Khôn Ninh
Chương 6: Tâm ý của thiếu niên đó
Khương Tuyết Ninh ngồi ở bên ngoài, trong lòng suy nghĩ chuyện kiếp trước của đám người Yến Lâm, Chu Dần Chi, nên không để ý âm thanh ở phòng trong.
Nghe tiếng rèm vén lên, nàng vừa ngẩng đầu nhìn, Khương Bá Du đã ra ngoài. Nàng lập tức đứng lên, quy củ hành lễ “Phụ thân”, sau đó mới nói: “Vì chút việc nhỏ này mà quấy rầy phụ thân, nữ nhi vô năng thật xấu hổ…”
Khương Bá Du lúc này trong lòng thư thái khỏi bàn, khoát tay nói: “Trong viện ngươi, hạ nhân không ra hạ nhân, chủ tử không ra chủ tử, sớm đã nên xử …..”
“Khụ khụ!” Hắn còn chưa nói hết, Thường Trác bên cạnh lập tức ho khan hai tiếng. Khương Bá Du liếc nhìn hắn, trông thấy hắn lắc đầu, nhất thời tỉnh ngộ lại.
Nha đầu Tuyết Ninh này hồi phủ đã bốn năm, tính cách năng lực ra sao, bọn họ đều rõ ràng. Nha hoàn bà tử trong phòng tay chân không sạch sẽ chẳng lẽ nàng không biết? Hiển nhiên là nhận ra. Tuy nhiên, mặc kệ những hạ nhân này sau lưng có quá phận bao nhiêu, trước mặt gọi nàng một tiếng nhị cô nương dài hai tiếng nhị cô nương ngắn, giống như chúng tinh phủng nguyệt nịnh hót, nâng trong lòng bàn tay, tựa như nàng tồn tại độc nhất vô nhị trên đời này. Nàng liền buông tha hết.
Xét cho cùng, đứa nhỏ này từ điền trang hồi phủ, Uyển nương không có bên cạnh, nàng lại không thân thiết nhiều với Mạnh thị, lúc mới tới kinh thành càng không một ai quen biết, bề ngoài nhìn như được nuông chiều mà kiêu ngạo, bên trong lại yếu ớt mẫn cảm. Nội tâm càng yếu ớt, càng cần vật ngoài thân để thể hiện.
Khương Bá Du dù sao trên triều đình cũng làm quan tam phẩm, càng không cần nói thực chức chưởng quản Hộ bộ cực kỳ trọng yếu, rất nhiều chuyện rất nhiều người hắn có thể thấy rõ, nữ nhi này đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Cho nên vì những chuyện trong quá khứ, cho dù mắt thấy nàng dung túng nô tỳ, hắn cũng khuyên Mạnh thị đừng ra tay, chỉ sợ xử lý không tốt lại làm thương tổn Tuyết Ninh, khiến nàng cảm thấy trong phủ đều nhằm vào nàng.
Hôm nay cũng không biết bị chuyện gì làm tức giận, khiến nàng có ý muốn động tới bọn hạ nhân mới tìm tới hắn. Nhưng càng như thế, hắn càng không thể biểu hiện rằng hắn đã muốn xử hết đám hạ nhân này từ lâu rồi.
Những người này chính nàng xử lý còn tốt, nếu là người khác nhúng tay, mắng người trong phòng nàng, nàng lại nghĩ người khác giúp nàng mắng xong, nguôi giận thì chuyện này lại không thành.
Khương Bá Du nghĩ một chút, không bằng lấy lui làm tiến, liền sửa lời nói: “Bất quá ngươi ngày thường che chở các nàng, nói là hầu hạ không tệ. Trong phủ, chuyện bọn hạ nhân tay chân không sạch sẽ cũng thường xảy ra, ngươi lại muốn tới tìm cha giúp ngươi chủ trì công đạo, lại muốn xử lý người trong nhà. Kỳ thật trong phòng xử trí là được, sao lại gióng trống khua chiêng, làm to chuyện?” Thật sự là bẻ lái trơn tru tự nhiên.
Khương Tuyết Ninh nghe xong, lẳng lặng nhìn Khương Bá Du một lát, đã nhìn ra đầu mối, chỉ quay người lại: “Phụ thân nói thật có đạo lý, là nữ nhi cân nhắc không chu toàn, vậy liền trở về phòng, nữ nhi tự mình xử lý?”
“Ai a! Đừng!” Nàng phản ứng sao không giống như mình nghĩ chứ? Nghe thấy có người nói giúp những nha hoàn bà tử này, chẳng lẽ không phải nên càng phẫn nộ, càng muốn hung hăng trừng phạt những người này sao?
Khương Bá Du bị câu này của nàng đánh úp, lại thấy nàng quay người muốn đi, không kịp suy nghĩ nhiều nữa, khẽ vươn tay vội vàng kéo người lại, trấn an mỉm cười: “Ngươi xem, ngươi đã dẫn người tới, cha sao có thể để ngươi trở về tự mình xử lý? Nên biết ta ở triều đình chưởng quản Hộ bộ, ghét nhất là bọn tay chân không sạch sẽ! Tề gia không nghiêm, lấy gì trị quốc? Cha sẽ không để ngươi ủy khuất!”
Sớm nói như vậy không phải tốt sao, lại còn lấy lui làm tiến! Phụ thân nàng thực là…
*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Khương Tuyết Ninh khóe môi nhấc lên độ cong rất nhỏ như rất vui, lại bỗng có mấy phần hồi tưởng. Lúc còn là cô nương trong phủ, cho dù nha hoàn bà tử phía dưới không tốt, cũng không gây ra đại sự gì, có gì phiền phức chỉ cần nói với Yến Lâm, cơ bản đều có thể xử trí ổn thỏa.
