Không Còn Thấy Nàng
Chương 1
1
Tạ Thận Chi đem lòng yêu nha đầu Thôi gia mở quán bán hoành thánh ở cổng thành.
Nàng ta thậm chí còn chẳng có nổi cái tên, bởi vì đứng hàng thứ ba, nên tất cả mọi người đều gọi nàng ta là Thôi Tam nương.
Bên trên nàng ta có hai huynh trưởng, rất vô dụng, đi đánh bạc thiếu nợ ở bên ngoài, không biết đã trốn đi đâu, thỉnh thoảng lại có người đến quán của Thôi Tam nương để gây sự.
Nàng ta vừa bị nhiễm phong hàn vừa bị bọn đòi nợ quấy rầy, suýt ch//ết vì bệnh tật trong đêm tuyết rơi.
Tạ Thận Chi trả hết số nợ cho Thôi gia.
Cũng tìm một công việc tốt cho hai huynh trưởng của Thôi Tam nương.
Tạ Thận Chi cứu vớt người trong lòng mình ra khỏi vũng bùn, chỉ là đã quên mất ta.
Chuyện này náo động cả kinh thành, ở đâu cũng có người bàn tán về chuyện tình của Tam lang Tạ gia. Nữ nhi con vợ cả Tô gia trở thành trò cười của cả kinh thành, mẫu thân giận dữ, muốn phụ thân đến trước mặt Thánh thượng xin hủy bỏ hôn sự này.
Phụ thân gọi ta đến thư phòng, nhưng lại chỉ luyện chữ, không nói một câu nào.
Ta hiểu ý tứ của phụ thân.
Tô gia và Tạ gia liên hôn là chuyện tốt, không cần thiết phải xích mích với nhau chỉ vì một nữ nhân.
Huống chi, hôn sự này là do Thái hậu chỉ hôn ở thọ yến năm đó, nay làm ầm ĩ đến trước mặt Thánh thượng, thật sự rất khó coi.
Chữ phụ thân đang viết, là chữ “nhẫn”.
Ta nói với ông ấy, ta sẽ đến gặp Tam lang Tạ gia một lần.
Phụ thân gật đầu, đặt bút xuống, xoay người cầm một quyển sách trên giá, lật xem.
Lúc bước ra khỏi thư phòng, ta vẫn có chút không cam lòng, không nhẫn nhịn nữa, quay người lại hỏi phụ thân.
“Trên chữ “nhẫn” có một chữ “đao”, nếu sau khi kết hôn, Tạ Thận Chi không đối xử tốt với con thì con nên làm gì?”
Phụ thân chậm rãi ngẩng đầu lên khỏi bàn sách, trong ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén, ẩn chứa sự lạnh lùng và tàn bạo.
Ông ấy gằn từng chữ: “Nữ nhi của Tô gia, không ai dám khinh thường. Con cứ yên tâm.”
2
Ban đầu, không ai nghĩ rằng Tạ Thận Chi sẽ thương một nha đầu bình dân bán hàng rong.
Tam lang Tạ gia bận rộn việc công, thường đến quá giờ giới nghiêm mới quay về thành.
Hắn ta không thích làm phiền hạ nhân trong phủ đêm khuya còn phải đốt lửa nhóm bếp, nên thường tùy tiện ăn một bát hoành thánh ở cổng thành.
Không biết từ khi nào, bát hoành thánh đó lại trở thành thói quen của Tạ Thận Chi.
Đến một ngày nào đó, quán hoành thánh đó chợt biến mất.
Ban đầu Tạ Thận Chi cũng không để ý lắm, nhưng đợi hơn một tháng, quán hoành thánh vẫn không xuất hiện, hắn ta bèn phái người đi thăm dò.
Thật ra cũng không khó điều tra, mọi người xung quanh đây đều biết hết, tùy tiện hỏi thăm là có thể biết được.
Ngày thường Tam lang Tạ gia vốn luôn kiêu ngạo xa cách, đây là lần đầu tiên chịu cúi đầu, chăm chú lắng nghe câu chuyện cuộc đời của một nữ tử.
Hắn ta duỗi tay về phía nàng ta, kéo nàng ta đứng dậy.
Nàng ta là bà chủ của quán hoành thánh, ta nghĩ có lẽ nàng ta sẽ không thảo luận về kinh Phật với Tạ Thận Chi, cũng sẽ không thúc ngựa chạy đường dài cùng với hắn ta.
Nhưng khi Tạ Thận Chi trở về trong đêm khuya đầy gió tuyết, căn nhà đó sẽ thắp một ngọn đèn nhỏ, bên trong có một nữ tử với mái xõa trên vai, đứng trước bếp lò, dọn cho hắn ta một bữa khuya nóng hổi.
Nghĩ thế nào cũng là một bức tranh ấm cúng.
Tạ Tam lang, Thôi Tam nương.
Ngay cả cái tên của bọn họ cũng xứng đôi như vậy.
Ta đến gặp Tạ Thận Chi.
Có lẽ hắn ta bận rộn nhiều việc, ta chờ hết hai canh giờ, cũng chỉ chờ được một câu từ tiểu tư của phủ hắn ta: “Đại nhân nhà ta còn đang tiếp khách, không bằng Tô tiểu thư lần khác lại đến.”
Ta không phải là kiểu người lằng nhằng không dứt, thấy sắc trời còn sớm, bèn sai người đánh xe, đến chỗ Thôi Tam nương xem thử.
Quán hoành thánh ở cổng thành đã đóng cửa từ lâu, Tạ Thận Chi thay Thôi Tam nương mở một cửa tiệm mới.
Cửa tiệm này không nằm trên con đường sầm uất nhất kinh thành, ngược lại nằm ở một con ngõ nhỏ khá hẻo lánh.
Với tài lực của Tạ gia, nuôi một chú chim tước là chuyện rất dễ dàng, chim tước cũng không cần lộ mặt ở bên ngoài để làm ăn mua bán.
Tạ Thận Chi cho phép nàng ta tiếp tục làm những gì nàng ta muốn làm, nhưng lại chọn một nơi thanh tĩnh thế này, hiển nhiên là đã suy xét kỹ càng.
Quán không lớn, nhưng rất sạch sẽ.
Khi ta đến thì đã quá giờ cơm, trong quán không có mấy người.
Bây giờ Thôi Tam nương đã không làm hoành thánh nữa, ngoài cửa tiệm treo một tấm biển canh bột cắt.
Từ nay về sau, bát canh hoành thánh ở cổng thành đã là của riêng Tam lang Tạ gia.
Ta ngồi trên xe ngựa, xuyên qua tấm rèm, nhìn thấy một cô nương đang chuẩn bị bột cắt.
Khoảng cách quá xa, ta không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt nàng ta, chỉ nhìn thấy nàng ta quấn một băng đô đỏ trên đầu, xắn tay áo lên tận khuỷu tay, động tác rất nhanh nhẹn.
Không hề giống như trong tưởng tượng của ta.
Ta đã nghe qua về cuộc đời của Thôi Tam nương, ban đầu còn nghĩ nàng ta là người hiền lành và dịu dàng.
Ngõ nhỏ vắng vẻ, xe ngựa của Tô gia lại bắt mắt như thế, hiển nhiên là Thôi Tam nương đã nhìn thấy ta. Nàng ta do dự một hồi lâu, rồi lau khô tay, đi đến trước xe ngựa.
“Xin hỏi người ngồi trên xe có phải là Đại tiểu thư Tô gia không ạ?”
“Có chuyện gì?”
Người đứng bên ngoài đáp: “Ta từng nghe Tạ công tử nhắc đến tiểu thư, cửa tiệm này là do ta mượn một ít bạc của Tạ công tử để mở, chờ kiếm được tiền rồi, ta nhất định sẽ trả lại cho ngài ấy.”
Ta mân mê chuỗi tràng hạt đeo quanh năm trên cổ tay, còn chưa kịp lên tiếng, đằng sau đã vang lên tiếng vó ngựa phi nước đại.
Tạ Thận Chi “đang tiếp khách” siết chặt dây cương, trên mặt mang theo vẻ lạnh lùng, cảnh giác che chở Thôi Tam nương ra sau người, vội vàng nói:
“Tô tiểu thư, có chuyện gì cứ nói với Tạ mỗ, nàng làm khó một cô nương là có ý gì?”
Ta sửng sốt, miệng mấp máy, một lúc lâu sau mới hỏi người đánh xe: “Ta làm khó nàng ta ư?”
Người đánh xe nói: “Tất nhiên là không, tiểu thư vừa đến nơi này, chưa nói một câu nào cả.”
Ta lại hỏi người đang xắn tay áo kia: “Ta làm khó ngươi ư?”
Nàng ta như bị dọa sợ, túm chặt lấy tay áo của Tạ Thận Chi, nhỏ giọng đáp: “Công tử, người đang làm gì thế? Người hiểu lầm Tô tiểu thư rồi.”
Sắc mặt của Tạ Thận Chi dần trở nên tái nhợt, chậm rãi xuất hiện một chút xấu hổ.
Ta biết Tạ Thận Chi đang sợ cái gì.
Tô gia thế mạnh, nếu ta đánh ch//ết Thôi Tam nương ở ngay trên phố thì cũng không có ai dám truy cứu.
Nhưng Tô Mộ Vân ta cũng có lòng tự tôn và kiêu ngạo của riêng mình.
Ta chỉ muốn đến nhìn thử một lần, xem rốt cuộc mình đã thua bởi một cô nương như thế nào.
“Xin lỗi, Tam nương không giống như nàng, Tạ mỗ nhất thời kích động, đã mạo phạm Tô tiểu thư.”
Ta chờ hắn ta hết hai canh giờ ở bên ngoài tạ phủ, còn Thôi Tam nương gặp khó khăn, hắn ta đã đến ngăn cản ngay lập tức.
Mặt trời đã lặn ở đằng Tây, ngay phía sau Tạ Thận Chi, mặt trời đỏ rực khuất dần sau núi.
Trong phút chốc, ta chợt nghĩ đến mấy chục năm sau này.
Ta sẽ mắc kẹt giữa Tạ Thận Chi và một nữ nhân khác, chỉ vì ta xuất thân cao quý, nên ta làm gì cũng là sai.
Nói chuyện lớn tiếng là tức giận mắng người.
Không nói tiếng nào thì là lấy thế đè người.
Ngồi nhìn Thôi Tam nương là khinh thường nàng ta.
Đứng nhìn Thôi Tam nương là dạy dỗ nàng ta.
Ta bị nhốt trong nhà, ngày này qua tháng nọ, trông mong vị phu quân không yêu thường mình có thể hồi tâm chuyển ý.
Đột nhiên ta cảm thấy thật vô vị.
Ngay cả tám năm thầm mến Tạ Thận Chi cũng chẳng còn thú vị nữa.
Ta từng quỳ gối trước tượng Phật, dập đầu ba ngàn lần, cũng từng thuần phục một con ngựa hung dữ chỉ vì Tạ Thận Chi.
Ta từng tưởng tượng vô số lần về cuộc sống sau khi kết hôn của ta và Tạ Thận Chi.
Chúng ta có gia thế tương đương nhau, có sở thích tương đồng nhau, có hôn ước do chính đương kim Thái hậu ban cho.
Đúng là xứng đôi vừa lứa.
Nhưng suy cho cùng, ta không hề nghĩ đến chuyện Tạ Thận Chi không yêu mình.
Ta nghĩ mình đã buông bỏ Tạ Thận Chi trong khoảnh khắc ấy.
Ta nghiến chặt răng, ép nước mắt chảy ngược vào trong, bởi vì dùng quá nhiều sức mà đến giọng nói cũng chua chát:
“Tạ công tử, Tạ gia và Tô gia có hôn ước, ngươi có biết chuyện này không?’
“Tất nhiên ta biết, chỉ là chuyện này cần phải bàn lại…”
Ta bình tĩnh cắt ngang lời hắn ta:
“Tam lang Tạ gia đã có gia đình, nữ nhi Tô gia không làm thiếp.”
“Vậy, làm phiền ngươi chuyển lời cho lão phu nhân nhà ngươi.”
Trên mặt ta nở nụ cười khẽ, bàn tay giấu trong tay áo lại không ngừng run rẩy.
Ta cố gắng ngồi thẳng người, nói lời cuối của ta với Tạ Thận Chi:
“Hôn ước không thể không thực hiện, để đại ca của ngươi thế chỗ đi.”
3
Ta đã thích Tạ Thận Chi rất nhiều năm.
Lần đầu tiên ta gặp hắn ta, khi ấy hắn ta mới sáu bảy tuổi.
Khi đó ta đi theo mẫu thân đến Kim Sơn Tự dâng hương. Mẫu thân ngồi ở tiền viện nghe đại sư giảng kinh, ta ngồi không yên, lén chạy ra sân sau chơi đùa.
Ta mải hái hoa sen trong ao, vô tình rơi xuống nước, một chú tiểu đã cứu ta lên.
Khi ấy cả người ta ướt sũng, trong mặt đầy bùn, còn mất một chiếc giày, vô cùng sợ hãi.
Thật là kỳ lạ, rõ ràng là khi ấy hắn ta mặc quần áo của chú tiểu, nhưng lại búi tóc, hóa ra là một đệ tử tục gia. Quần áo của hắn ta cũng ướt nhẹp, dính chặt vào người, trông vô cùng nhếch nhác.
Chú tiểu đó đeo chuỗi tràng hạt trên tay mình vào tay ta, dùng khăn tay lau sạch bùn đất trên mặt ta, nhỏ giọng bảo ta đừng sợ.
Ma ma bên cạnh mẫu thân tìm được ta, cực kỳ hoảng hốt, ôm lấy tôi, nói lời cảm ơn rồi vội vã rời đi.
Sau đó mẫu thân nghe ngóng được, người cứu ta là Tam lang Tạ gia.
Khi Tam lang Tạ gia sinh ra thì trên trời có hiện tượng lạ, có tu sĩ đi ngang qua phán rằng khi hắn ta mười chín tuổi sẽ gặp một kiếp nạn.
Tạ gia vốn không tin, nhưng những chuyện mà tu sĩ đó nói đều lần lượt trở thành sự thật.
Lão phu nhân Tạ gia hoảng hốt, đưa Tạ Thận Chi vẫn còn nhỏ đến tự miếu, cầu xin cao tăng đại vi nuôi dưỡng. Sau đó còn mời cao nhân đến chỉ dạy, truyền cho võ nghệ, chỉ mong hắn ta có thể gặp dữ hóa lành.
Ta vốn không tin vào những chuyện này.
Một đứa trẻ mới sáu bảy tuổi, làm sao có thể đọc hiểu kinh Phật.
Nhưng chuyện này có liên quan đến Tam lang Tạ gia.
Ca ca dịu dàng tốt bụng đã cứu ta, làm sao có thể ch//ết đi trong kiếp nạn năm mười chín tuổi chứ.
Thế là ở cái tuổi mà các cô nương khác thả diều bắt bướm, ngày nào ta cũng ngâm mình trong Phật đường.
Ta dập đầu trước tượng Phật ba ngàn lần, chỉ cầu cho Tam lang Tạ gia cả đời suôn sẻ.
Năm Tạ Thận Chi mười hai tuổi, hắn ta được Tạ gia đón về, cũng trong ngày hôm ấy, Thái hậu hạ chỉ, tứ hôn cho hai nhà Tô Tạ.
Mẫu thân không hài lòng, vì nữ nhi của bà đã bị trói buộc cả đời.
Bà không biết ta vô cùng sung sướng.
Nữ tử trên thế gian này, có mấy ai được gả cho người hợp ý mình đâu?
Thế mà ta lại có được vận may này.
Tạ Thận Chi tập võ. Hắn ta từng nói, chờ hắn ta thực hiện được hoài bão trong lòng, trời yên biển lặng, sẽ đưa người trong lòng đi du ngoạn khắp núi sông.
Tạ Thận Chi hy vọng thê tử của mình sẽ biết cưỡi ngựa.
Thật ra cô nương của Tô gia không cần phải học những thứ đó.
Trong cả kinh thành này, cũng chẳng có mấy quý nữ biết cưỡi ngựa.