Khi Yêu Thương Trở Thành Hối Tiếc
Chương 2
5
Tụ tập kết thúc rất muộn, Chiêu Chiêu lôi kéo tôi đi về phía Bành Yến Thời.
“Học Thần, có thể phiền cậu đưa Hạ Hạ về được không, cậu ấy uống rượu, gọi xe về, tôi lo lắm.”
Tôi giật mình nhìn về phía Chiêu Chiêu, lại nhìn thoáng qua Bành Yến Thời, vội vàng nói: “Không cần không cần, tôi đón xe được, không sao đâu.”
Bành Yến Thời nhìn về phía tôi, uống rượu khiến khóe mắt hắn có một vệt đỏ, tầm mắt của hắn dừng ở trên mặt tôi đại khái hai giây, lập tức gật đầu nói: “Được, tôi gọi lái xe hộ, còn có năm phút.”
“Cảm ơn học thần.”
Bạn thân được bạn trai đón đi, ghé vào bên tai tôi cười nói: “Ngày xưa học thần lạnh như băng, hôm nay ôn nhu như ngọc quý, ngủ một chút cũng không chịu thiệt, mình đã mở đường cho cậu rồi, lên đi, đừng để bà đây phí tâm vô ích.”
“Nói cái gì vậy, bệnh thần kinh quá, đi mau đi.”
“Hạ Hạ, cậu chính là nếm qua quá ít đàn ông mới có thể bị tên cặn bã Cung Yến kia bắt giam, thử thêm mấy lần, mới có thể biết cái nào tốt, chị em, cố lên.”
“Cậu đi mau đi.”
Tôi bất đắc dĩ đẩy Chiêu Chiêu lên xe, nhìn cô ấy làm động tác cố gắng lên.
“Chiêu Chiêu đang khoa tay múa chân cái gì vậy?”
Giọng nói sau lưng vang lên, dọa tôi nhảy dựng, cũng may, hắn không nghe thấy lời nói hùng hồn rõ ràng kia.
“Không có gì, bảo tôi về đến nhà thì nhắn tin cho cậu ấy.”
“Hai người tình cảm thật tốt, chúng ta cũng đi thôi.”
Chúng tôi cùng ngồi ở ghế sau, nhất thời im lặng.
“Tôi tưởng cậu chuyển nhà rồi, hóa ra vẫn còn ở vịnh sồi.”
“Đúng, ba mẹ tôi vẫn ở nơi này, làm sao cậu biết nhà tôi ở vịnh sồi?”
“Ừ, vẫn biết, giờ tự học buổi tối, đi theo cậu tới đây vài lần.”
Hắn nhìn chăm chú tôi, nói ra chuyện tôi không biết, tôi nhất thời sững sờ ở nơi đó.
Thời trung học, chúng tôi tan học buổi tối tương đối muộn, thì ra hắn thật sự đến vì tôi.
6
Bành Yến Thời đưa tôi đến cửa tiểu khu, tôi cởi dây an toàn, nói cảm ơn với hắn “Cảm ơn cậu đã đưa tôi về nhà”.
Hắn cởi dây an toàn xuống xe, mở cửa xe bên phía tôi.
“Tôi đưa cậu tới dưới lầu.”
Sau đó, hắn thanh toán xong đi ở bên cạnh tôi.
“Lúc trước vẫn đi tới cửa tiểu khu, lần này rốt cuộc có thể đi vào trong tiểu khu.”
Khi đó tôi thật sự không biết.
Nhất thời tôi có chút luống cuống.
“Khi đó còn trẻ, huống hồ khi đó tôi quả thật không dễ tiếp cận, không biết biểu đạt sự yêu thích như thế nào. Sau lại nghe nói cậu thích người ôn nhu, săn sóc tỉ mỉ, liền bắt đầu nghĩ lại chính mình, nhưng lại chậm quá. Chỉ là hiện tại xem ra vẫn có cơ hội.”
Nhất thời không nói gì, chậm rãi đi tới cầu thang, ấn thang máy, đột nhiên hạ quyết tâm mở miệng: “Muốn lên uống ly nước không? Ba mẹ tôi không có ở đây, họ đi du lịch rồi.”
Bành Yến Thời nhìn tôi một lúc lâu, khi tôi kiên trì không được thiếu chút nữa bỏ đi, hắn nắm chặt tay tôi đi về phía thang máy.
Tôi cảm nhận được sự căng thẳng của hắn từ bàn tay nắm chặt của hắn.
