Không Có Anh Tôi Vẫn Có Thể Sống Tốt - Chương 2.
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:18:41
2.
Lời ý đều để hết , cũng gì thêm. Giữa lặng kéo dài, chỉ thể lựa chọn nhượng bộ trong bất lực.
Nếu cứ tiếp tục tranh cãi, kết quả cũng chỉ khiến trách vô lý.
đến đây, để cãi vã chia tay trong vui.
Bùi Dã đưa về căn hộ thuê bên ngoài trường.
Phòng bừa bộn.
Mỗi đến, đều nhịn mà dọn dẹp giúp, cũng ngoại lệ. Sau khi thu dọn xong, chuẩn đồ ăn cho chú chó.
Ức gà tươi luộc trộn bột lòng đỏ trứng, nó chỉ hít hít chịu ăn.
Rõ ràng đây từng là món nó thích nhất.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Bên cạnh, Bùi Dã đang đeo tai chơi game tập trung. gọi mấy , mới đầu .
"Sao thế, bảo bối?"
"Anh dạo chỉ cho Đậu Đậu ăn đồ vặt thôi ? Cả thức ăn hạt lẫn ức gà nó đều chịu ăn."
"Hả? Không mà..."
nhíu mày: "Gì mà ? Không cho nó ăn thì chẳng lẽ còn ai khác ?"
Bùi Dã sững , ánh mắt dán chặt màn hình, thoáng thất thần.
. Một câu hỏi đơn giản như , thế mà trả lời nổi.
lúc , điện thoại của vang lên.
Thì là nhân viên giao hàng chặn ở cổng, cần xuống lấy.
"Đói c.h.ế.t mất!"
Bùi Dã lập tức đặt tai xuống, nhanh chóng chạy ngoài lấy đồ ăn, lảng tránh câu hỏi của .
thở dài.
Giữa chúng , giao tiếp ngày càng trở nên khó khăn.
Vừa định việc khác, bỗng thấy giọng nữ vang lên từ tai bàn.
sững tại chỗ.
Giọng ... ban ngày qua.
Câu "Anh từng mặc đồ rẻ tiền" như vang vọng ngay bên tai.
Như ai đó điều khiển, chậm rãi đeo tai lên.
Âm thanh vốn mơ hồ lập tức trở nên rõ ràng.
"An Sênh, gặp bạn gái của Bùi Dã ?"
"Ừ, gặp . Nhìn xong mà thật sự thấy tội nghiệp cho Bùi Dã."
"Hôm nay còn cho mượn khăn quàng cổ nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-co-anh-toi-van-co-the-song-tot/chuong-2.html.]
An Sênh tiếp:
"Cô thấy liền lập tức lao đến đòi ."
"Một cái khăn quàng thôi mà cũng so đo như , nếu là đàn ông, chắc chịu nổi lâu ."
Những giọng nam trong game phụ họa, nhạo: "Ai mà chẳng bạn gái Bùi Dã là sinh viên nghèo, thông cảm chút . Loại tình yêu môn đăng hộ đối , cùng lắm Bùi Dã chỉ đang chơi đùa thôi..."
Máu trong lạnh toát từ đầu đến chân.
giật phăng tai , còn can đảm tiếp nữa.
Những bên cạnh đều như ?
Sinh viên nghèo, đáng thương, chỉ là trò đùa.
Vậy còn Bùi Dã?
…
Khi Bùi Dã , bình tĩnh đặt chiếc áo len mặt .
"Quà em mang cho ."
"Em tự đan?"
"Ừ, thử xem thích ." Giọng nhẹ.
Bùi Dã chỉ tùy tiện đặt nó sang một bên, kéo lòng, khóe môi mang theo nụ : "Em tặng gì cũng thích."
nụ dịu dàng mặt , thoáng chốc chút hoang mang.
Thích ?
thậm chí còn mở xem một .
hỏi nghĩ gì về những lời của bạn bè trong game, nhưng sợ khi hỏi , câu trả lời chỉ là im lặng.
Cuối cùng, vạch trần điều gì, chỉ khẽ : "Bùi Dã, ngày mai là giao thừa, chiếc áo là quà năm mới."
Anh sững , đột nhiên buông : "Em đến đây chỉ để đón năm mới với ?"
"Anh thời gian về, thì em đến với ."
"Thẩm Du, …"
thẳng mắt : "Anh vui ?"
Ánh mắt tối , đối diện với một lúc, cuối cùng là đầu tiên né tránh.
"Không , vui chứ. Ăn cơm ."
Nói xong, cúi đầu mở hộp đồ ăn, từ đó chủ động thêm với câu nào.
Còn , thật sự chẳng tâm trạng ăn uống.
Sau một chặng đường dài mệt mỏi, chạm giường, trong cơn mê man.
Lúc mở mắt , Bùi Dã còn bên cạnh nữa.
dậy tìm nước uống, thấy Đậu Đậu đang quanh quẩn ở cửa, sốt ruột vòng vòng.