Không Bỏ Lỡ
Chương 7
6.
Trở về hiện tại, tôi lùi về phía sau một bước, hơi mất tự nhiên.
"Cậu không phải nói muốn trở về thăm trường à? Sao vẫn còn ở Bắc Kinh?”
Cố Tư Uyên giống như nửa đùa nửa thật đáp:
“Cậu không về cùng với mình thì mình trở về làm gì chứ.”
Lời này của anh nói ra, trong lòng tôi đột nhiên nảy lên một ý nghĩ.
Anh có chút bối rối sờ tóc:
“Mấy ngày nữa các bạn học cũ sẽ tổ chức một buổi gặp mặt ở Bắc Kinh, cậu có đi không?"
Tôi cân nhắc hỏi:
“Giang Yên có đi không?"
Anh sửng sốt:
“Giang Yên? Mình không hỏi."
Trong đầu thoáng cái hiện lên gì đó, giọng điệu của anh bắt đầu trở nên nóng nảy:
“Mình cũng không biết cậu ấy có đi hay không, mình không liên lạc với cậu ấy.”
Cố Tư Uyên nói xong còn bổ sung một câu:
“Mình và Giang Yên chỉ là bạn thôi, từ nhỏ đã vậy.”
Anh đang giải thích cho tôi.
Tôi nhìn dáng vẻ sốt ruột của anh, nhịn không được cười ra tiếng.
"Ừ, để mình sắp xếp nhé. Nếu rảnh mình sẽ đến.”
Kết quả buổi tụ tập đó tôi không đến được. Sau đó trong đài truyền hình có chuyến công tác Vũ Hán, Cố Tư Uyên nói đùa với tôi rằng anh vẫn luôn muốn trở về thăm, ai dè để cho tôi về trước.
Ngày thứ ba trở về Vũ Hán, Giang Yên và Cố Tư Uyên lại lên hot search, họ cùng nhau ăn tối rồi bị cánh nhà báo chụp ảnh.
# Tình yêu cuồng nhiệt của Cố Tư Uyên Giang Yên #
Tin tức trực tuyến phát triển quá nhanh, mới một đêm đã có lời đồn rằng hai bên đã gặp cha mẹ, chuẩn bị kết hôn.
Mặc dù ban đầu tin tức chỉ giật tít từ những tấm ảnh mờ mờ ảo ảo, nhìn qua cứ như ai đó cố tình đăng lên vậy.
Tôi vừa đọc tin tức chưa đến nửa tiếng thì Cố Tư Uyên gọi điện cho tôi.
Điện thoại vừa kết nối, giọng của anh vang lên:
“Tiểu Hạ."
"Ừ, mình đây."
"Tin tức không phải sự thật, cậu phải tin mình."
"Ừ, mình tin."
"Ngày mai là cuối tuần, mình ở cửa lớp học trung học chờ cậu."
"Được."
Đã là thời gian nghỉ hè nên trường học cũng không quản lý quá chặt chẽ, tôi chào hỏi bảo vệ xong thì tiến vào.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Cố Tư Uyên gọi, tôi bỗng có ảo giác rằng anh gọi đến vì tôi.
Trong lòng tôi dường như đã sinh ra sự tin tưởng với anh, giống như leo lên bậc thang rất cao, đến khi leo tới đỉnh, trông thấy phong cảnh mình vẫn luôn muốn ngắm nhìn, nhận thấy khung cảnh này so với tưởng tượng còn tốt hơn rất nhiều, những nỗi sợ hãi xưa kia của tôi đều tan thành mây khói.
Đêm tháng sáu, ánh trăng sáng chói chiếu rọi mái trường, khiến tôi có cảm giác đây không phải đêm mà là ban ngày.
Sách ở góc bàn bị gió thổi bay, bỗng dưng khiến tôi nhớ đến lớp thể dục thể chất năm ấy, anh đứng trên bục giảng bài, tôi ngồi dưới lặng lẽ nghe.