Khoảnh khắc cửa phòng mở ra, hắn liền hôn tôi, mạnh mẽ tiến vào, chân tôi mềm nhũn gần như đứng không vững, dựa lưng vào cửa phòng, gắt gao ôm eo hắn.
Rất lâu sau, lâu đến khi tôi gần như thiếu dưỡng khí, hắn mới buông môi tôi ra, vùi đầu vào cổ tôi, lúc này tôi đã sớm thở hồng hộc.
“Lê Hạ, hiện tại đổi ý còn kịp.”
Hai tay tôi nâng đầu hắn lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt hắn thâm tình.
“Không hối hận.”
Sau đó hai tay ôm lấy cổ hắn, cả hai quấn chặt lấy nhau.
Hắn cúi đầu ôm lấy tôi, dưới sự ra hiệu của tôi, đá văng cửa phòng ngủ.
Một đêm triền miên, trong lúc mơ màng biết hắn đang dọn dẹp và ôm tôi đi vào giấc ngủ.
7
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt của hắn đang ngủ say, là nhan sắc ôn nhu như ngọc mà tôi thích, tay của tôi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, hắn cười mở mắt, bắt lấy bàn tay làm loạn của tôi.
“Chào buổi sáng.” Giọng nói lười biếng hàm chứa sự ôn nhu.
“Chào buổi sáng. Cậu nên đi rồi.”
Nói xong tôi đứng dậy, giục hắn mặc quần áo.
Có lẽ là cảm giác được sự lãnh đạm của tôi, hắn đứng dậy ở phía sau ôm lấy tôi.
“Lê Hạ, không phải là em chuẩn bị trở mặt không nhận người chứ?”
“Bành Yến Thời, chúng ta đều là người trưởng thành, không cần chịu trách nhiệm chứ?”
“Ý em là gì? Lấy anh làm đối tượng tình một đêm?”
Hắn rõ ràng không mong đợi điều như vậy.
“Anh cho rằng ý của anh ngày hôm qua là thổ lộ, em bảo anh lên lầu ý là tiếp nhận thổ lộ, anh cho rằng chúng ta từ hôm qua trở đi hẳn là bạn trai bạn gái. Xem ra, không phải em nghĩ như vậy?”
Hắn xoay người tôi, đối diện với hắn, giọng điệu nghiêm túc không thể bỏ qua chuyện này.
Tôi ngạc nhiên với suy nghĩ của hắn, nhưng hiện tại tôi quả thật không muốn tiến vào đoạn tình cảm tiếp theo nhanh như vậy.
“Bành Yến Thời, tôi không biết cậu nghĩ như vậy, hiện tại tôi không có ý định yêu đương, xin lỗi, lại mang đến cho cậu ảo tưởng như vậy.”
“Em cho rằng anh là cái gì? Bạn tình sao?”
“Thật có lỗi, tôi không nên trêu chọc cậu, coi như ngày hôm qua là một đêm hoang đường đi.”
“Cho dù là đêm hoang đường, em đã trêu chọc anh rồi, thì trêu chọc đến cùng đi.”
Tôi nhíu mày nhìn hắn, hiển nhiên, hắn bị tôi làm cho tức đến choáng váng đầu.
“Mặc kệ là bạn tình, hay là hoang đường, ngày hôm qua em thoải mái không?”
Tôi hiển nhiên có chút theo không kịp suy nghĩ của hắn, chỉ có thể theo bản năng gật gật đầu.
“Em nói thoải mái, vậy chúng ta cứ như thế mà thoải mái làm, em không muốn nói chuyện tình cảm, thì chúng ta nói cái khác, chúng ta cùng nhau hẹn ăn cơm, nói chuyện phiếm, lên giường, thế nào?”
Cho đến khi hắn hôn tôi rồi ra cửa, tôi còn chưa kịp phản ứng ý tứ trong lời nói của hắn.
Lúc điện thoại của Chiêu Chiêu gọi tới, tôi còn đang ngủ bù, dù sao ngày hôm qua Bành Yến Thời ra sức như vậy.
“Hạ Hạ, ngủ với Bành Yến Thời cảm giác thế nào?”
Sau khi nghe qua tiến trình tôi kể, từ trong lời cảm thán đối phương, có thể tưởng tượng được biểu tình kinh ngạc của người đối diện lúc này.
“Bành Yến Thời thật sự thua ở chỗ cậu rồi. Lời này đã nói ra miệng, mình đề nghị cậu có thể thử xem, điều kiện của cậu ta tốt như vậy, bồi ăn bồi chơi cho cậu tiêu tiền, quan trọng nhất là hai người hài hòa. Thử xem đi, lỡ đâu thích hợp thì sao.”
“Hạ Hạ, cố gắng trải nghiệm một chút, cảm giác được đàn ông cưng chiều, cậu sẽ vô cùng hạnh phúc, cậu nên được người ta cưng chiều, mà không phải cậu phải cưng chiều người khác.”
Đúng vậy, Cung Yến là bạn trai đầu tiên của tôi, là tôi theo đuổi trước, tôi vì hắn học cách nấu canh giải rượu, canh dưỡng dạ dày, quên mất chính mình cũng có tư cách được người ta cưng chiều.
8
Ngày thứ năm ở quê nhà, ba mẹ đi du lịch trở về, mang cho tôi một chuỗi vòng tay kiểu Tây Tạng, tôi đeo ở cổ tay, chụp ảnh đăng lên nhóm bạn bè, viết status: [Cảm giác được người ta cưng chiều thật tốt]
Qua một hồi, nhận được tin nhắn của bạn bè ở Bắc Kinh, cũng là wechat của bạn nối khố Lý Nhiên của Cung Yến.
“Hạ Hạ, khi nào thì trở lại Bắc Kinh?”
“Tạm thời không trở về.”
“Thứ bảy phòng vẽ tranh của Lưu Hàm khai trương, cô trở về tụ tập không?”
“Không được, tôi sẽ chúc mừng cô ấy, gửi quà khai trương, còn người sẽ không trở về.”
“Vậy được rồi, khi nào trở lại, nói một tiếng.”
Trong phòng bao, Lý Nhiên đưa điện thoại di động cho Cung Yến xem: “Trên tay không có nhẫn, đây là tháo nhẫn tình nhân của hai người xuống rồi. Cậu mau dỗ dành đi, đừng để mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa.”
Cung Yến lạnh lùng nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp trong nhóm bạn bè kia, vòng tay nhiều màu sắc tôn lên cổ tay tôi càng thêm trắng nõn thon dài, mà chỗ ngón tay tôi từng yêu cầu hắn đeo loại nhẫn tình nhân đã không biết tung tích.
“Cung yến, Tiêu Tiểu đã sớm buông xuống, cậu cũng nên quý trọng người trước mắt đi, không nên thật sự mất đi mới hối hận không kịp.”
Một câu nói của Hà Kỳ Quân khơi dậy ngàn tầng sóng.
“Không phải chứ, Cung Yến, năm năm rồi, cậu còn nhớ chứ?”
“Không có, đã qua rồi, đã sớm qua rồi.”
Nói xong, Cung Yến giơ ly rượu lên uống, không quản mặt mày của bạn bè.
Đêm khuya, Cung Yến về tới biệt thự nơi chúng tôi từng ở chung, tất cả đều giống như lúc tôi đi rồi lại có điều không giống, không có đồ của tôi, trống trải hơn rất nhiều.
Hắn ngồi trên sô pha, ôm lấy con búp bê gấu dâu tây mà tôi thích ôm, theo bản năng tự nói: “Hạ Hạ, rót cho anh ly nước mật ong.”
Nhưng đáp lại hắn chính là cả phòng yên tĩnh.
Lần này Lê Hạ là thật có dũng khí, gần một tuần, một tin nhắn một cuộc điện thoại cũng không có, trước kia chưa từng vượt quá ba ngày.
Cung Yến lạnh mặt, cầm lấy điện thoại di động, lật xem lịch sử trò chuyện lúc trước của chúng tôi, phần lớn là tôi tìm hắn nói chuyện trước, tin nhắn trò chuyện đầy màn hình, màu xanh lá cây lại lác đác không có mấy, càng lướt xuống, hắn mới phát hiện, không biết bắt đầu từ lúc nào, số lần tôi chủ động nói chuyện phiếm cũng càng ngày càng ít, ý thức được điểm này, hắn lại có chút luống cuống.
“Không, cô ấy không thể rời khỏi mình, lần này hẳn là muốn mình chịu thua, cô ấy chỉ là muốn càng nhiều.”
Hắn không muốn thừa nhận rằng tôi thật sự đã buông bỏ hắn, vùi đầu vào chiếc sô pha ngày xưa tôi thích, đầu óc hỗn độn.