Không Còn Tình Yêu
Chương 1
1.
11 giờ 30 phút đêm, sau khi xác nhận lại một lần nữa rằng các con đã ngủ say, tôi nhanh chóng đăng nhập vào APP, chuẩn bị kết nối.
Tôi là một chuyên gia ru ngủ trực tuyến làm việc vào ban đêm, giúp khách hàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đó là công việc của tôi.
Tôi đã giấu chồng lén làm công việc này hơn nửa năm rồi.
Nhưng tối nay, đối tượng tôi phải ru ngủ có chút đặc biệt, bởi vì anh ấy là khách hàng bao tháng của đồng nghiệp tôi là Tiểu Phi.
Tiểu Phi và bạn trai trên mạng đã gặp nhau ngoài đời, hai người chuẩn bị đi chơi một vòng ở New Zealand, cô ấy không muốn bạn trai mới biết mình làm chuyên gia ru ngủ, đành nhờ tôi giúp đỡ, để tôi lên mạng giả danh cô ấy ứng phó vài ngày.
Nói thật là tôi hơi căng thẳng, chủ yếu là sợ lộ tẩy, sợ đối phương nghe ra sơ hở, đánh giá tệ cho cửa hàng và Tiểu Phi.
“Người đó thích giọng loli, ít nói, thường chỉ yêu cầu hát hoặc kể chuyện, giọng của chúng ta cũng gần giống nhau, thêm cả nhạc vào nữa, anh ta chắc sẽ không nghe ra đâu.”
Tiểu Phi an ủi tôi và gửi một đoạn tin nhắn thoại, để tôi bắt chước ngữ điệu và tốc độ nói của cô ấy khi ru ngủ.
Tôi đã bắt chước cả một ngày, sau đó mới lo lắng bắt đầu làm việc.
Đây là một khách hàng có tên là “Lâm Thời Ôm Chân Phật”, ngoài tên người dùng, các thông tin khác đều để trống.
Thừa dịp lúc kết nối, tôi hắng giọng một tiếng, cố gắng điều chỉnh giọng nói sao cho giống Tiểu Phi nhất có thể:
“Xin chào tiên sinh, anh lại mất ngủ rồi ạ? Hôm nay anh muốn nghe kể chuyện hay nghe nhạc?”
“Hát một bài đi.”
Giọng nói trầm ấm và hơi từ tính từ đầu dây bên kia truyền đến, khiến tôi sửng sốt.
Giọng nói này? Sao lại giống Lâm Hạo thế?
“Anh muốn nghe bài nào?”
“Bài nào cũng được.”
Ôi trời, ngay cả giọng điệu hời hợt cũng giống hệt.
Nếu không phải trò chuyện theo kiểu này, tôi chắc chắn sẽ nghĩ rằng người ở đầu dây bên kia chính là Lâm Hạo.
Tôi quá quen thuộc với giọng nói của anh ấy, năm nay dịch bệnh liên tục bùng phát, các địa phương lần lượt áp dụng biện pháp kiểm soát, tính đến thời điểm hiện tại, Lâm Hạo đã mười một tháng không về nhà, mỗi ngày tôi chỉ có thể tiếp xúc với giọng nói của anh ấy.
Thở dài, kéo suy nghĩ trở về, tôi tìm một bài hát nhẹ nhàng giúp giảm căng thẳng trong danh sách nhạc của Tiểu Phi, rồi bắt đầu hát nhẹ nhàng.
Khoảng nửa giờ sau, cho đến khi tiếng ngáy đều đều vang lên từ đầu dây bên kia, tôi mới cúp điện thoại.
Nhưng không hiểu sao, giọng nói giống Lâm Hạo đó vẫn luôn quanh quẩn trong đầu, cả đêm không sao xua tan được.
Tôi nghĩ chắc là mình nhớ Lâm Hạo quá rồi.
2..
Ngày hôm sau, tôi kể lại chuyện này cho Tiểu Phi nghe như một câu chuyện cười.
Ai ngờ Tiểu Phi lại kinh ngạc: “Giống vậy sao? Không phải là chính chủ chứ? Tốt nhất là cậu nên kiểm tra chồng mình đi.”
“Phỉ phi phỉ, kiểm tra cái gì chứ, Lâm Hạo nhà tớ không có nhu cầu đó đâu, anh ấy tối nào cũng đúng 10 giờ gọi video với tớ, tớ đều nhìn anh ấy chui vào chăn mà.”
“Được rồi, được rồi, bà mẹ bỉm cuồng chồng.”
Gác máy, tôi đứng dậy đi vào phòng khách, chuẩn bị làm việc.
Công việc chính của tôi là lồng tiếng cho tiểu thuyết, làm phát thanh viên ký hợp đồng trên một nền tảng tiểu thuyết nào đó, công việc tự do, càng làm càng được nhiều.
Là một bà mẹ bỉm sữa một nách hai con, có thể có được một công việc như vậy, tôi rất hài lòng.
Thực ra hai năm đầu, giống như nhiều bà mẹ có hoàn cảnh tương tự, tôi cũng từng lo lắng không thôi vì vừa phải chăm sóc con vừa phải lo nghĩ kiếm thêm thu nhập.
Bạn thân khuyên tôi, cậu làm blogger về cuộc sống đi, mỗi ngày quay video, lộ mặt, sau khi tăng được lượng người theo dõi có thể livestream bán hàng, kiếm được nhiều tiền hơn đi làm.
Nhưng tôi không muốn lộ mặt, càng không muốn phơi bày cuộc sống riêng tư của mình trước ống kính, hơn nữa Lâm Hạo chắc chắn cũng sẽ không đồng ý.
Vì vậy, cuối cùng tôi không làm blogger mà làm phát thanh viên.
Tôi có chất giọng tốt, hồi đại học từng làm phát thanh viên cho đài phát thanh của trường.
Sau khi xác định được mục tiêu, tôi đã đăng ký tham gia một số khóa đào tạo lồng tiếng, sau đó gửi cặp song sinh long phượng thai mới hai tuổi rưỡi đi nhà trẻ, bắt đầu thể hiện tài năng.
Khi nhận được khoản thù lao đầu tiên, tôi đã hào hứng khoe với Lâm Hạo đang ở tận rừng Cam Túc qua WeChat, nói với anh rằng cuối cùng tôi cũng có khả năng gánh vác cuộc sống cùng anh.
Lâm Hạo rất vui, anh ấy nói, vợ à, chúng ta cùng nhau cố gắng phấn đấu như thế này thêm vài năm nữa, chúng ta sẽ có thể đoàn tụ và sống những ngày tháng tốt đẹp.
Tôi rất mong chờ ngày đoàn tụ, vì vậy sau đó tôi cố gắng nhận thêm nhiều đơn hàng, kiếm thêm nhiều tiền.
Lại sau đó, một người chị em trong giới đã mở một studio ru ngủ trực tuyến, nghe nói thu nhập không tệ, tôi thấy tiền mà hoa mắt, đã giấu chồng làm thêm một công việc là chuyên gia ru ngủ trực tuyến.
Tôi nghĩ, chỉ cần cố gắng thêm một năm nữa, tôi sẽ có đủ tự tin để khuyên Lâm Hạo nghỉ việc ở công ty lương cao nhưng xa xôi đó, tìm một công việc gần nhà.
3.
Tôi đang nghĩ như vậy thì điện thoại đột nhiên rung lên, Tiểu Phi lại gọi điện đến.
“Ê? Tớ đột nhiên nhớ ra một chuyện, chính là khách hàng đó của tớ, có một lần kết nối, anh ta say rượu rồi tự nói một mình, nói rằng mình hồ đồ làm chuyện có lỗi với vợ, cảm thấy mình thật khốn nạn, anh ta cứ lảm nhảm như thể đang ăn năn hối lỗi, cuối cùng còn gọi tên một người, nói rằng xin lỗi cô ấy.”
“Tên gì?” Tôi vừa in bản thảo chuẩn bị ghi âm, vừa hỏi bâng quơ, hoàn toàn không để ý đến sự dừng lại cố ý của Tiểu Phi.
“Trân Trân~”
Tay tôi đang lướt trên giấy nháp khựng lại, có chút không thể tin được.
Trân Trân?
“Thực ra tớ cũng không để tâm lắm, trên đời này có biết bao nhiêu người tên là Trân Trân nhưng nghe cậu vừa nói vậy, tớ liền thấy không ổn, trùng hợp quá rồi. Giang Trân, cậu tốt nhất nên chú ý một chút, tình cảm xa cách trời nam biển bắc dễ xảy ra vấn đề nhất, chồng cũ chết tiệt của tớ chẳng phải là một ví dụ sao?”
Chồng cũ của Tiểu Phi là một người du học nước ngoài, được công ty giao cho trọng trách, cả ngày bay khắp nơi, những ngày chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều khiến anh ta dan díu với một tiếp viên hàng không, mãi đến khi có con, Tiểu Phi mới biết được mọi chuyện, cậu ấy tức giận, đến công ty của chồng cũ và ả tiểu tam làm ầm lên một trận rồi nhanh chóng ly hôn.
Cậu ấy đã vô số lần nói với tôi rằng, vợ chồng xa cách quả thực là sát thủ của tình cảm.
Nhưng tôi thấy Lâm Hạo không đến nỗi như vậy, tôi vẫn có lòng tin vào tình cảm của chúng tôi.
Lâm Hạo và tôi là bạn học đại học, gia cảnh của hai đứa đều bình thường, không có ai giúp đỡ, vì vậy từ năm tư đã cố gắng hết sức để kiếm tiền.
Tôi khá may mắn, học kỳ cuối năm tư đã nhận được một lời mời làm việc khá tốt nhưng Lâm Hạo lại hơi kém may mắn, đi phỏng vấn khắp nơi đều bị từ chối, chỉ đành bắt đầu từ công việc bán hàng có mức lương thấp nhất.
Nửa năm sau khi tốt nghiệp, tôi bất ngờ mang thai, tờ giấy chẩn đoán “Thai đôi khác trứng.” khiến hai đứa ban đầu có ý định phá thai bắt đầu dao động, cuối cùng, hai đứa đã đi đăng ký kết hôn, giữ lại đứa bé.
Không có nhà riêng, không có xe, ngay cả đám cưới cũng vì tiết kiệm tiền mà đăng ký tham gia đám cưới tập thể nhưng những điều túng thiếu này hoàn toàn không ảnh hưởng đến cảm giác hạnh phúc đang tăng lên nhanh chóng của hai đứa.
Thật sự là có tình yêu thì uống nước cũng thấy no.
Mười tháng sau, hai đứa bé chào đời, là một cặp song sinh long phượng, hai đứa vừa mừng vừa lo lắng về vấn đề chăm sóc con cái.
Lâm Hạo là con một, ba mẹ đã sớm tái hôn, không có thời gian quan tâm đến anh ấy, nghe nói khi đứa bé chào đời chỉ tượng trưng đưa 3000 tệ tiền mừng, không có ý định giúp đỡ.
Còn mẹ tôi thì càng không trông cậy được, từ khi anh trai tôi kết hôn, đặc biệt là sau khi cháu trai cháu gái lần lượt ra đời, mẹ tôi đã hoàn toàn trở thành bà vú nuôi của anh chị dâu, không thể rời khỏi họ dù chỉ một phút.
Vì vậy, cuối cùng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, chỉ có tôi hy sinh, nghỉ việc làm một bà mẹ toàn thời gian.
Áp lực của Lâm Hạo tăng lên gấp bội, anh ấy bắt đầu tìm kiếm con đường kiếm tiền nhiều hơn, tình cờ công ty của anh ấy muốn mở rộng thị trường ở Tây Bắc, cần cử người đi tiên phong, chế độ đãi ngộ và cơ hội thăng tiến mà công ty đưa ra khiến Lâm Hạo rất động lòng.
Anh ấy nói anh ấy muốn nắm bắt cơ hội này, cố gắng vài năm, mua nhà mua xe cho tôi và con.
Vì vậy, khi bọn trẻ được nửa tuổi, Lâm Hạo đã đi xa, chúng tôi bắt đầu cuộc sống xa cách.
Tính đến nay, đã được hai năm.
Hai năm, tiền kiếm được không ít nhưng tình cảm cũng không phải không bị ảnh hưởng, trong lúc tôi bù đầu bù cổ với hai đứa trẻ, đã vô số lần nghe điện thoại của Lâm Hạo, anh ấy luôn nói giọng chán nản, nói rằng anh ấy nhớ tôi, nhớ con, muốn cảm nhận sự ấm áp của một gia đình bình thường, anh ấy ở đó một mình quá cô đơn.
Tôi không phải là người coi trọng vật chất, mỗi lần Lâm Hạo nói như vậy, tôi đều hỏi anh ấy, vậy thì anh về tìm một công việc có thu nhập bình thường? Nhưng Lâm Hạo luôn từ chối, anh ấy nói anh ấy không chịu được công việc cực khổ nhưng lương lại thấp.
Anh ấy nói vì lương cao, anh ấy sẵn sàng chịu đựng.
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng anh ấy có thể nói được làm được.
Nhưng hôm nay, một câu nói của Tiểu Phi khiến tôi đột nhiên đứng ngồi không yên.
Khách hàng có tên “Lâm thời Ôm Chân Phật.” đó, rất rõ ràng, anh ta họ Lâm.
Anh ta có thực sự là Lâm Hạo không?
Tôi quyết định tự mình tìm hiểu sự thật.
4.
Tôi chọn một bức ảnh chụp chung của hai đứa trẻ trên điện thoại, gửi đến cửa hàng chụp ảnh dưới tầng để rửa và đóng khung, sau đó treo quả cầu tua rua do chính tay tôi đan bên dưới.
Quả cầu tua rua tròn vo, bông nhồi tay cao cấp khiến khi cầm vào cảm thấy mềm mại, không có cảm giác có vật lạ.
Ngoài tôi ra, không ai biết, bên trong nó đã được tôi nhét một thiết bị định vị xe hơi siêu nhỏ, thời gian chờ siêu dài, ghi âm thời gian thực, còn ứng dụng khách hàng thì được cài đặt trên điện thoại của tôi.
Đây là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra để có thể biết được sự riêng tư của Lâm Hạo.
Tôi là một người cảm tính, làm việc dễ kích động, hôm đó nghe xong điện thoại của Tiểu Phi, tôi chỉ muốn lập tức đón con ở trường mẫu giáo rồi chạy thẳng đến nhà ga tìm Lâm Hạo, tôi muốn tận mắt xem người trò chuyện đêm khuya với tôi có phải là anh ấy không, anh ấy bị chứng mất ngủ từ lúc nào.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn từ bỏ ý định này, tôi nhớ lại lần trước, tôi tự ý đưa các con đi thăm Lâm Hạo, hành trình 23 giờ đồng hồ, chưa đi được nửa đường thì đứa thứ hai đã nôn thốc nôn tháo, làm tôi và tiếp viên phải vật lộn.
Sau đó cuối cùng cũng đến được chỗ Lâm Hạo, hai đứa trẻ lại không quen khí hậu, sốt liên miên, nằm viện nửa tháng, khuôn mặt vốn mũm mĩm giờ hóp đi một mảng lớn, khiến tôi đau lòng đến mức muốn tự tát mình.
Vì vậy, từ lần đó trở đi, tôi không dám đưa các con đi xa nữa.
Tôi tranh thủ lúc chiều đón con tan học, đến bưu cục gửi ảnh cho Lâm Hạo.
Vài ngày tiếp theo, tôi theo dõi thông tin vận chuyển, khi bưu kiện được ký nhận, tôi gọi điện thoại đến.
Lâm Hạo đã mở gói hàng, anh ấy hỏi tôi: “Sao chỉ có ảnh của con vậy? Vợ, ảnh của em đâu?”
Tôi nói: “Em thấy anh không muốn nhìn thấy em lắm.”
Lâm Hạo trách móc: “Vợ, em nói gì vậy, em là vợ anh mà, anh nằm mơ cũng muốn nhìn thấy em, ngoan, lát nữa gửi riêng cho anh một tấm, anh muốn treo ảnh của ba mẹ con ở phòng khách, anh sẽ nhìn hàng ngày.”
Tôi cười đáp ứng, nước mắt đều sắp rơi xuống.
Tôi cảm thấy lúc đó mình chắc chắn là bị tâm thần phân liệt, não trái của tôi nói với tôi, xem đi, rõ ràng đây vẫn là Lâm Hạo luôn nhớ đến mày mà, mày nghi ngờ anh ấy làm gì? Chỉ vì một giọng nói giống và một cái tên trùng hợp?
Nhưng não phải của tôi lại luôn nhắc nhở tôi, giọng nói giống nhau 99%, tên trùng hợp 100% và người đó cũng họ Lâm, ba sự trùng hợp cộng lại thành một chuyện thì đó không phải là trùng hợp nữa.
Tôi nhớ lại mấy ngày vừa qua, tôi đau khổ đến mức không ngủ được, nhắm mắt lại là thấy cảnh Lâm Hạo ôm ấp người phụ nữ khác.
Trong lòng tôi đã xác định anh ấy đã thay lòng, vì vậy khi chọn ảnh, tôi không dám để mình vào, tôi sợ anh ấy sẽ vứt ảnh tôi vào thùng rác, khiến kế hoạch của tôi đổ bể.
Lâm Hạo cho rằng lời tôi nói là đùa, chỉ có tôi biết, đó là suy nghĩ chân thực nhất trong lòng tôi.
Gác máy, tôi tự suy sụp một lúc lâu, mới cố gắng lấy lại tinh thần để làm việc.
Mọi chuyện chỉ chờ tối nay là rõ.