Khi Tình Yêu Sâu Đậm
Ngoại Truyện
1
Lúc Quý Đông Dương đến phòng tiệc, vừa vặn nghe được câu “Tôi đồng ý” của Hứa Mạn.
Đây là lần thứ hai hắn ở trong biển người chúc cô ấy hạnh phúc.
Sau khi Hứa Mạn ly hôn, hắn như thật như giả hỏi cô còn có thể kết hôn lần nữa không.
Khi đó cô ấy cười nói: “Có lẽ có, có lẽ không. Tôi còn trẻ như vậy, còn có thể được yêu đương, nếu như vận mệnh chiếu cố, tôi cũng không phải là người vì nghẹn mà bỏ ăn.”
Quý Đông Dương ngẫm lại, đây mới là Hứa Mạn, nhiều năm như vậy dường như vẫn không thay đổi.
Vẫn luôn dũng cảm như vậy, nhiệt liệt như vậy.
Hắn cầm hộp quà trong tay, nói câu tân hôn vui vẻ, đưa quà cho cô.
Chiếc vòng cổ Phỉ Thúy có giá trị hơn trăm triệu không cần phải nói cũng đoán ra được là của ai.
Hứa Mạn cầm quà không nói lời nào nhìn hắn.
Quý Đông Dương hai tay đút túi, nhún vai, cười nói: “Cô đừng trách tôi, được người ta nhờ vả thôi.”
Kỳ thật trong mấy năm nay hắn chán ghét Lê Viễn hơn Phó Trì, bởi vì đáy lòng hắn nghĩ Lê Viễn dựa vào cái gì mà có được cô ấy.
Cho đến giờ khắc này hắn suy nghĩ cẩn thận, không phải ai cũng có thể làm cho Hứa Mạn có dũng khí bước vào hôn nhân lần thứ hai, Lê Viễn đã làm được.
Đột nhiên, Quý Đông Dương phát hiện người hắn ghét nhất vẫn là Phó Trì.
Hắn phụ người thật lòng, đều nên xuống địa ngục, cho dù là bạn bè của hắn.
Vì vậy hắn chân thành đề nghị: “Nếu không thích thì ném thùng rác đi, xui xẻo.”
Hứa Mạn chân thành nói cảm ơn, thật vui khi hắn có thể tới.
Khi Quý Đông Dương đi ra ngoài, thành phố chìm trong bóng tối, ánh đèn che khuất ánh sao.
Hắn dựa vào lan can suy nghĩ một chút.
Năm đó hắn giống như phát hiện kho báu, ở trên đại lộ rợp bóng cây chặn Phó Trì lại, thần thái phấn chấn nói với hắn: “Cậu có biết trường học của chúng ta có một người tên Hứa…”
“Phó Trì.” Giọng nói trong trẻo của cô gái trẻ cắt đứt lời hắn.
Quý Đông Dương nhìn thấy Hứa Mạn từ xa chạy về phía Phó Trì.
Hắn hỏi Phó Trì: “Hai người quen biết sao?”
Phó Trì a một tiếng, quay đầu chào cô, Hứa Mạn nhảy lên ghế sau xe đạp của Phó Trì, gật đầu với Quý Đông Dương.
Tiếng chuông xe vang lên, chỉ còn lại hắn đứng tại chỗ, ngây người nhìn chăm chú, làn váy của cô hơi bay lên.
Từng một lần Quý Đông Dương cho rằng, hắn và Lê Viễn không phải bại bởi Phó Trì, mà là bại bởi thời gian.
Chỉ là về sau, chỉ còn lại một mình hắn thua bởi thời gian.
Chứng kiến những năm Phó Trì và Hứa Mạn yêu nhau, Quý Đông Dương không còn tâm tư gì nữa.
Hắn không cảm thấy mình có thể làm tốt hơn Phó Trì.
Khi đó Phó Trì đặt Hứa Mạn ở trong lòng bàn tay nâng niu, mọi chuyện lấy cô ấy làm trung tâm, thậm chí bị người trong nhà cắt đứt nguồn kinh tế, cũng muốn ở cùng với cô ấy.
Khi bọn họ khó khăn nhất, Hứa Mạn lén tìm hắn vay tiền, Quý Đông Dương chuẩn bị cho cô một trăm ngàn.
Cô chỉ mượn 200 tệ, bởi vì vào mùa đông không kịp đóng tiền điện, bị chủ nhà cắt điện.