Cách đó không xa có tiếng bước chân truyền đến, Cố Tư Uyên chạy tới nơi vẫn không ngừng th ở dốc, nhưng sự chân thành trong mắt không thể giả vờ.
Tôi ngẩng mặt lên:
“Người cậu thích là mình, không phải Giang Yên đúng không?"
Dường như anh không nghĩ tới tôi sẽ thẳng thắn như vậy.
“Là cậu."
Anh nói:
“Vẫn luôn là cậu, không có ai khác. Hình ảnh trên hot search là một bữa tiệc sinh viên, có rất nhiều bạn cùng lớp ở đó...”
Tôi nhìn dáng vẻ vội vàng giải thích của anh, bước lên bậc thang bên cạnh hai bước, khi tầm mắt hơi cao hơn anh, ôm lấy mặt anh, ngăn lại mọi lời nói bằng cách hôn xuống.
Môi Cố Tư Uyên rất mềm, còn có mùi bạc hà nhàn nhạt thoảng qua.
Mãi đến khi tôi buông tay ra, anh mới lấy lại tinh thần rồi ôm tôi vào lòng, thấp giọng gọi bên tai tôi:
“Tiểu Hạ, Tiểu Hạ...”
Cánh tay anh dùng lực, vững vàng siết chặt lấy tôi, đáy lòng tôi bỗng chốc cảm thấy kiên định chưa từng có.
Năm mười bảy tuổi, chàng thiếu niên trong tiết giáo dục thể chất đó cầm phấn đứng trên bảng đen giảng bài cho tôi, sau mười năm dài đằng đẵng tưởng chừng như trôi qua nửa đời, bây giờ nhẹ nhàng vuốt v e tóc tôi, nhẹ nhàng hôn lên.
Tôi nhịn không được bật khóc, giếng khô trong lòng đột nhiên chảy tràn, những tự ti và nhát gan trước kia toàn bộ không ngừng trào ra, sau đó hoá thành tro bụi.
Trở về hiện tại, tôi lùi về phía sau một bước, hơi mất tự nhiên.
"Cậu không phải nói muốn trở về thăm trường à? Sao vẫn còn ở Bắc Kinh?”
Cố Tư Uyên giống như nửa đùa nửa thật đáp:
“Cậu không về cùng với mình thì mình trở về làm gì chứ.”
Lời này của anh nói ra, trong lòng tôi đột nhiên nảy lên một ý nghĩ.
Anh có chút bối rối sờ tóc:
“Mấy ngày nữa các bạn học cũ sẽ tổ chức một buổi gặp mặt ở Bắc Kinh, cậu có đi không?"
Tôi cân nhắc hỏi:
“Giang Yên có đi không?"
Anh sửng sốt:
“Giang Yên? Mình không hỏi."
Trong đầu thoáng cái hiện lên gì đó, giọng điệu của anh bắt đầu trở nên nóng nảy:
“Mình cũng không biết cậu ấy có đi hay không, mình không liên lạc với cậu ấy.”
Cố Tư Uyên nói xong còn bổ sung một câu:
“Mình và Giang Yên chỉ là bạn thôi, từ nhỏ đã vậy.”
Anh đang giải thích cho tôi.
Tôi nhìn dáng vẻ sốt ruột của anh, nhịn không được cười ra tiếng.
"Ừ, để mình sắp xếp nhé. Nếu rảnh mình sẽ đến.”
Kết quả buổi tụ tập đó tôi không đến được. Sau đó trong đài truyền hình có chuyến công tác Vũ Hán, Cố Tư Uyên nói đùa với tôi rằng anh vẫn luôn muốn trở về thăm, ai dè để cho tôi về trước.
Ngày thứ ba trở về Vũ Hán, Giang Yên và Cố Tư Uyên lại lên hot search, họ cùng nhau ăn tối rồi bị cánh nhà báo chụp ảnh.