Sau khi gả cho Thẩm Giới, Thẩm Giới không bạc đãi nàng, nhưng cũng không giống Yến Lâm lo liệu thỏa đáng mọi chuyện cho nàng. Lúc đó, cung đình hung hiểm, dù nàng không am hiểu, cũng bị hoàn cảnh ép buộc từng bước một dung nạp mọi sự. Chậm rãi mới ma luyện ra tâm tính trầm ổn và thủ đoạn tranh đấu.
Khi đó so với thuở thiếu thời, đã như hai người khác nhau.
Khương Bá Du nhìn nàng, cũng cảm thấy giữa lông mày nàng như có chút biến hóa, nhất thời hiếu kì liền hỏi: “Ngày xưa ngươi đối với các nàng đều rất ‘Khoan hậu’, ta và mẫu thân ngươi thật lo lắng, hôm nay sao bỗng nhiên thay đổi suy nghĩ?”
Khương Tuyết Ninh ngẫm lại, biến hóa của mình thật sự rất lớn. Tốt nhất vẫn nên tìm cách giải thích hợp lý. Ngước mắt, nàng mặt không biến sắc tim không đập nhanh mà nói: “Yến Lâm dạy.” Nha. Tiểu tử thối chuyên trèo tường kia a... Khương Bá Du nghe vậy vuốt râu, trong lòng hừ một tiếng, mặt như có điều suy nghĩ.
Chỉ chốc lát sau, một đám nha hoàn bà tử trong phòng Khương Tuyết Ninh đều dẫn tới. Mỗi kẻ run như cầy sấy, mặt như tro tàn. Khương Bá Du nhớ trong phòng còn có khách, sợ ồn ào làm phiền hắn, liền sai người dời hai cái ghế đặt ở dưới mái hiên bên ngoài thư phòng, để một đám nha hoàn bà tử quỳ gối trong viện.
Náo động lớn như vậy, trong phủ không ít hạ nhân đều biết, lặng lẽ bên dưới chân tường thò đầu ra xem. Lấy Vương Hưng Gia cầm đầu, hạ nhân trong phòng Khương Tuyết Ninh đều không thể tin được không đến nửa canh giờ vừa qua đã xảy ra chuyện gì: Đầu tiên là cô nương bình thường vẫn bị các nàng dỗ đến không biết trời đất bỗng nhiên gọi bọn hắn vào phòng, không hề báo trước bắt các nàng giao đem đồ trước nay đã lấy cắp ra, các nàng bất quá mới phủ nhận một lượt, còn tưởng rằng nhị cô nương dù muốn trừng trị cũng sẽ nói một chút đạo lý rồi thôi, kết quả liền bẩm báo lão gia, lôi các nàng ra quỳ gối ở đây?
Vương Hưng Gia còn thảm hại hơn. Chuyện vòng tay lúc Khương Tuyết Ninh vừa trở về đã kinh hãi, chỉ cảm thấy nhị cô nương trước kia nàng “Nói gì nghe nấy”, bỗng nhiên thay đổi bất ngờ, hoàn toàn không đoán được nàng đang nghĩ gì, lại vì sao đột nhiên thay đổi. Khương Tuyết Ninh hiện tại có Khương Bá Du làm chỗ dựa, chỉ đưa tay chỉ Liên nhi: “Đi, cầm hai cái hộp tới.” Liên nhi lấy đến, theo ý Khương Tuyết Ninh đặt trên mặt đất.
Khương Tuyết Ninh liền bưng trà Thường Trác dâng, nhẹ nhàng thổi, uống một hớp, buông xuống mới nói: “Ta vừa rồi trong phòng đã nói qua, có lỡ tay lấy đồ của ta, mau trả lại ta sẽ bỏ qua chuyện cũ.”
Bao nhiêu người chăm chú, còn có lão gia đang nhìn, phía dưới hoàn toàn lặng ngắt như tờ. Vương Hưng Gia cũng không dám nói chuyện.
*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Đằng sau có tiểu nha đầu đẩy nàng một cái, nội tâm nàng phẫn hận, nhịn không lên tiếng, chỉ chờ trận này qua, trở về sẽ hành hạ ả tới chết. Khương Tuyết Ninh thấy các nàng còn không chịu mở miệng thì cười. Nhưng nàng cũng không nhiều lời. Họ quỳ nàng ngồi, có trà nóng uống, có bánh ngọt ăn, gấp làm gì? Mặt sân phủ đầy đá xanh cứng ngắc, mấy nha hoàn bà tử này mặc dù không hoàn toàn nuông chiều từ bé, nhưng phần lớn da mịn thịt mềm, chưa chịu khổ bao giờ.
Quỳ một hồi còn đỡ, thời gian dài dần dần liền có người chịu không nổi. Người quỳ trên mặt đất, đầu gối bắt đầu xê dịch, thân thể cũng bắt đầu nhúc nhích, trên trán hay lưng ướt đẫm mồ hôi.
