Không Làm Thiếp
Chương 4
12
Ngôi nhà Dương Chi Cẩn tặng ta rất tốt, vừa náo nhiệt vừa yên tĩnh, không to không nhỏ.
Không biết hắn thuyết phục phu nhân thế nào, tóm lại, không một ai trong Dương phủ đến tìm ta, ta và Đoạn ma ma cùng một vú nuôi, dẫn theo Mạch Hối sống rất bình yên.
Chỉ là thỉnh thoảng, Đoạn ma ma sẽ vô tình lỡ miệng, ví như tiến triển hôn sự của đại thiếu gia.
Ta không để tâm nhưng hôm đó ta đi mua vải về may quần áo cho Mạch Hối thì chạm mặt vị hôn thê của Dương Chi Cẩn là vị Lưu tiểu thư kia.
Nàng không quen ta, nắm tay một cô nương xinh đẹp, cười nói đi lướt qua ta.
Lưu tiểu thư quả thực xinh đẹp, dáng người cao ráo, dung mạo thanh tú, chỉ nhìn thôi cũng biết gia cảnh sung túc, xuất thân cao quý.
Nhưng cô nương bên cạnh Lưu tiểu thư, dung mạo còn đẹp hơn nàng, khí chất còn cao quý hơn nàng.
Ta chỉ có thể cảm thán, kinh thành đúng là nơi tụ tập của quý nhân.
Đoạn ma ma sau khi nhìn thấy Lưu tiểu thư thì không còn nói chuyện bảo ta về Dương phủ nữa.
“Theo kinh nghiệm của nô tỳ, ngươi đấu không lại nàng ta ba chiêu.”
“Đúng đúng đúng, người ta được đào tạo từ nhỏ, trị thiếp thất trị hạ nhân, đó là việc nàng ta làm rất giỏi.” Ta cười nói.
Đoạn ma ma lại tiếp tục oán trách ta không nên thân.
Đêm đó ta đang ngủ, bỗng nhiên có người đập cửa viện ầm ầm, Đoạn ma ma ra mở cửa, ta cũng mặc quần áo đứng dậy, cửa mở, Dương Chi Cẩn đi vào.
Đã lâu không gặp, hắn gầy đi nhiều nhưng cũng trở nên chững chạc điềm đạm hơn.
“Đến muộn thế này, có chuyện gì sao?”
Ta hỏi hắn.
Dương Chi Cẩn không phải người hấp tấp, không có chuyện gấp thì không thể nửa đêm đến tìm chúng ta.
“Mẫu thân ta chiều nay ngất xỉu, mời đến mười mấy vị đại phu, thái y cũng đến rồi, đều bó tay.” Dương Chi Cẩn nhìn ta: “Vương ma ma nói lần trước mẫu thân ta đến thăm ngươi, ngươi đã nhắc nhở bà về bệnh tình…”
“Ngươi đợi ta một chút.” Chuyện ta lo lắng vẫn xảy ra, xem ra phu nhân căn bản không nghe lời ta.
Ta thay quần áo rồi theo hắn lên xe ngựa, trên đường đi ta như một đại phu bình thường, hỏi về các triệu chứng của phu nhân.
Hắn mô tả không rõ ràng: “Xin lỗi, dạo này triều đình quá bận, ta đã bốn ngày không về nhà.”
Ta gật đầu, tỏ vẻ hiểu.
“Bệnh của thánh thượng vẫn chưa khỏi sao? Nếu… Thái tử có phải sẽ kế vị không?” Ta hỏi.
Đây là lần đầu tiên ta tiếp xúc với những nhân vật cấp bậc như hoàng đế, thái tử, tuy đã xuyên không hai năm nhưng vẫn cảm thấy hoàng quyền là ảo ảnh xa vời, là thứ ta không thể chạm tới.