Khi đó rất khó khăn, mặc dù như vậy, Quý Đông Dương cũng không khuyên Hứa Mạn rời đi, cũng không khuyên Phó Trì buông tay.
Bởi vì hắn thật sự không thể tưởng được, trên đời này còn có cái gì có thể cản trở được bọn họ ở bên nhau.
Không ai nghĩ tới, về sau Phó Trì sẽ đối xử với cô như thế, gây ra hỗn độn như vậy.
Nhưng Hứa Mạn vẫn yêu hắn, mà Phó Trì ỷ vào tình yêu này, càng không sợ hãi.
Rất kỳ lạ, thật ra hắn càng hy vọng một ngày nào đó vừa mở mắt đã nghe được tin tức hai người họ ly hôn, nhưng hắn vẫn khuyên Phó Trì, có lẽ là bởi vì Hứa Mạn còn không bỏ xuống được.
Hắn không chỉ nhắc nhở Phó Trì một lần, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Phó Trì và Hứa Mạn cũng kết thúc.
Khi đó Phó Trì thỉnh thoảng sẽ sững sờ không đáp lời, thỉnh thoảng sẽ cứng rắn nói Hứa Mạn sẽ không, tựa hồ là vì thuyết phục chính mình, mà không phải thuyết phục hắn.
Ngày bọn họ ly hôn, Quý Đông Dương tặng cho Hứa Mạn mười quả pháo, chọc cô cười.
Quý Đông Dương nhớ tới chuyện này, rít một tiếng, mặt không chút thay đổi nhếch khóe miệng.
Khó trách Lê Viễn có thể chinh phục được, ai lại ăn điểm nhờ việc tặng pháo chứ?
Bên tai có tiếng chúc mừng, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, không tiếng động cười cười.
2
Năm 39 tuổi, Phó Trì được chẩn đoán chính xác là ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Khoảnh khắc biết được bệnh tình kia, hắn so với bất kì người nào đều bình tĩnh hơn.
Tòa nhà văn phòng 65 tầng, hắn đứng trước cửa sổ sát đất, mặt không chút thay đổi nhìn xuống.
Hắn hoảng hốt nhớ tới, cũng có một người như vậy, đã từng hao hết tâm tư chăm sóc dạ dày của hắn.
“Đồ ăn lạnh không thể ăn, em nói bao nhiêu lần rồi, Phó Trì.”
“Canh này tuy rằng mùi vị không ngon, nhưng em đã hỏi bác sĩ Hách, uống nhiều canh này để dưỡng dạ dày.”
“Trước khi ngủ bốn tiếng không được ăn cơm, không tốt cho dạ dày đâu, cố gắng nhịn một chút được không, ngày mai chúng ta sẽ ăn điểm tâm sớm một chút.”
“Không được uống rượu nha, em sẽ để Tiểu Chu nhìn chằm chằm anh, em xem ai dám cho anh uống rượu.”
Cho dù là trong bốn năm đó, cô ấy rất ít quản hắn, nhưng chỉ cần cô ấy còn ở bên người, hắn đều sẽ tự giác uống thuốc, dưỡng bệnh, như là hình thành tự nhiên thói quen.
Cho đến khi cô hoàn toàn rời đi, những thói quen này giống như một đêm sụp đổ, theo đó đi xa.
Nhiều năm như vậy, không ai dám khuyên hắn uống rượu, cũng không ai dám khuyên hắn đừng uống rượu.
Có lẽ hôn nhân không mang lại nỗi sợ cho đàn ông, mà lại mang đến cho phụ nữ nhiều gông xiềng.
Lần đầu tiên cãi nhau với Hứa Mạn, hắn cảm thấy cô điên, cũng cảm thấy có phải mình không yêu cô nữa hay không.
Bằng không, tại sao biết rõ cô không có cảm giác an toàn lại lần nữa để cho cô gái khác chạm vào điểm giới hạn.
Hắn thật sự là bởi vì thích Triệu Tư Tư sao? Cũng không nhất thiết.
Dưới tình huống đó, Triệu Tư Tư cũng được Trần Tư Tư cũng được, có gì khác biệt đâu.
Hứa Mạn cảm thấy hắn đối với Triệu Tư Tư rất khác nhau, nhưng khi đó hắn cũng không có tâm tư đối với Triệu Tư Tư, cho nên lúc ấy hắn cũng không cảm thấy mình có gì sai.
Nhưng đến bây giờ, Phó Trì mới nhận ra khi đó đã phạm sai lầm ngu ngốc bao nhiêu, so với tình cảm thuần túy từ đầu đến cuối của Hứa Mạn, chính là hắn đã làm bẩn cuộc hôn nhân này.
Cho nên Hứa Mạn sẽ lạnh mặt nhìn hắn: “Phó Trì, đừng chạm vào tôi, tôi chê anh bẩn.”
Khi đó, hắn không làm chuyện gì sai, cho nên hắn khó có thể hiểu được: “Em nháo nhào làm gì?”
Quý Đông Dương nói không sai, hắn chính là ỷ vào việc Hứa Mạn yêu hắn, tự tin đến mức cho rằng cả đời này Hứa Mạn cũng sẽ không rời khỏi hắn.
Nếu không, làm sao hắn có thể khinh dễ cô như vậy, không hề dỗ dành cô, cũng không hề nói yêu cô, ngay cả cô tức giận cũng trở nên không sao cả.
Càng về sau, cô cũng thật sự không quản hắn nữa, nhưng lúc đó hắn vẫn không ý thức được điều này có ý nghĩa gì.
Về phần làm thế nào nuôi Triệu Tư Tư ở bên người, thời gian quá lâu không nhớ rõ.
Nhưng lá gan cô ta quá lớn, Phó Trì đã cảnh cáo, an phận mà sống.
Khi biết Triệu Tư Tư chạy đến trước mặt Hứa Mạn, trong nháy mắt tay chân hắn lạnh ngắt.
Hơn nữa khi đó hắn hiếm khi cùng Hứa Mạn ngồi xuống, nói chuyện một lát, hắn chỉ còn thời gian giải quyết vấn đề với Triệu Tư Tư.
Ngày đó, hắn không nhìn Hứa Mạn một cái, trực tiếp đi tìm Triệu Tư Tư.
“Cô đang làm gì vậy?” Đến lúc đó, hắn thấy Triệu Tư Tư ngồi giữa một đống túi, cúi đầu chỉnh sửa điện thoại, lúc nhìn thấy hắn, hoảng hốt cất điện thoại đi.
Phó Trì ngồi xuống sô pha, Triệu Tư Tư quỳ gối bò đến bên chân hắn, lòng còn sợ hãi kiên trì làm nũng: “A Trì, hôm nay anh kéo tóc người ta đau quá.”
Hắn như cười như không nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lẽo khiến lòng người run rẩy: “Tôi đã từng nói với cô, đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa chưa?”
Thân thể Triệu Tư Tư cứng đờ, vuốt bụng: “Em mang thai rồi.”
“Chuyện khi nào?” Hắn nắm cằm cô ta, lực đạo như muốn tháo cằm cô ta ra.
“Hai tháng trước, ngày anh nói chuyện hợp tác với Vân Thịnh, anh, anh uống say…” Triệu Tư Tư dùng sức muốn đẩy tay hắn ra.
“Ngu ngốc.” Phó Trì thu lại nụ cười, kiên nhẫn hao hết: “Có say hay không, tôi lại không biết?”
Hắn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Đừng để tôi nhìn thấy cô nữa.”
Triệu Tư Tư ngã ngồi dưới đất, lúc này cô ta mới hiểu được, hắn đối với cô ta từ trước đến nay chả là cái gì.
Cô ta phản bội hắn, cắm sừng hắn, hắn cũng không quan tâm không so đo, bởi vì không yêu không thích, cho nên không quan tâm.
Cô ta ngẩng đầu, không biết tự lượng sức mình cười hỏi: “Nếu người đội nón xanh cho anh là Hứa Mạn, anh cũng sẽ không tức giận sao?”
Phó Trì hỏi cô: “Cô là thứ gì?”
Đương nhiên, hắn cũng không phải là thứ gì tốt, hắn sẽ xử lý hết thảy, chỉ cần những thứ này tất cả đều biến mất, bọn họ có thể trở về như cũ.
Sau khi Phó Trì đi, Triệu Tư Tư nhìn weibo trong điện thoại di động đăng bài.
Cô ta biết, mấy năm nay cô ta ngoài sáng trong tối khiêu khích, Hứa Mạn đều nhìn thấy, cô ta là muốn Hứa Mạn biết khó mà lui, còn từng có suy nghĩ cho người làm nhục Hứa Mạn.
Phó Trì sẽ không cần Hứa Mạn, hắn sẽ không cần một người phụ nữ bị người ta chạm qua, mặc dù như vậy, cô ta vẫn không cam lòng.
Cô ta không cam lòng nóng vội đi đến bước này, cũng bởi vì Hứa Mạn có thân phận, cho nên có thể khắp nơi làm khó dễ cô ta.