# Tình yêu cuồng nhiệt của Cố Tư Uyên Giang Yên #
Tin tức trực tuyến phát triển quá nhanh, mới một đêm đã có lời đồn rằng hai bên đã gặp cha mẹ, chuẩn bị kết hôn.
Mặc dù ban đầu tin tức chỉ giật tít từ những tấm ảnh mờ mờ ảo ảo, nhìn qua cứ như ai đó cố tình đăng lên vậy.
Tôi vừa đọc tin tức chưa đến nửa tiếng thì Cố Tư Uyên gọi điện cho tôi.
Điện thoại vừa kết nối, giọng của anh vang lên:
“Tiểu Hạ."
"Ừ, mình đây."
"Tin tức không phải sự thật, cậu phải tin mình."
"Ừ, mình tin."
"Ngày mai là cuối tuần, mình ở cửa lớp học trung học chờ cậu."
"Được."
Đã là thời gian nghỉ hè nên trường học cũng không quản lý quá chặt chẽ, tôi chào hỏi bảo vệ xong thì tiến vào.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Cố Tư Uyên gọi, tôi bỗng có ảo giác rằng anh gọi đến vì tôi.
Trong lòng tôi dường như đã sinh ra sự tin tưởng với anh, giống như leo lên bậc thang rất cao, đến khi leo tới đỉnh, trông thấy phong cảnh mình vẫn luôn muốn ngắm nhìn, nhận thấy khung cảnh này so với tưởng tượng còn tốt hơn rất nhiều, những nỗi sợ hãi xưa kia của tôi đều tan thành mây khói.
Đêm tháng sáu, ánh trăng sáng chói chiếu rọi mái trường, khiến tôi có cảm giác đây không phải đêm mà là ban ngày.
Sách ở góc bàn bị gió thổi bay, bỗng dưng khiến tôi nhớ đến lớp thể dục thể chất năm ấy, anh đứng trên bục giảng bài, tôi ngồi dưới lặng lẽ nghe.
Cách đó không xa có tiếng bước chân truyền đến, Cố Tư Uyên chạy tới nơi vẫn không ngừng th ở dốc, nhưng sự chân thành trong mắt không thể giả vờ.
Tôi ngẩng mặt lên:
“Người cậu thích là mình, không phải Giang Yên đúng không?"
Dường như anh không nghĩ tới tôi sẽ thẳng thắn như vậy.
“Là cậu."
Anh nói:
“Vẫn luôn là cậu, không có ai khác. Hình ảnh trên hot search là một bữa tiệc sinh viên, có rất nhiều bạn cùng lớp ở đó...”
Tôi nhìn dáng vẻ vội vàng giải thích của anh, bước lên bậc thang bên cạnh hai bước, khi tầm mắt hơi cao hơn anh, ôm lấy mặt anh, ngăn lại mọi lời nói bằng cách hôn xuống.
Môi Cố Tư Uyên rất mềm, còn có mùi bạc hà nhàn nhạt thoảng qua.
Mãi đến khi tôi buông tay ra, anh mới lấy lại tinh thần rồi ôm tôi vào lòng, thấp giọng gọi bên tai tôi:
“Tiểu Hạ, Tiểu Hạ...”
Cánh tay anh dùng lực, vững vàng siết chặt lấy tôi, đáy lòng tôi bỗng chốc cảm thấy kiên định chưa từng có.
Năm mười bảy tuổi, chàng thiếu niên trong tiết giáo dục thể chất đó cầm phấn đứng trên bảng đen giảng bài cho tôi, sau mười năm dài đằng đẵng tưởng chừng như trôi qua nửa đời, bây giờ nhẹ nhàng vuốt v e tóc tôi, nhẹ nhàng hôn lên.
Tôi nhịn không được bật khóc, giếng khô trong lòng đột nhiên chảy tràn, những tự ti và nhát gan trước kia toàn bộ không ngừng trào ra, sau đó hoá thành tro bụi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương