KHÔNG GẢ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:59:18
Nàng do dự siết chặt túi tiền trong tay, bất ngờ quỳ xuống, lớn:
“Bất kể ân nhân là ai, tiểu nữ xin đa tạ đại ân đại đức . Suốt đời , tiểu nữ nguyện hành thiện tích đức để báo đáp.”
Lưu ma ma sốt ruột kéo lấy tay :
“Tiểu thư, chúng tránh ? Phu nhân , ơn để .”
Ta xoay , xa thêm vài bước, một lời.
Không — bởi vì, phần ân tình … nhận nữa.
Ta với mẫu , về kinh thành, từ hôn với nhà họ Triệu.
“Mẫu , cho dù nam nhân trong thiên hạ đều nạp , thì cũng là kẻ nạp một cách đường đường chính chính. Loại tiểu nhân như thế, nữ nhi uổng phí cả đời .”
Ta dứt khoát, bà cũng chăm chú. Chung quy vẫn là bà thương , khẽ gật đầu:
“Được, chúng về, cùng nghĩ cách.”
Hôm rời kinh, cố ý vòng qua nơi Hoàng Oanh Nhi thường bày sạp, thử xem vận khí để gặp nàng thêm nữa .
Quả nhiên, nàng ở đó — nhưng còn bán đậu phụ, mà cắm một cọng cỏ đầu, mặc đồ tang, đang quỳ giữa trời nắng lớn, cất giọng vang vọng:
“Ta — Hoàng Oanh Nhi hôm nay bán chôn ! Chỉ cần họ Ngô, chỉ cần thể giúp mẫu nhập thổ an táng, lấy một đồng, mặc xử trí!”
Không xa, Triệu Dục Tông chỉnh y bào, cố nén nụ nơi khóe miệng, đang định cất bước tiến lên.
Ta sang mẫu :
“Mẫu , con một việc.”
Bà ngẩng đầu :
“Việc nếu , từ hôn sẽ khó gấp trăm . Con hối hận chứ?”
Ta lắc đầu:
“Không hối hận.”
Giữa cái nắng oi ả của tháng Sáu, giương một chiếc ô, che lên đầu thiếu nữ, nhẹ giọng hỏi:
“Nếu thể giúp cô chôn cất mẫu , cô nguyện theo về ?”
Thiếu nữ ngẩng khuôn mặt xinh đẫm lệ, nghẹn ngào đáp:
“Chỉ cần mẫu hạ táng, đời sẽ theo .”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Khóe mắt thoáng thấy Triệu Dục Tông cứng đờ yên tại chỗ.
Hắn dám bước tới. Hắn — cho dù về là phu thê danh chính ngôn thuận, thì hiện tại chúng vẫn thành hôn.
Chưa thành hôn mà mặt vị hôn thê để dòm ngó nữ nhân khác — khác nào ném thể diện nhà họ Thôi xuống đất mà giẫm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-ga/chuong-3.html.]
Ta đỡ Hoàng Oanh Nhi dậy, lau giọt lệ gò má nàng:
“Lo tang sự cho khuất là chuyện hệ trọng, ngươi mau về , giữ linh cữu cho mẫu , tận hiếu thủ tang. Ta sẽ chọn cho bà một nơi phong thủy để an táng.”
Tiểu nha theo bên nàng chu , bèn xin mẫu để Lưu ma ma theo về giúp nàng lo hậu sự.
Sắp xếp thỏa xong, mới cùng mẫu về Kiều phủ.
Trước lúc rời , chúng từng nhờ Kiều phu nhân để tâm trông nom Hoàng Oanh Nhi đôi chút, chẳng ngờ mẫu nàng sớm như thế.
Trượng phu của Kiều phu nhân là tri phủ nơi , tra tin gì, chỉ cần tốn chút thời gian là rõ.
Đến giờ dùng bữa chiều, ma ma bên bà đem tin tức báo .
“Ôi, cũng thật là đáng thương… Cô nương là vùng biên cương, vì chữa bệnh cho mẫu mà tới vùng đất phồn hoa . Tiền tiêu như nước, mà ba ngày mẫu vẫn dầu cạn đèn tắt mà . Theo tục nơi đó, mất hạ táng trong vòng mười ngày, bằng , các vị Bồ Tát sẽ cho phép luân hồi chuyển thế.”
“Chỉ là, tên vô họ Ngô cứ cố tình phá rối, khiến cô nương cầm cả túi ngân lượng trong tay mà vẫn tìm nổi nơi chôn cất. Bất đắc dĩ mới nghĩ đến chuyện bán chôn , dựa dung mạo của để tìm một thể áp chế tên họ Ngô .”
Nói đến đây, bà khẽ liếc mắt , vẻ mặt phần khó xử:
“Người còn tra … hình như tên họ Ngô đó liên can gì đó với vị hôn phu của Thôi tiểu thư.”
Toàn là thông minh, chuyện “liên can gì đó” — cũng chẳng cần rõ.
Kiều phu nhân dậy cáo lui đúng lúc, khi còn vỗ tay mẫu :
“Tỷ tỷ , con gái nhà chúng chẳng lo gả . Việc gì bận lòng vì hạng tạp nham? Nếu cần giúp đỡ gì, nhất định sẽ dốc sức.”
Bà là mẫu tin tưởng nhất, bằng việc riêng thế cũng chẳng thể phiền đến.
Mẫu trầm ngâm một hồi, ghé sát tai bà, khẽ dặn mấy câu.
Biết Hoàng Oanh Nhi là dân vùng biên cương, đích tới dâng một nén hương linh vị mẫu nàng.
Trong linh đường, sắc mặt nàng vẫn khá hơn, nhưng khi thấy đến, trong mắt liền ánh lên chút sáng:
“Thôi tiểu thư, phần mộ của mẫu … nơi an táng ?”
Ta khẽ gật đầu:
“Đã là dân biên tái, thì sẽ bao trọn một con thuyền, đưa các về quê — để mẫu ngươi lá rụng về cội.”
Nàng kinh ngạc:
“Có thể ? Mẫu chỉ còn bảy ngày để nhập thổ, nơi cách quê nghìn dặm lận…”
“Có thể.” — Ta cắt lời nàng, “Thuyền thuê là loại nhanh nhất, đều là những tay chèo lão luyện. Trong năm ngày chắc chắn sẽ đến nơi.”
Nói xong, đưa cho nàng một túi bạc:
“Trong chút tiền. Nếu khi đó ngươi ở quê nhà sống yên , thì coi như là vốn mưu sinh. Còn nếu ngươi nhất định tìm đến , thì bạc xem như là tiền bán . Thôi phủ chúng chỉ thu nhận cam tâm tình nguyện giao cả lẫn mệnh.”
Nàng , ánh mắt sáng rực:
“Thôi tiểu thư… , là tiểu thư, nhất định sẽ đến tìm .”