Phó Trì cũng không thích cô ta nhiều, nếu như hắn thật sự thích Hứa Mạn, hắn có thể làm ra chuyện gì để xử lý cô ta.
May mắn, Phó Trì chưa bao giờ chú ý tới dư luận, cô ta tính đêm nay đăng bài, Phó Trì sẽ không nhìn thấy, chỉ có Hứa Mạn sẽ nhìn thấy.
Nhưng cô ta thật không ngờ, Phó Trì vốn định buông tha cô ta, lại bởi vì cái weibo này, phát điên mà hủy hoại cô ta.
Khi đó, Triệu Tư Tư vẫn nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc hắn có yêu Hứa Mạn hay không?
Nhưng có lẽ, điều này cũng không quan trọng, bởi vì bản tính đàn ông là không thích bị coi thường.
3
Phó Trì cúi thấp mắt, dạ dày từng đợt phát đau, trong phòng làm việc tối tăm, như là địa ngục không có sức sống.
Giờ khắc này hắn mới thật sự cảm nhận được, trên đời này, Phó Trì hắn không vướng bận, cô đơn một mình.
Kỳ thật đã rất nhiều năm hắn sẽ không chủ động nhớ tới Hứa Mạn, ngoại trừ lúc trong giấc mộng, khi đó tâm trí không do hắn kiểm soát.
Nếu hắn nhớ không lầm, lần cuối cùng hắn gặp cô là ba năm trước.
Sau khi cô và Lê Viễn kết hôn, cho dù ngày ngày hắn đều theo dõi tin tức của cô, nhưng truyền thông rất ít khi bắt được tin tức của cô, Lê Viễn bảo vệ cô rất tốt.
Nếu hắn muốn biết, có rất nhiều thủ đoạn nhưng hắn rất ít chủ động đi dò xét, về phần là sợ hãi hoặc là cái khác ai biết được.
Cho nên, nhiều năm như vậy chỉ có một lần kia, lần đó gặp mặt, để cho hắn ba năm qua, mỗi lần nhớ tới sẽ cảm thấy đau lòng.
Cô bé nhỏ như vậy ôm chân cô, ra sức khóc muốn ăn kem, cô chỉ lạnh mặt mặc cho cô bé chơi xấu.
Phó Trì thầm nghĩ, nếu như cô khóc với hắn như vậy, trái tim hắn sẽ mềm nhũn đến rối tinh rối mù, cái gì hắn cũng có thể cho cô, huống chi là một cây kem.
“Xin chào.”
Phó Trì ngồi xổm xuống nhìn tiểu cô nương, hốc mắt hồng hồng, mũi hồng hồng, vẻ mặt tò mò nhìn hắn, gặp người lạ cũng không nháo.
Hắn từng gặp Hứa Mạn lúc năm tuổi, bức ảnh thời thơ ấu mơ hồ của cô đến nay vẫn còn mang theo trên người hắn, cô bé trước mắt cũng giống như Hứa Mạn năm tuổi.
Hắn cảm thấy như vậy không tốt, mẹ bỏ đi, nhìn thấy người lạ cũng không sợ, quá nguy hiểm, sao Hứa Mạn không dạy cô bé, gặp người lạ phải cảnh giác, nếu như là hắn đến dạy…
“Chúng ta sinh con gái, nên giống em mắt to, làn da trắng nõn, sẽ đong đưa bàn tay nhỏ bé gọi ba…”
“Chú, sao chú lại khóc?”
Hắn nhớ tới đứa bé năm đó Hứa Mạn đánh mất, nhìn đứa bé trước mắt, trái tim đau đến gần như đè cong sống lưng hắn.
Cô bé nhìn về phía sau hắn, ánh mắt sáng lên: “Mẹ!”
Phó Trì khom người, giơ tay lau nước mắt, một hồi lâu mới đứng dậy, xoay người nhìn về phía hai mẹ con một lớn một nhỏ.
Cô gái trước mắt, không có bất kỳ biến hóa nào, dấu hiệu năm tháng ở trên người cô không có chút dấu vết.
“Đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?” Hắn bình thường chào hỏi cô.
“Rất tốt.” Cô ôn hòa nói, so với sự giả vờ của hắn, giọng nói của Hứa Mạn bình tĩnh, giống như hắn chỉ là một người quen biết từng đi qua đường.
Một khắc kia, Phó Trì mới ý thức được, hắn ở trong lòng cô hoàn toàn biến mất sạch sẽ, không để lại dấu vết.
Hắn lại cúi đầu nhìn về phía tiểu cô nương tò mò nhìn mình, nhìn một cái lại một cái.
Hứa Mạn kéo bàn tay nhỏ bé của cô bé: “Nguyệt Nguyệt, chúng ta đi thôi.”
Nguyệt Nguyệt giơ tay lên, cố gắng mở ra năm ngón tay cùng bàn tay, khóe miệng nhếch lên, lắc tay cao hứng nói: “Chú ơi hẹn gặp lại!”
Phó Trì muốn ôm cô bé, nhưng cuối cùng hắn há miệng, nhẹ giọng nói: “Tạm biệt, cảm ơn Nguyệt Nguyệt.”
Mặc dù kết cục không như ý, quanh đi quẩn lại nhiều năm, cuối cùng hắn vẫn gặp được cô con gái cực kỳ giống Hứa Mạn kia, mắt to, làn da trắng nõn, cười rộ lên.
Có đôi khi Phó Trì nghĩ cả đời này rõ ràng hắn chỉ có một nguyện vọng, rõ ràng hắn đều đi trên con đường thực hiện nguyện vọng, nhưng hắn làm sao lại đi tới một bước này.
Đúng rồi, là bởi vì hắn phạm vào sai lầm thật lớn, còn không biết hối cải, cho đến khi không còn chỗ để cứu vãn, mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Hắn năm đó tự đắc tự mãn, người bên cạnh lui tới, hết thảy có thể với tới, hắn muốn cái gì mà không chiếm được?
Hắn vốn tưởng rằng chỉ có một Hứa Mạn, hắn yêu được, cũng buông xuống được.
Hắn cho rằng khi đó hắn không yêu cô, tình cảm sẽ phai nhạt, không ai sẽ yêu một người lâu dài, không phải sao.
Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, hắn không bỏ xuống được, có đôi khi hắn ngồi trong biệt thự trống rỗng, trước mắt đột nhiên hiện lên hình ảnh Hứa Mạn và Phó Trì năm mười bảy tuổi.
Họ ở trước mắt hắn, nhiệt tình yêu nhau, ồn ào, hắn giống như một người đứng xem, đang nhìn cuộc sống của người khác.
Kể từ đó, hắn không bao giờ dám đến nơi họ từng sống.
Hắn không có cách nào đối mặt với Phó Trì năm mười bảy tuổi.
Hắn nên nói với hắn của trước kia như thế nào, Phó Trì 39 tuổi đã đánh mất Hứa Mạn của hắn.
Hắn nên nói cho hắn biết như thế nào, sau đó Phó Trì không có cùng Hứa Mạn bạch đầu giai lão, con cháu đầy đàn.
Hắn nghĩ, Phó Trì mười bảy tuổi kia sẽ giết hắn.
Phó Trì chết ở tuổi bốn mươi, trước khi chết không gặp bất kỳ một người nào, sau khi chết bên người không có một bóng người.
Vào một ngày xuân, luật sư mang theo di chúc của Phó Trì, gõ cửa Lê gia.
Hứa Mạn đặt tay lên nắm cửa, ngừng hồi lâu mới nghe rõ, hắn nói: “Cô là người thừa kế di sản do Phó tổng chỉ định, bản di chúc này từ năm 2012 hàng năm đều được cập nhật, từ đó trở đi, người thừa kế không hề thay đổi.”
“Nhưng còn có một người thừa kế, nghe nói là để lại cho con gái Phó tổng, nhưng anh ấy không có con cái, cho nên tài sản trước mắt của Phó tổng thuộc về cô, do cô xử lý.”
Hứa Mạn há miệng, nhưng không biết phải nói gì, chỉ hỏi hắn: “Anh ta chết như thế nào?”
“Ung thư dạ dày.”
Sau đó, Hứa Mạn làm người chấp hành di chúc, lấy tài sản của Phó Trì tiến hành quyên tặng một phần, đồng thời dùng tiền còn lại thành lập quỹ công ích.
Cho đến nhiều năm sau, khi con gái cô – Lê Tùng Nguyệt lục lọi văn kiện, trong lúc vô tình mở ra tờ di chúc cuối cùng kia, một tờ giấy đã lâu, an tĩnh nằm đó.
“Cuộc đời thành công của anh bắt đầu là nhờ em, nhưng anh đã đánh mất ngọn hải đăng trong sương mù vô biên. Suốt cuộc đời anh không bao giờ tìm được đường quay trở lại.”
– HẾT –