Rốt cục vẫn là có nha hoàn nhịn không được, vừa vội vừa tức, dập đầu giả vờ ủy khuất: “Nhị cô nương thật oan uổng nô tỳ, trước nay hầu hạ ngài tận tâm khiến ngài cao hứng, cũng đều biết tính tình ngài ra sao, ai dám trước mặt ngài gian trá chẳng lẽ không muốn sống nữa sao? Chỉ là bọn nô tì nghĩ, nếu tận tâm với chủ tử, chủ tử cũng thương yêu nô tỳ. Ai nghĩ nhị cô nương lại đem chuyện trộm cắp này đổ lên đầu bọn nô tỳ! Nếu ngài muốn thì cầm sổ sách ra cùng các nô tì từng người đối chất, bọn nô tỳ sẽ tâm phục khẩu phục. Trong phòng trên dưới hạ nhân ai không biết ngài còn không rõ đồ của mình có bao nhiêu, toàn để các nô tì tới thu thập. Hôm nay nói trong hộp đồ vật ít đi thì là ít, nhiều thì là nhiều, đều dựa vào một câu nói của ngài. Các nô tì mỗi người xuất thân nghèo khó, tiền đâu mà đền bù chỗ thiếu cho ngài?”
Đổi trắng thay đen thật hay.
Nhìn kỹ, chính là kẻ đã phản bác nàng. Nếu không phải tiếc đôi tay quý giá mềm mại, Khương Tuyết Ninh sớm đã vả nàng hai cái.
Bọn họ thế này là tin chắc nàng không đưa ra được chứng cớ. Nhất là chuyện nàng không tính toán ghi chú đồ đạc trong phòng, các nàng hiểu rõ, cắn răng không nói, còn đánh ngược lại Khương Tuyết Ninh: Cần biết, chuyện nàng được nuông chiều thành tính, nhiều người nói vậy sẽ thành sự thật, có tẩy cũng tẩy không sạch.
“Muốn chứng cứ đúng không?” Khương Tuyết Ninh đôi mi cong tinh tế, bờ môi đã treo một nụ cười, thanh âm lười biếng nói, “Ngày xưa cảm thấy các ngươi tốt xấu còn biết trong phòng ai là chủ tử, nay các ngươi còn chống đối lại ta. Thật sự coi ta không biết gì sao?”
Tất cả mọi người lập tức sững sờ. Đến hai người không bị liên luỵ đứng ở một bên phục vụ là Liên nhi cùng Đường nhi cũng không phản ứng kịp. Khương Tuyết Ninh nhìn hai nha đầu này một chút, ánh mắt chuyển từ Liên nhi qua Đường nhi, lóe lên, phân phó nói: “Đường nhi, lấy sổ sách.”
Liên nhi lúc này hoàn toàn mơ hồ: Cô nương có sổ sách ư, sao nàng không biết? Đến Đường nhi có chút ổn trọng cũng mờ mịt. Nhưng Khương Tuyết Ninh cũng không để nàng mờ mịt quá lâu: “Trên giá sách của ta tầng thứ ba bên trái, quyển thứ sáu, ngươi đi lấy đi.”
Lời này khiến Khương Bá Du bên cạnh dùng một loại ánh mắt kỳ dị nhìn nàng.
Khương Tuyết Ninh vẫn uống trà chờ đợi những nha hoàn bà tử quỳ phía dưới nghe xong hai chữ “Sổ sách”, trong lòng run lên, kẻ yếu đuối suýt chút nữa thì té xỉu, nhất thời căng thẳng, lại không dám tin tưởng. Nhị cô nương sao lại có sổ sách? Đồ đạc quý giá của mình đều tiện tay ném loạn, thế mà lại ghi sổ sách? Quả thực không ai hiểu nổi.
Bọn họ hi vọng là mình nghe lầm, vừa tâm hoảng ý loạn mà quỳ, mắt lại ngóng hướng cửa thuỳ hoa, chỉ mong Đường nhi tay không trở về.
Đáng tiếc, trời không theo ý người! Đường nhi trở về. Nàng từ cửa thuỳ hoa đi tới, hai tay nâng cao quyển sách xanh lam hơi dày, đi lên liền trình cho Khương Tuyết Ninh: “Nhị cô nương, sổ sách ngài phân phó đã mang tới.”
Cách có chút xa, những người khác quỳ phía dưới căn bản không nhìn thấy —— Đường nhi nhìn như trấn định, nhưng đôi tay lại đang phát run!
Khương Bá Du gần đó, vô ý liếc cuốn sách trong tay Đường nhi, kém chút phun luôn ngụm trà vừa uống!
Kia nào phải sổ sách? Trên bìa rõ ràng viết bốn chữ lớn, “Ấu học quỳnh lâm”! Có trời mới biết trên giá sách kia căn bản không có sổ sách gì sất, Đường nhi theo lời Khương Tuyết Ninh tới tầng thứ ba quyển thứ sáu chỉ thấy sách vỡ lòng cho hài tử! Thế nhưng không có cách nào, đành kiên trì cầm tới.
Dưới cảnh tượng hoành tráng quá đẹp đẽ này, Đường nhi quả thực không dám nghĩ cô nương nhà mình làm sao kết thúc!
Khương Tuyết Ninh mặt không đổi sắc, bình tĩnh trấn định nhận lấy “Sổ sách” từ trong tay nàng, lật ra: “Tháng ba năm nay, nhân sinh nhật mười tám tuổi, mẫu thân thêm một viên ngọc như ý đỏ, một bộ trang sức điểm thúy; phụ thân cho Tùng Yên Mặc, Trừng Tâm Đường Chỉ; Yến thế tử tặng một đôi lọ hoa sứ trắng Nhữ Diêu, một viên dạ minh châu từ Ả Rập, còn có cả khối dương chi bạch ngọc điêu khắc thành vòng hoa sen, còn có...”
* Tùng Yên Mặc: là loại mực dùng nguyên liệu chủ yếu là than lấy được do đốt cành thông, trộn với keo và dược liệu, giã hàng nghìn lần (càng nhiều càng tốt), sau đó cho vào khuôn để khô là được.
* Trừng Tâm Đường Chỉ: là loại giấy được Nam Đường Lý Hậu Chủ sử dụng, nổi danh cùng loại mực Đình Khuê Mặc, bề mặt phẳng nhẵn, mịn màng, có tên gọi là “Hoạt như xuân băng, mật như tỷ” 滑如春冰密如玺”, là loại giấy thượng phẩm ít hút mực.
*Gốm Nhữ Diêu: một trong 5 loại gốm nổi tiếng nhất thời Tống “Nhữ, Quân, Quan, Ca, Định”, từ vùng Nhữ Châu.
Một con thỏ tuyết trắng nhỏ. Là Yến Lâm lúc ra ngoài đi săn bắt được, nói cảm thấy con thỏ nhỏ rất giống nàng, mắt đỏ đáng thương lại đáng yêu, không nỡ giết, dứt khoát đưa cho nàng nuôi. Chỉ tiếc nàng không để tâm, giao cho hạ nhân coi chừng, chưa tới hai tháng thì chết.
Khương Tuyết Ninh tất nhiên không có sổ sách.
Nàng thuở thiếu thời căn bản không nhớ những thứ này. Nhưng Yến Lâm đều nhớ.
Đoạn thời gian bị giam lỏng trong cung kia, hắn mỗi lần đến trong đêm, nằm nghiêng trên giường nàng, ngón tay có kén thô vì tập võ mơn trớn hai gò má nàng, nói với nàng những tâm ý thời niên thiếu kia. Nàng muốn quên cũng khó.
Khương Tuyết Ninh khép mắt, niệm luôn một đoạn dài nữa, mới ngước mắt, nhìn về phía đám người quỳ gối dưới kia. Làm sao còn quỳ được nữa? Cả đám ngồi phịch ở trên mặt đất.
*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Vương Hưng Gia suy nghĩ nhanh chóng, nghe sổ sách này từng món từng món đều rất rõ ràng, có vài thứ cực kì đặc thù, chỉ cần trong phủ muốn tra, dù đã bán ra ngoài đều có thể tìm trở về, đến lúc đó tội danh ván đã đóng thuyền, bị đưa cho quan phủ liền xong đời.
Thời khắc mấu chốt nàng liền thông suốt. Vương Hưng Gia “Đông” một tiếng liền dập đầu trên đất, chân tâm thật ý khóc lên: “Cô nương anh minh, đều do lão bà tử ta bị mỡ heo làm tâm trí mê muội. Trước kia không dám thừa nhận, là xem thường cô nương. Lão nô trong nhà khó khăn, thấy những người khác lấy đồ của cô nương, cô nương lại không để ý, mới nghĩ đến mượn trước đồ của cô nương trước, đợi người trong nhà có tiền trả, liền lặng lẽ chuộc đồ trở về cho cô nương. Ai nghĩ cô nương đều biết, nhìn rõ mọi chuyện nhơ bẩn. Lão nô đã hầu hạ cô nương nhiều năm, lúc trước cùng cô nương trở lại trong phủ, mà mấy ngày nay vì làm ra chuyện có lỗi với cô nương, buổi tối thậm chí đi ngủ cũng ngủ không ngon. Hôm nay bị cô nương phát hiện, trong lòng ngược lại nhẹ nhõm. Còn xin cô nương đợi chút, lão nô đem đủ số đồ hoàn trả, lại cầu xin cô nương xem tình cảm xưa nay, để lão nô lấy công chuộc tội, muốn đánh hay phạt đều theo ngài, chỉ cần còn có thể ở bên ngài hầu hạ, lão nô liền thỏa mãn!”
“...” Tiểu nha đầu quỳ sau lưng nàng suýt rớt tròng mắt ra ngoài. Từng thấy kẻ vô sỉ nhưng chưa thấy ai tới mức này! Luận độ dày da mặt, bọn họ so với Vương Hưng Gia, quả thực thúc ngựa theo cũng không kịp.
Khương Tuyết Ninh nghe những lời này của nàng, đã giải thích lý do lấy đồ, lại lấy lòng nàng, trọng điểm là còn bày tỏ trung thành. Người không biết chỉ sợ còn tưởng rằng đây là “Trung bộc” chính cống! Nàng thấy thật buồn cười, mới nói: “Vậy liền lăn xuống lấy đồ đi.”
Vương Hưng Gia như được đại xá, vội vàng dập đầu lạy ba cái trên mặt đất, đứng lên, tươi cười nịnh nọt Khương Tuyết Ninh, mới lui ra, về phòng lấy đồ đạc.
Những người khác thấy thế làm sao còn dám cứng rắn? Lúc trước không nhận vì nghĩ sự tình không nghiêm trọng, từ lúc bị gọi tới quỳ xuống đã bị dọa đến muốn chết, mắt thấy Vương Hưng Gia thú tội, người người liền quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhao nhao xin lỗi lại về phòng đem đồ ra trả, từng món đồ chất đầy trong hộp Khương Tuyết Ninh sai người để dưới đất.
Chỉ chốc lát sau châu ngọc đồ trang sức, bình hoa họa trục, chất đống đến tràn đầy tới ngọn. Không trị không biết, một khi trị đám người này, Khương Tuyết Ninh mới phát hiện, hóa ra chính mình lại là tiểu phú bà. Khương Bá Du bên cạnh cũng không khỏi líu lưỡi.
