Không có anh, tôi vẫn ổn - Ngoại truyện
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:09:05
Hôm Lục Trì đến tìm , đang tiệm mì, giúp Lương đại thiếu gia nhặt hành khỏi bát.
“Được , ăn .”
Ở bên mới phát hiện Lương Cẩm Du “ bệnh thiếu gia” đến thế nào.
Đũa muỗng nhất định tráng qua nước nóng mới chịu dùng, ngoài thịt heo, bò, cá thì ăn bất kỳ loại thịt nào khác, quần áo dính một vệt dầu thôi cũng sẽ mặc thứ hai.
“Bây giờ ghét bỏ cũng kịp .” Anh sung sướng, nhận lấy tô mì, nhưng khóe mắt đột nhiên quét qua điều gì đó, sắc mặt lập tức đổi.
thuận theo tầm mắt của sang, đó là chiếc Audi A3 vô đón đưa đón , đang chặn ngay lối khu phố, những chiếc xe phía bấm còi inh ỏi thúc giục.
tiện tay liếc trong xe một cái, vô tình đối diện với một ánh sâu thẳm.
Bên tai vang lên một tiếng hừ lạnh.
thu ánh mắt về, buồn Lương Cẩm Du. “Sao thế?”
“Quán ăn ngon.”
“Ừm, em cũng thấy . Vậy đổi quán khác nhé?”
Sau khi ăn xong, chúng tiện đường dạo cầu ven sông, làn gió mát rượi thổi qua khiến tâm trạng vô cùng sảng khoái.
Điện thoại hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ từ một lạ, cũng để tâm.
Trên bờ sông, vẫn nhiều đang dạo, những cặp vợ chồng già, mấy đôi gà bông cấp ba, cùng cả những đứa trẻ nghịch ngợm nô đùa chạy nhảy.
Bỗng nhiên, một chùm pháo hoa vụt lên bầu trời, nổ tung, sắc màu rực rỡ trải dài khắp màn đêm.
Mọi đồng loạt kinh ngạc lên bầu trời.
Bầu khí thật sự quá , lặng lẽ móc ngón tay tay Lương Cẩm Du, dừng bước, kìm lòng mà sang .
Người đàn ông cong môi khẽ . “Đừng tưởng em đang lén .”
“Lương Cẩm Du, bây giờ em thật sự hạnh phúc.”
Ngón tay đang đan siết chặt hơn, pháo hoa rực rỡ phản chiếu trong đôi mắt trong veo của . “Chúng sẽ mãi mãi hạnh phúc.”
…
Sau một hồi quấn quýt, đến khi về đến nhà là mười giờ tối.
Cả hai ngầm hiểu mà cố ý phớt lờ chiếc Audi đen vẫn đang lặng lẽ đậu bên ngoài khu chung cư.
Hơn mười hai giờ đêm, tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức. Trong cơn mơ màng, cầm điện thoại lên, chút bất ngờ, đó là của Lục Trì.
Sợ đánh thức Lương Cẩm Du, rón rén bò dậy, ban công nhận điện thoại. “Bác gái ạ?”
Giọng của Lục Trì chút sốt sắng.
“Vi Vi, con thấy Lục Trì ? Nó ở chỗ con ?”
Từ cửa sổ xuống, vặn thấy chiếc Audi đen vẫn đang ẩn trong đêm tĩnh lặng.
“Anh … ạ?”
“Nó mấy hôm nay tinh thần , bác gọi điện cũng , bác sợ nó xảy chuyện.”
Trong lòng bỗng dưng thấy bực bội, nhưng vẫn kìm nén cơn giận để trấn an bác gái đang lo lắng bên đầu dây.
“Bác đừng lo, để con hỏi thử.”
Cúp máy, im lặng cửa sổ hai phút. Khi xoay , từ bao giờ Lương Cẩm Du thức dậy, ánh mắt bình thản .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-co-anh-toi-van-on-apqf/ngoai-truyen.html.]
“Em thức giấc ?”
Lương Cẩm Du lắc đầu. “Em , ở đây đợi em.”
Trái tim mềm nhũn, dựa ánh trăng ôm lấy eo , dụi đầu lồng n.g.ự.c rắn chắc mà nũng. “Không , lát nữa để bác gái bảo về .”
“Em cứ , sợ em sẽ hối hận.”
Lương Cẩm Du chậm rãi gỡ tay , chăm chú , đáy mắt là sự chân thành khiến đau lòng.
tùy tiện khoác chiếc áo khoác của Lương Cẩm Du xuống lầu.
Vừa thấy Lục Trì bên bồn hoa, khựng .
Bỗng nhớ đến hôm , cũng từng bồn hoa bên ngoài hội sở Viện Ca như thế, cơn lạnh lẽo thấm từ lòng bàn chân lan đến tận tim.
Đảo mắt qua đám tàn thuốc rơi vãi chân , bảo động lòng là giả. “Từ khi nào học hút thuốc thế?”
Lục Trì cuối cùng cũng ngước mắt lên , nhưng khi thấy chiếc áo khoác , lập tức thu ánh mắt về.
“Sau khi em .”
thở dài, im lặng một lúc : “Về , bác gái đang lo cho .”
“Hứa Tư Vi, em tại ?”
“Không .”
Lục Trì phớt lờ sự từ chối của , cứ thế tiếp, giọng khàn khàn vì thuốc lá, chút lộn xộn.
“Trần Nhan bệnh , trầm cảm kèm tâm thần phân liệt. Người duy nhất thể cứu cô là , là Lục Thất trong trí nhớ của cô .”
“Căn bệnh của cô , cũng trách nhiệm. Anh năm đó chính ép cô nước ngoài.”
“Khi thấy những vết sẹo cô , mỗi ngày đều cảm thấy sợ hãi. Anh sợ rằng sẽ một thực sự vì mà ch.ết .”
Nói đến đây, đôi mắt Lục Trì đỏ hoe, kích động, nhưng hiểu trong lòng chẳng dậy nổi gợn sóng nào.
“Anh giúp cô , vị cứu tinh của cô , chuộc tội, , còn đến tìm gì?”
“Anh hối hận . Anh chịu nổi khi em bên cạnh khác, chịu nổi khi em xe của khác, chịu nổi khi em giúp khác nhặt hành.”
tức đến bật . “Lục Trì, quá ích kỷ ? Cả thế giới đều xoay quanh mới ?”
Không gian chợt chìm tĩnh lặng.
“… Xin .”
Bất giác, bỗng cảm thấy nhẹ lòng.
Để một kẻ kiêu ngạo như Lục Trì hai chữ , là đủ .
Là buông bỏ, tha thứ.
“Lục Trì, sẽ bao giờ hiểu , thứ cần là một lựa chọn kiên định ngay từ đầu đến cuối, chứ thứ tình yêu bố thí của .”
“Hãy đối xử thật với Trần Nhan . Đừng để coi thường .”
Nói xong, hề bận tâm đến ánh mắt đau thương lưng, sải bước lên lầu.
Bởi vì, đàn ông của vẫn đang đợi .
Hoàn văn.