Không Gả Cho Tỷ Phu
Chương 2
6.
Kiếp trước không hề có chuyện này xảy ra.
Đích muội bị nha hoàn của Hầu phủ gọi đi, không hề xuất hiện.
Dưới sự khuyên nhủ của đại tỷ, ta rất vui vẻ đáp ứng.
Nhưng đích muội trước mặt ta lúc này lại phong trần mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại.
Chẳng lẽ, đích muội cũng trọng sinh?
Ta ngồi sang một bên, nghiêm túc quan sát cử chỉ của muội ấy.
Đích muội nắm lấy cổ tay đại tỷ, lắc lư van nài tỷ tỷ thay đổi ý định, để muội ấy gả vào Hầu phủ.
Đúng vậy.
Kiếp trước, đích muội chết trước khi thành thân với Hầu phủ!
Muội ấy hoàn toàn không biết Hầu phủ là một hang ổ lang sói.
Nhìn hành động của đích muội, sắc mặt đại tỷ trắng bệch.
Đối với vị muội muội không cùng một mẫu thân sinh ra như ta, tỷ ấy có thể nhẫn tâm.
Nhưng đích muội dù sao cũng là thân sinh muội muôi, sao tỷ ấy có thể nhẫn tâm để muội ấy nhảy vào hố lửa?
“Muội tưởng rằng phu nhân Hầu phủ dễ làm như vậy sao?” Đại tỷ quát mắng, “Quy củ Hầu phủ nghiêm ngặt, muội từ trước đến nay kiêu căng ngạo mạn, làm sao có thể sinh tồn trong chốn thâm trạch đại viện này–”
“Nhị tỷ có thể, tại sao muội lại không thể!”
Đích muội gầm lên, cắt ngang lời đại tỷ bằng giọng nói sắc bén.
Nàng ta trợn tròn mắt, đôi mắt ba phần trắng dã càng làm cho vẻ mặt hung hăng vô lý thêm dữ tợn:
“Đại tỷ có phải bị điên rồi không? Ta mới là thân muội muội cùng một mẫu thân sinh ra với tỷ!”
“Tỷ chính là thiên vị!”
Vừa nghe lời này, sắc mặt đại tỷ lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Tay đại tỷ siết chặt lấy góc bàn, khí huyết trong cơ thể cuộn trào, ngay sau đó, phun ra một ngụm máu tươi.
“Phu nhân!”
“Mau đi mời thái y!”
Các nha hoàn trong phòng hoảng hốt xông lên, người thì giúp đại tỷ thuận khí, người thì đi lấy thuốc………
Là người gây ra chuyện, đích muội đứng bên cạnh, không biết làm gì.
7.
Về đến nhà, ta mới thấu hiểu nguyên do vì sao đích muội lại vội vàng đến vậy.
Phụ thân sau khi hồi hương trở lại kinh thành, trên xe ngựa còn dẫn theo một thiếu niên.
Thiếu niên ấy thoạt nhìn chừng mười sáu mười bảy tuổi, ngũ quan thanh tú, thân hình thon dài.
Người này khoác lên mình bộ y phục màu xanh thanh đạm, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén.
Dù dung mạo đã trẻ trung hơn nhiều, ta vẫn nhận ra ngay, người ấy chính là vị đại nhân trẻ tuổi đã phóng hỏa đốt cháy từ đường Hầu phủ, Thủ phụ Lục Đàn Thư.
Kiếp trước, dù chỉ quanh quẩn trong Hầu phủ, ta cũng nghe được không ít lời đồn đại về con người này.
Lời đồn kể rằng Lục Đàn Thư tuổi trẻ tài cao, thi đỗ trạng nguyên, lại nhận được sự tán thưởng của hoàng đế, lên như diều gặp gió.
Lại nói Lục Đàn Thư làm quan thanh liêm, chiến tích xuất sắc, được lòng dân chúng.
Nói Lục Đàn Thư không sợ hãi quyền quý, dám can gián thẳng thắn, nhưng lại khôn khéo, biết cách xoay sở.
…
Lục Đàn Thư chính là phu quân kiếp trước của đích muội.
Thời trẻ, phụ thân có hai vị bằng hữu.
Một vị là lão thái gia đã khuất của Hầu phủ.
Vị còn lại, chính là phụ thân của Lục Đàn Thư.
Thuở thiếu thời, ba người cùng nhau phiêu bạt giang hồ, kết nên tình bạn thâm giao.
Trong lúc trò chuyện vui vẻ, họ từng ước hẹn, hài tử của ba nhà cũng sẽ kết mối thông gia.
Nhưng đến thế hệ tiểu bối, chỉ có Cố gia sinh hạ được nữ nhi.
Vì vậy, mười ba năm trước, đại tỷ đã gả vào Hầu phủ.
Còn phu thê Lục gia đã sớm cáo quan hồi hương, bặt vô âm tín.
Mãi cho đến lần này phụ thân trở về quê cũ, sau nhiều lần dò hỏi, mới phát hiện phu thê Lục gia đã qua đời từ lâu.
Chỉ lưu lại đích tử độc nhất Lục Đàn Thư, tuổi trẻ tài cao đã đỗ cử nhân trong kỳ thi Hương.
Phụ thân không quên tình nghĩa năm xưa, lại khen ngợi tài hoa của Lục Đàn Thư, nên đã đưa chàng thiếu niên này về kinh.
Một là để Lục Đàn Thư chuẩn bị cho kỳ thi khoa cử, hai là dự định thực hiện lời ước hẹn năm xưa.
Nhưng mà…
“Ta không muốn gả!”
Đích muội vừa khóc vừa náo:
“Đại tỷ sắp chết rồi, rõ ràng ta có thể thay thế tỷ ấy gả vào Hầu phủ, làm phu nhân Hầu gia!
“Ta không muốn gả cho cái tên cử nhân nghèo kiết xác kia!”
“Hỗn láo!” Phụ thân trừng mắt, tức đến nỗi râu cũng vểnh lên rồi
“Đại tỷ muốn nhị tỷ con thay thế gả đi, con ở đây góp vui làm gì!”
Đích muội nghe vậy, càng náo loạn dữ dội hơn:
“Dựa vào đâu mà nhị tỷ có thể gả vào Hầu phủ, còn con phải gả cho cái tên thư sinh nghèo kiết xác này?”
“Con mới là đích nữ của Cố gia!”
“Con mặc kệ, con mặc kệ! Con nhất định phải gả vào Hầu phủ!”
Phụ thân tức giận, giơ tay muốn đánh người, nhưng lại bị đích mẫu bên cạnh ngăn lại.
Đích muội khóc lóc om sòm, hoàn toàn không quan tâm đến Lục Đàn Thư đang đứng bên cạnh.
Thiếu niên đứng trong góc tối, cúi thấp mi mắt.
Kiếp trước, ta cũng không giao tiếp gì nhiều với Lục Đàn Thư.
Sau khi đính hôn với Hầu gia, ta ở trong viện, ít ra ngoài, chuyên tâm chuẩn bị cho việc xuất giá.
Chỉ nghe loáng thoáng rằng đích muội rất không hài lòng với chuyện hôn sự của mình, ngày ngày khóc lóc om sòm.
Cuối cùng không thể chống lại phụ thân, chỉ có thể khóc lóc gả đi.
Nhìn bóng hình gầy gò của Lục Đàn Thư, ta bỗng nhớ đến dáng vẻ của hắn khi đứng trước từ đường Hầu phủ, sau lưng là ngọn lửa rực cháy.
Ngọn lửa ấy đã thiêu rụi sự phồn hoa phú quý của Hầu phủ.
Cũng thiêu rụi để ta được niết bàn trọng sinh.
Lục Đàn Thư là Thủ phụ tương lai, cũng là người đã một tay hủy hoại Hầu phủ.
Nếu ta muốn báo thù, việc bám víu bên cạnh Lục Đàn Thư chắc chắn là cách đơn giản nhất.
“Thôi được rồi, ta gả.” Ta nhẹ giọng nói.
Giọng nói không lớn, nhưng lại khiến mọi người trong nhà tập trung ánh mắt về phía ta.
“Cái gì?” Đích muội không tin vào tai mình.
“Ta nói, ta sẽ gả.” Ta nhìn thẳng vào mắt đích muội, còn có phụ thân, đích mẫu và Lục Đàn Thư.
Ánh mắt đen láy của thiếu niên tràn đầy vẻ kinh ngạc.
“Sau khi đại tỷ không còn, tam muội sẽ gả vào Hầu phủ, trở thành phu nhân tiếp theo của Hầu phủ.” Ta nói.
“Ta sẽ gả cho Lục thế huynh, thực hiện hôn ước giữa Lục gia và Cố gia.”
8.
Nghe ta nói vậy, đích muội có chút bất ngờ.
Trong lòng muội ấy, không ai có thể từ bỏ sự giàu sang phú quý của Hầu phủ.
Nhưng rất nhanh, nàng kiêu ngạo hếch cằm lên.
Dù sao tính tình nàng ngang ngược, mà ta vốn dĩ luôn nhún nhường.
Trong lòng đích muội, chuyện hôn sự với Hầu phủ cũng chẳng khác gì một chiếc vòng tay, một đôi hoa tai.
Chỉ cần muội ấy muốn, ta đều phải nhường.
Phụ thân và đích mẫu lại có chút do dự.
Dù sao đại tỷ đã chỉ đích danh muốn ta gả đi.
Nhưng sau đó vài ngày, đích muội ngày ngày nài nỉ, hai người cũng xiêu lòng.
Với phụ thân mà nói, điều quan trọng là thực hiện lời hứa hôn năm xưa, còn việc gả nữ nhi nào cho ai, điều đó không quan trọng.
Mà đại tỷ lại không hề nói với đích mẫu về tình hình cụ thể của Hầu phủ.
Đối với đích mẫu mà nói, bà vốn dĩ cho rằng phù sa không nên chảy ruộng ngoài, đối với việc đại tỷ chọn ta bà ấy có chút ý kiến.
Sau khi hai người họ đồng ý, chướng ngại vật cuối cùng chỉ còn lại đại tỷ.
Nhưng không ngờ, chỉ vài ngày sau, Hầu phủ đã truyền đến tin tức, nói đại tỷ bệnh nặng.