Ai da, Dũng Nghị hầu phủ đúng là một trong hai đại vọng tộc đương triều. Người còn chưa gả đi, Yến Lâm đã đưa qua nhiều lễ vật như vậy, chẳng lẽ đem vốn liếng bản thân đều móc cho nàng rồi?
Nghe tiếng rèm vén lên, nàng vừa ngẩng đầu nhìn, Khương Bá Du đã ra ngoài. Nàng lập tức đứng lên, quy củ hành lễ “Phụ thân”, sau đó mới nói: “Vì chút việc nhỏ này mà quấy rầy phụ thân, nữ nhi vô năng thật xấu hổ…”
Khương Bá Du lúc này trong lòng thư thái khỏi bàn, khoát tay nói: “Trong viện ngươi, hạ nhân không ra hạ nhân, chủ tử không ra chủ tử, sớm đã nên xử …..”
“Khụ khụ!” Hắn còn chưa nói hết, Thường Trác bên cạnh lập tức ho khan hai tiếng. Khương Bá Du liếc nhìn hắn, trông thấy hắn lắc đầu, nhất thời tỉnh ngộ lại.
Nha đầu Tuyết Ninh này hồi phủ đã bốn năm, tính cách năng lực ra sao, bọn họ đều rõ ràng. Nha hoàn bà tử trong phòng tay chân không sạch sẽ chẳng lẽ nàng không biết? Hiển nhiên là nhận ra. Tuy nhiên, mặc kệ những hạ nhân này sau lưng có quá phận bao nhiêu, trước mặt gọi nàng một tiếng nhị cô nương dài hai tiếng nhị cô nương ngắn, giống như chúng tinh phủng nguyệt nịnh hót, nâng trong lòng bàn tay, tựa như nàng tồn tại độc nhất vô nhị trên đời này. Nàng liền buông tha hết.
Xét cho cùng, đứa nhỏ này từ điền trang hồi phủ, Uyển nương không có bên cạnh, nàng lại không thân thiết nhiều với Mạnh thị, lúc mới tới kinh thành càng không một ai quen biết, bề ngoài nhìn như được nuông chiều mà kiêu ngạo, bên trong lại yếu ớt mẫn cảm. Nội tâm càng yếu ớt, càng cần vật ngoài thân để thể hiện.
Khương Bá Du dù sao trên triều đình cũng làm quan tam phẩm, càng không cần nói thực chức chưởng quản Hộ bộ cực kỳ trọng yếu, rất nhiều chuyện rất nhiều người hắn có thể thấy rõ, nữ nhi này đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Cho nên vì những chuyện trong quá khứ, cho dù mắt thấy nàng dung túng nô tỳ, hắn cũng khuyên Mạnh thị đừng ra tay, chỉ sợ xử lý không tốt lại làm thương tổn Tuyết Ninh, khiến nàng cảm thấy trong phủ đều nhằm vào nàng.
Hôm nay cũng không biết bị chuyện gì làm tức giận, khiến nàng có ý muốn động tới bọn hạ nhân mới tìm tới hắn. Nhưng càng như thế, hắn càng không thể biểu hiện rằng hắn đã muốn xử hết đám hạ nhân này từ lâu rồi.
Những người này chính nàng xử lý còn tốt, nếu là người khác nhúng tay, mắng người trong phòng nàng, nàng lại nghĩ người khác giúp nàng mắng xong, nguôi giận thì chuyện này lại không thành.
Khương Bá Du nghĩ một chút, không bằng lấy lui làm tiến, liền sửa lời nói: “Bất quá ngươi ngày thường che chở các nàng, nói là hầu hạ không tệ. Trong phủ, chuyện bọn hạ nhân tay chân không sạch sẽ cũng thường xảy ra, ngươi lại muốn tới tìm cha giúp ngươi chủ trì công đạo, lại muốn xử lý người trong nhà. Kỳ thật trong phòng xử trí là được, sao lại gióng trống khua chiêng, làm to chuyện?” Thật sự là bẻ lái trơn tru tự nhiên.
Khương Tuyết Ninh nghe xong, lẳng lặng nhìn Khương Bá Du một lát, đã nhìn ra đầu mối, chỉ quay người lại: “Phụ thân nói thật có đạo lý, là nữ nhi cân nhắc không chu toàn, vậy liền trở về phòng, nữ nhi tự mình xử lý?”
“Ai a! Đừng!” Nàng phản ứng sao không giống như mình nghĩ chứ? Nghe thấy có người nói giúp những nha hoàn bà tử này, chẳng lẽ không phải nên càng phẫn nộ, càng muốn hung hăng trừng phạt những người này sao?
Khương Bá Du bị câu này của nàng đánh úp, lại thấy nàng quay người muốn đi, không kịp suy nghĩ nhiều nữa, khẽ vươn tay vội vàng kéo người lại, trấn an mỉm cười: “Ngươi xem, ngươi đã dẫn người tới, cha sao có thể để ngươi trở về tự mình xử lý? Nên biết ta ở triều đình chưởng quản Hộ bộ, ghét nhất là bọn tay chân không sạch sẽ! Tề gia không nghiêm, lấy gì trị quốc? Cha sẽ không để ngươi ủy khuất!”
Sớm nói như vậy không phải tốt sao, lại còn lấy lui làm tiến! Phụ thân nàng thực là…
*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Khương Tuyết Ninh khóe môi nhấc lên độ cong rất nhỏ như rất vui, lại bỗng có mấy phần hồi tưởng. Lúc còn là cô nương trong phủ, cho dù nha hoàn bà tử phía dưới không tốt, cũng không gây ra đại sự gì, có gì phiền phức chỉ cần nói với Yến Lâm, cơ bản đều có thể xử trí ổn thỏa.
Sau khi gả cho Thẩm Giới, Thẩm Giới không bạc đãi nàng, nhưng cũng không giống Yến Lâm lo liệu thỏa đáng mọi chuyện cho nàng. Lúc đó, cung đình hung hiểm, dù nàng không am hiểu, cũng bị hoàn cảnh ép buộc từng bước một dung nạp mọi sự. Chậm rãi mới ma luyện ra tâm tính trầm ổn và thủ đoạn tranh đấu.
Khi đó so với thuở thiếu thời, đã như hai người khác nhau.
Khương Bá Du nhìn nàng, cũng cảm thấy giữa lông mày nàng như có chút biến hóa, nhất thời hiếu kì liền hỏi: “Ngày xưa ngươi đối với các nàng đều rất ‘Khoan hậu’, ta và mẫu thân ngươi thật lo lắng, hôm nay sao bỗng nhiên thay đổi suy nghĩ?”
Khương Tuyết Ninh ngẫm lại, biến hóa của mình thật sự rất lớn. Tốt nhất vẫn nên tìm cách giải thích hợp lý. Ngước mắt, nàng mặt không biến sắc tim không đập nhanh mà nói: “Yến Lâm dạy.” Nha. Tiểu tử thối chuyên trèo tường kia a... Khương Bá Du nghe vậy vuốt râu, trong lòng hừ một tiếng, mặt như có điều suy nghĩ.
Chỉ chốc lát sau, một đám nha hoàn bà tử trong phòng Khương Tuyết Ninh đều dẫn tới. Mỗi kẻ run như cầy sấy, mặt như tro tàn. Khương Bá Du nhớ trong phòng còn có khách, sợ ồn ào làm phiền hắn, liền sai người dời hai cái ghế đặt ở dưới mái hiên bên ngoài thư phòng, để một đám nha hoàn bà tử quỳ gối trong viện.
Náo động lớn như vậy, trong phủ không ít hạ nhân đều biết, lặng lẽ bên dưới chân tường thò đầu ra xem. Lấy Vương Hưng Gia cầm đầu, hạ nhân trong phòng Khương Tuyết Ninh đều không thể tin được không đến nửa canh giờ vừa qua đã xảy ra chuyện gì: Đầu tiên là cô nương bình thường vẫn bị các nàng dỗ đến không biết trời đất bỗng nhiên gọi bọn hắn vào phòng, không hề báo trước bắt các nàng giao đem đồ trước nay đã lấy cắp ra, các nàng bất quá mới phủ nhận một lượt, còn tưởng rằng nhị cô nương dù muốn trừng trị cũng sẽ nói một chút đạo lý rồi thôi, kết quả liền bẩm báo lão gia, lôi các nàng ra quỳ gối ở đây?
Vương Hưng Gia còn thảm hại hơn. Chuyện vòng tay lúc Khương Tuyết Ninh vừa trở về đã kinh hãi, chỉ cảm thấy nhị cô nương trước kia nàng “Nói gì nghe nấy”, bỗng nhiên thay đổi bất ngờ, hoàn toàn không đoán được nàng đang nghĩ gì, lại vì sao đột nhiên thay đổi. Khương Tuyết Ninh hiện tại có Khương Bá Du làm chỗ dựa, chỉ đưa tay chỉ Liên nhi: “Đi, cầm hai cái hộp tới.” Liên nhi lấy đến, theo ý Khương Tuyết Ninh đặt trên mặt đất.
Khương Tuyết Ninh liền bưng trà Thường Trác dâng, nhẹ nhàng thổi, uống một hớp, buông xuống mới nói: “Ta vừa rồi trong phòng đã nói qua, có lỡ tay lấy đồ của ta, mau trả lại ta sẽ bỏ qua chuyện cũ.”
Bao nhiêu người chăm chú, còn có lão gia đang nhìn, phía dưới hoàn toàn lặng ngắt như tờ. Vương Hưng Gia cũng không dám nói chuyện.
*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Đằng sau có tiểu nha đầu đẩy nàng một cái, nội tâm nàng phẫn hận, nhịn không lên tiếng, chỉ chờ trận này qua, trở về sẽ hành hạ ả tới chết. Khương Tuyết Ninh thấy các nàng còn không chịu mở miệng thì cười. Nhưng nàng cũng không nhiều lời. Họ quỳ nàng ngồi, có trà nóng uống, có bánh ngọt ăn, gấp làm gì? Mặt sân phủ đầy đá xanh cứng ngắc, mấy nha hoàn bà tử này mặc dù không hoàn toàn nuông chiều từ bé, nhưng phần lớn da mịn thịt mềm, chưa chịu khổ bao giờ.
Quỳ một hồi còn đỡ, thời gian dài dần dần liền có người chịu không nổi. Người quỳ trên mặt đất, đầu gối bắt đầu xê dịch, thân thể cũng bắt đầu nhúc nhích, trên trán hay lưng ướt đẫm mồ hôi.
Rốt cục vẫn là có nha hoàn nhịn không được, vừa vội vừa tức, dập đầu giả vờ ủy khuất: “Nhị cô nương thật oan uổng nô tỳ, trước nay hầu hạ ngài tận tâm khiến ngài cao hứng, cũng đều biết tính tình ngài ra sao, ai dám trước mặt ngài gian trá chẳng lẽ không muốn sống nữa sao? Chỉ là bọn nô tì nghĩ, nếu tận tâm với chủ tử, chủ tử cũng thương yêu nô tỳ. Ai nghĩ nhị cô nương lại đem chuyện trộm cắp này đổ lên đầu bọn nô tỳ! Nếu ngài muốn thì cầm sổ sách ra cùng các nô tì từng người đối chất, bọn nô tỳ sẽ tâm phục khẩu phục. Trong phòng trên dưới hạ nhân ai không biết ngài còn không rõ đồ của mình có bao nhiêu, toàn để các nô tì tới thu thập. Hôm nay nói trong hộp đồ vật ít đi thì là ít, nhiều thì là nhiều, đều dựa vào một câu nói của ngài. Các nô tì mỗi người xuất thân nghèo khó, tiền đâu mà đền bù chỗ thiếu cho ngài?”
Đổi trắng thay đen thật hay.
Nhìn kỹ, chính là kẻ đã phản bác nàng. Nếu không phải tiếc đôi tay quý giá mềm mại, Khương Tuyết Ninh sớm đã vả nàng hai cái.
Bọn họ thế này là tin chắc nàng không đưa ra được chứng cớ. Nhất là chuyện nàng không tính toán ghi chú đồ đạc trong phòng, các nàng hiểu rõ, cắn răng không nói, còn đánh ngược lại Khương Tuyết Ninh: Cần biết, chuyện nàng được nuông chiều thành tính, nhiều người nói vậy sẽ thành sự thật, có tẩy cũng tẩy không sạch.
“Muốn chứng cứ đúng không?” Khương Tuyết Ninh đôi mi cong tinh tế, bờ môi đã treo một nụ cười, thanh âm lười biếng nói, “Ngày xưa cảm thấy các ngươi tốt xấu còn biết trong phòng ai là chủ tử, nay các ngươi còn chống đối lại ta. Thật sự coi ta không biết gì sao?”
Tất cả mọi người lập tức sững sờ. Đến hai người không bị liên luỵ đứng ở một bên phục vụ là Liên nhi cùng Đường nhi cũng không phản ứng kịp. Khương Tuyết Ninh nhìn hai nha đầu này một chút, ánh mắt chuyển từ Liên nhi qua Đường nhi, lóe lên, phân phó nói: “Đường nhi, lấy sổ sách.”
Liên nhi lúc này hoàn toàn mơ hồ: Cô nương có sổ sách ư, sao nàng không biết? Đến Đường nhi có chút ổn trọng cũng mờ mịt. Nhưng Khương Tuyết Ninh cũng không để nàng mờ mịt quá lâu: “Trên giá sách của ta tầng thứ ba bên trái, quyển thứ sáu, ngươi đi lấy đi.”
Lời này khiến Khương Bá Du bên cạnh dùng một loại ánh mắt kỳ dị nhìn nàng.
Khương Tuyết Ninh vẫn uống trà chờ đợi những nha hoàn bà tử quỳ phía dưới nghe xong hai chữ “Sổ sách”, trong lòng run lên, kẻ yếu đuối suýt chút nữa thì té xỉu, nhất thời căng thẳng, lại không dám tin tưởng. Nhị cô nương sao lại có sổ sách? Đồ đạc quý giá của mình đều tiện tay ném loạn, thế mà lại ghi sổ sách? Quả thực không ai hiểu nổi.
Bọn họ hi vọng là mình nghe lầm, vừa tâm hoảng ý loạn mà quỳ, mắt lại ngóng hướng cửa thuỳ hoa, chỉ mong Đường nhi tay không trở về.
Đáng tiếc, trời không theo ý người! Đường nhi trở về. Nàng từ cửa thuỳ hoa đi tới, hai tay nâng cao quyển sách xanh lam hơi dày, đi lên liền trình cho Khương Tuyết Ninh: “Nhị cô nương, sổ sách ngài phân phó đã mang tới.”
Cách có chút xa, những người khác quỳ phía dưới căn bản không nhìn thấy —— Đường nhi nhìn như trấn định, nhưng đôi tay lại đang phát run!
Khương Bá Du gần đó, vô ý liếc cuốn sách trong tay Đường nhi, kém chút phun luôn ngụm trà vừa uống!
Kia nào phải sổ sách? Trên bìa rõ ràng viết bốn chữ lớn, “Ấu học quỳnh lâm”! Có trời mới biết trên giá sách kia căn bản không có sổ sách gì sất, Đường nhi theo lời Khương Tuyết Ninh tới tầng thứ ba quyển thứ sáu chỉ thấy sách vỡ lòng cho hài tử! Thế nhưng không có cách nào, đành kiên trì cầm tới.
Dưới cảnh tượng hoành tráng quá đẹp đẽ này, Đường nhi quả thực không dám nghĩ cô nương nhà mình làm sao kết thúc!
Khương Tuyết Ninh mặt không đổi sắc, bình tĩnh trấn định nhận lấy “Sổ sách” từ trong tay nàng, lật ra: “Tháng ba năm nay, nhân sinh nhật mười tám tuổi, mẫu thân thêm một viên ngọc như ý đỏ, một bộ trang sức điểm thúy; phụ thân cho Tùng Yên Mặc, Trừng Tâm Đường Chỉ; Yến thế tử tặng một đôi lọ hoa sứ trắng Nhữ Diêu, một viên dạ minh châu từ Ả Rập, còn có cả khối dương chi bạch ngọc điêu khắc thành vòng hoa sen, còn có...”
* Tùng Yên Mặc: là loại mực dùng nguyên liệu chủ yếu là than lấy được do đốt cành thông, trộn với keo và dược liệu, giã hàng nghìn lần (càng nhiều càng tốt), sau đó cho vào khuôn để khô là được.
* Trừng Tâm Đường Chỉ: là loại giấy được Nam Đường Lý Hậu Chủ sử dụng, nổi danh cùng loại mực Đình Khuê Mặc, bề mặt phẳng nhẵn, mịn màng, có tên gọi là “Hoạt như xuân băng, mật như tỷ” 滑如春冰密如玺”, là loại giấy thượng phẩm ít hút mực.
*Gốm Nhữ Diêu: một trong 5 loại gốm nổi tiếng nhất thời Tống “Nhữ, Quân, Quan, Ca, Định”, từ vùng Nhữ Châu.
Một con thỏ tuyết trắng nhỏ. Là Yến Lâm lúc ra ngoài đi săn bắt được, nói cảm thấy con thỏ nhỏ rất giống nàng, mắt đỏ đáng thương lại đáng yêu, không nỡ giết, dứt khoát đưa cho nàng nuôi. Chỉ tiếc nàng không để tâm, giao cho hạ nhân coi chừng, chưa tới hai tháng thì chết.
Khương Tuyết Ninh tất nhiên không có sổ sách.
Nàng thuở thiếu thời căn bản không nhớ những thứ này. Nhưng Yến Lâm đều nhớ.
Đoạn thời gian bị giam lỏng trong cung kia, hắn mỗi lần đến trong đêm, nằm nghiêng trên giường nàng, ngón tay có kén thô vì tập võ mơn trớn hai gò má nàng, nói với nàng những tâm ý thời niên thiếu kia. Nàng muốn quên cũng khó.
Khương Tuyết Ninh khép mắt, niệm luôn một đoạn dài nữa, mới ngước mắt, nhìn về phía đám người quỳ gối dưới kia. Làm sao còn quỳ được nữa? Cả đám ngồi phịch ở trên mặt đất.
*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Vương Hưng Gia suy nghĩ nhanh chóng, nghe sổ sách này từng món từng món đều rất rõ ràng, có vài thứ cực kì đặc thù, chỉ cần trong phủ muốn tra, dù đã bán ra ngoài đều có thể tìm trở về, đến lúc đó tội danh ván đã đóng thuyền, bị đưa cho quan phủ liền xong đời.
Thời khắc mấu chốt nàng liền thông suốt. Vương Hưng Gia “Đông” một tiếng liền dập đầu trên đất, chân tâm thật ý khóc lên: “Cô nương anh minh, đều do lão bà tử ta bị mỡ heo làm tâm trí mê muội. Trước kia không dám thừa nhận, là xem thường cô nương. Lão nô trong nhà khó khăn, thấy những người khác lấy đồ của cô nương, cô nương lại không để ý, mới nghĩ đến mượn trước đồ của cô nương trước, đợi người trong nhà có tiền trả, liền lặng lẽ chuộc đồ trở về cho cô nương. Ai nghĩ cô nương đều biết, nhìn rõ mọi chuyện nhơ bẩn. Lão nô đã hầu hạ cô nương nhiều năm, lúc trước cùng cô nương trở lại trong phủ, mà mấy ngày nay vì làm ra chuyện có lỗi với cô nương, buổi tối thậm chí đi ngủ cũng ngủ không ngon. Hôm nay bị cô nương phát hiện, trong lòng ngược lại nhẹ nhõm. Còn xin cô nương đợi chút, lão nô đem đủ số đồ hoàn trả, lại cầu xin cô nương xem tình cảm xưa nay, để lão nô lấy công chuộc tội, muốn đánh hay phạt đều theo ngài, chỉ cần còn có thể ở bên ngài hầu hạ, lão nô liền thỏa mãn!”
“...” Tiểu nha đầu quỳ sau lưng nàng suýt rớt tròng mắt ra ngoài. Từng thấy kẻ vô sỉ nhưng chưa thấy ai tới mức này! Luận độ dày da mặt, bọn họ so với Vương Hưng Gia, quả thực thúc ngựa theo cũng không kịp.
Khương Tuyết Ninh nghe những lời này của nàng, đã giải thích lý do lấy đồ, lại lấy lòng nàng, trọng điểm là còn bày tỏ trung thành. Người không biết chỉ sợ còn tưởng rằng đây là “Trung bộc” chính cống! Nàng thấy thật buồn cười, mới nói: “Vậy liền lăn xuống lấy đồ đi.”
Vương Hưng Gia như được đại xá, vội vàng dập đầu lạy ba cái trên mặt đất, đứng lên, tươi cười nịnh nọt Khương Tuyết Ninh, mới lui ra, về phòng lấy đồ đạc.
Những người khác thấy thế làm sao còn dám cứng rắn? Lúc trước không nhận vì nghĩ sự tình không nghiêm trọng, từ lúc bị gọi tới quỳ xuống đã bị dọa đến muốn chết, mắt thấy Vương Hưng Gia thú tội, người người liền quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhao nhao xin lỗi lại về phòng đem đồ ra trả, từng món đồ chất đầy trong hộp Khương Tuyết Ninh sai người để dưới đất.
Chỉ chốc lát sau châu ngọc đồ trang sức, bình hoa họa trục, chất đống đến tràn đầy tới ngọn. Không trị không biết, một khi trị đám người này, Khương Tuyết Ninh mới phát hiện, hóa ra chính mình lại là tiểu phú bà. Khương Bá Du bên cạnh cũng không khỏi líu lưỡi.
Ai da, Dũng Nghị hầu phủ đúng là một trong hai đại vọng tộc đương triều. Người còn chưa gả đi, Yến Lâm đã đưa qua nhiều lễ vật như vậy, chẳng lẽ đem vốn liếng bản thân đều móc cho nàng rồi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương