương Hạc Vũ thiên vị Lâm Thu Cầm, Lương Xuyên luôn :

 

"Ba cưới vì giữ lời hứa, giúp bác gái vì trọng nghĩa khí. Lúc nhỏ, bài vở của con nhờ bác gái dạy. Còn , đến cả lời con cũng thì thể giúp gì cho con?"

 

mà…

 

Cơm trong nhà, ai là nấu?

 

Tất cả quần áo bẩn, ai là giặt?

 

Những đêm nó sốt cao, ai ôm nó cả đêm chợp mắt?

 

Cuối cùng, con trai vẫn đồng cảm với ba nó hơn.

 

chỉ nhắn một câu: "Ngày tháng . chắc chắn sẽ còn hầu hạ nhà nữa."

 

"Nói mạnh miệng thì ai chẳng ? Đừng lóc về xin tiền ba ." Nó nhắn tin một câu đầy đe dọa.

 

Tiểu Phần bước ký túc xá nhân viên và tin nhắn. 

 

Con bé tức giận đến trợn tròn mắt: "Bà ơi, sinh một miếng thịt xá xíu còn hơn sinh loại con như thế !"

 

15.

 

Trời còn sáng, dậy mua đồ.

 

Vì Tiểu Phần thích ăn bánh bao nên dậy từ sớm nhào bột, băm thịt và trộn với nấm hương, mộc nhĩ, măng khô, nắn từng chiếc bánh cho thật mắt.

 

Cô bé kinh ngạc vì sự chăm chỉ của , cầm chiếc bánh nóng hổi cắn một miếng. Lớp vỏ mỏng mềm nhân đầy đặn, đậm đà.

 

ăn mà cứ giơ ngón cái lên khen ngợi liên tục: "Bà ơi, cháu nhặt báu vật !"

 

Tiểu Phần ngừng tấm tắc khen, giọng qua máy trợ thính truyền tai . Làm cảm thấy niềm vui từng xuất hiện.

 

Ở nhà, dù thế nào thì cũng mặc định đó là bổn phận. Chỉ khi hỏng hoặc đủ, họ mới bới móc và soi xét.

 

Việc nhà trở thành trách nhiệm thuộc về . Không một chút giá trị, một lời công nhận.

 

Công ty của Tiểu Phần bảy nhân viên và trẻ. Buổi trưa, nấu món tủ là thịt kho tàu và cá nấu cay.

 

Đũa của họ lao đĩa cá như những mũi tên rời dây cung. Lớp ớt đỏ bên đẩy sang một bên, để lộ từng miếng cá trắng trong mềm mịn. Họ ăn ngấu nghiến, ngay cả giá đỗ và dưa chuột ăn kèm cũng chừa .

 

Cậu phim xoa cái bụng tròn căng, xuýt xoa: "Chị Phần, chị kiếm đầu bếp khách sạn năm thế ? Ngon hơn cả tiệm nhà của em!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khi-am-thanh-tro-lai/5.html.]

Cô nàng livestream bán hàng nhăn nhó: "Bà ơi, bà nấu ngon quá! Thế thì cháu giảm cân kiểu gì đây?"

 

Công sức bỏ công nhận, cảm giác quá tuyệt vời. Nghe thấy âm thanh và kết nối với thế giới, cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.

 

dường như quên mất gần sáu mươi.

 

Cảm thấy cuộc đời… như một khởi đầu mới.

 

16.

 

Bẵng một thời gian, Lương Hạc Vũ cuối cùng cũng tìm đến. Chiếc cổ áo luôn chỉnh tề của giờ vài nếp nhăn.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

Suốt bốn mươi năm qua, chăm sóc chu đáo đến mức… đến cái máy giặt cũng chẳng dùng.

 

Anh , giọng điệu cho phép phản kháng: "Lý Hồng Hà, em đừng loạn nữa. Chí Chí hết cữ, thể thiếu đồ ăn em nấu."

 

" giúp việc của nhà chị dâu . Cô thích ăn thì tự thuê nấu ." lạnh giọng .

 

"Đều là một nhà, nuôi em cả đời hà tất tính toán chi li như ?" Lương Hạc Vũ nhíu mày tỏ vẻ chán nản.

 

Tiểu Phần sợ bắt nạt. Vội bước tới, ánh mắt đầy khinh bỉ Lương Hạc Vũ:

 

"Ông chú ! Bà Hồng Hà cũng giá trị lao động của , mà giá trị lao động thì tiền.”

 

"Là do các ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản . Đến cái máy trợ thính còn chịu mua, đổ tại bà ?"

 

Lương Hạc Vũ vội vàng giải thích: "Không ! Trước đây bác sĩ bảo thính giác của bà tổn thương quá nặng, dù thiết hỗ trợ cũng chắc ."

 

Tiểu Phần tức giận hỏi : "Bác sĩ nào ? Ông đưa bà kiểm tra định kỳ mỗi năm ?"

 

Tất nhiên là . Lúc , lương của chẳng đáng bao nhiêu.

 

Số tiền đó còn nuôi hai gia đình, lo học phí cho con trai và cháu gái. Đến lượt , còn chẳng bao nhiêu.

 

Tiểu Phần hừ lạnh, lườm Lương Hạc Vũ một cái:

 

"Giá máy trợ thính từ lâu giảm, loại cơ bản chỉ vài trăm thậm chí còn trợ cấp của nhà nước.”

 

"Chỉ cần các chịu mua cho bà một cái điện thoại thông minh, bà cũng thể tự tìm hiểu mạng."

 

Lương Hạc Vũ chất vấn thì tỏ lúng túng.

 

Lương Xuyên bên cạnh vội vàng tới bênh ba của :

 

"Mẹ điếc bốn mươi năm cũng quen , giờ bỏ tiền gì cho phí?”

 

"Ba bao giờ để thiếu ăn thiếu mặc, thì ?"

 

Nghe những lời của con trai, tim bỗng trở lên lạnh lẽo.

 

Lương Xuyên là trẻ sinh non.

 

Lúc mới chào đời, Lương Hạc Vũ hề yêu thương nó. Là một , tiếng con nên lúc nào cũng day dứt.

 

Sợ con giật tỉnh giấc, từng một đêm ngon giấc. Trước khi tiểu học Lương Xuyên quấn , nó thích ăn bánh ngọt và thích mặc quần may. Nó còn lấy đồ ăn vặt nấu để đem khoe với bạn bè.

 

Loading...