“Chuyện không dễ dàng như vậy.” Dương Chi Cẩn không thấy có gì, nói chuyện với một nữ nhân như ta cũng vô dụng: “Dạo này triều đình có người lấy chuyện xuất thân của thái tử ra làm đề tài.”
Dương Chi Cẩn nói, lúc thái tử ra đời, trong cung có lời đồn thái tử không phải con ruột của thánh thượng.
Nội dung lời đồn, đại khái là tình tiết ly miêu hoán thái tử.
“Có chứng cứ không?” Ta hỏi.
“Không có nhưng lời đồn đáng sợ, dù sao cũng liên quan đến huyết mạch hoàng gia.” Dương Chi Cẩn nhìn ta: “Ngươi và Mạch Hối sống tốt chứ?”
Ta nói sống rất tốt, có tiền lại rất nhàn.
Dương Chi Cẩn cười, nụ cười của hắn vẫn luôn rất ôn hòa, như suối nước trong veo, khiến người ta thoải mái thư giãn.
13
Bệnh của phu nhân nói phức tạp cũng không phức tạp, nói không phức tạp thì cũng phức tạp.
Bà bị táo bón dẫn đến tắc động mạch tróc ra, may mà vị trí dừng lại rất khéo, giữ được mạng sống, sau này chỉ cần uống thuốc để điều dưỡng.
“Uống thuốc đúng giờ, mỗi ngày kiên trì xuống đất đi lại, động tác ta dạy làm ba lần sáng trưa tối.” Ta dặn dò phu nhân và Vương ma ma.
Phu nhân nói không rõ ràng lắm nhưng vẫn có thể nói:
“Cảm ơn, lúc đó nếu nghe lời ngươi thì đã không có tai họa ngày hôm nay.”
Vương ma ma ở bên cạnh khóc lóc xin lỗi ta: “Là nô tỳ quá ngu ngốc, còn nghĩ ngươi quá vô lễ, hỏi thăm chuyện riêng tư của phu nhân. Tú Hà, xin lỗi ngươi.”
Ta cười nói không sao, theo quan điểm của bác sĩ thì điều gì họ cũng cho là bình thường.
Dương Chi Cẩn đưa ta ra ngoài, đi ngang qua viện của hắn, ta phát hiện ngoài viện của hắn có thêm một cây dâu, ta khó hiểu nhìn hắn.
“Năm ngoái trồng, không biết năm nay có ra quả không, nếu ra quả thì ta sẽ mang đến cho ngươi.”
Ta hơi ngẩn người, cúi thấp mắt: “Đại thiếu gia không cần như vậy, ngài sắp cưới vợ rồi, làm như vậy đối với nàng ấy không công bằng.”
Dương Chi Cẩn khoanh tay đứng, im lặng nhìn ta, gió tháng tư hiền hòa ấm áp nhưng toàn thân hắn lại toát lên vẻ lạnh nhạt.
Một lúc lâu sau, hắn khẽ gật đầu: “Đi thôi, ta đưa ngươi.”
14
Từ sau khi nghe Dương Chi Cẩn nói về triều chính, ta cũng bắt đầu quan tâm đến những chuyện này.
Thường nghe dân chúng bàn tán chuyện quan lớn cãi nhau đánh nhau, ta nghe mà thấy khó tin: “Còn đánh nhau sao?”
“Thì không đánh nhau nhưng cãi nhau thì không kém gì dân thường chúng ta, không chửi bậy nhưng hỏi thăm tổ tiên mười tám đời của nhau.”
Ta lè lưỡi kinh ngạc.
Quan lớn tuy học vấn cao nhưng cũng là người mà.
Sang tháng năm, chuyện cãi nhau trong triều ngày càng nhiều, ngay cả tiếng nói của trưởng công chúa cũng cao hơn.
Trưởng công chúa tuy là nữ tử nhưng huyết thống thuần chính, người ủng hộ không ít.
Ta có chút bất an, sợ thái tử và trưởng công chúa đánh nhau, ta quyết định tích trữ thêm đồ ăn, ta và Đoạn ma ma giống như chuột, mỗi ngày ra ngoài mua sắm không tiếng động.
Hôm đó, ta và Đoạn ma ma mỗi người xách hai bao bột mì về, không ngờ lúc đi thì đường phố vẫn bình thường, lúc về thì đường đã bị phong tỏa, chúng ta vội vàng rẽ vào ngõ.
Không ngờ càng xui xẻo hơn, trong ngõ có người đang đánh nhau.
Một chọi sáu, sáu người mặc đồ đen, một người mặc đồ trắng.
Người mặc đồ trắng động tác rất nhanh, dùng kiếm, võ công cũng rất cao, bình tĩnh đâm một nhát kiếm vào cổ người mặc áo đen, máu từ cổ áo đen phun ra, mà hắn lại không dính một giọt, áo trắng vẫn sạch sẽ không tì vết.
Có thể thấy, hắn đã tính toán góc độ.
Khiến ta mở rộng tầm mắt.
Đoạn ma ma sợ ngây người, chỉ vào người mặc đồ trắng khóc nói: “Đó có phải là đại thiếu gia không?”
Ta ngẩn người, đúng là vậy.
Nhưng Dương Chi Cẩn yếu đuối lại có võ công tốt như vậy, giết người sạch sẽ gọn gàng, giống như Diêm Vương vậy.
Quá khác biệt, khiến ta bất ngờ.
“Đi thôi, nơi này không nên ở lâu.” Ta kéo Đoạn ma ma rời đi, Đoạn ma ma nói: “Đại thiếu gia sẽ không gặp nguy hiểm chứ?”
“Ta không biết hắn có gặp nguy hiểm không nhưng chúng ta ở lại đó chắc chắn sẽ không vui vẻ.”
Nhưng xui xẻo thay, chúng ta chưa ra khỏi ngõ thì bị một người mặc đồ đen bị thương chặn lại.
Hắn nhìn lướt qua mặt ta và Đoạn ma ma, cuối cùng chọn ta. Hắn túm lấy, kề dao vào cổ ta, quay người đối mặt với Dương Chi Cẩn:
“Đừng động, nếu không ta sẽ giết nàng.”
Ánh mắt bất lực sợ hãi lo lắng bất an của ta nhìn Dương Chi Cẩn.
Biểu cảm hờ hững của hắn, khi nhìn rõ dung mạo ta thì lạnh đi, trong mắt sát khí nồng đậm.
“Một người qua đường, ngươi cho rằng ngươi có thể uy hiếp được ta?”
Dương Chi Cẩn cầm kiếm đi tới, người mặc đồ đen rõ ràng là sợ hắn, áp giải ta lùi lại.
“Đại ca.” ta không nhịn được khuyên người mặc đồ đen: “Ngươi thả ta ra, ta sẽ chặn hắn lại, ngươi nhanh chóng chạy trốn, vẫn còn đường sống.
“Ngươi lấy mạng ta, không những không uy hiếp được người khác, mà ta còn trở thành gánh nặng của ngươi.”
Người mặc đồ đen tính tình khá nóng nảy, dùng khuỷu tay đánh vào vai ta, vai trái ta lập tức mất cảm giác, đau đến nỗi nước mắt rơi lã chã.
Mắt Dương Chi Cẩn đỏ ngầu, ngay lúc này, hắn vung kiếm, kiếm đâm vào cổ tay người mặc đồ đen, khoảnh khắc tiếp theo ta ngã vào lòng hắn, người mặc đồ đen phản ứng cũng nhanh, cũng vung dao chém về phía chúng ta.
Không chém trúng ta, vì Dương Chi Cẩn đã giúp ta đỡ.
Hắn rên lên một tiếng, quay người giải quyết người mặc đồ đen.
“Ngươi không sao chứ?” Hắn hỏi ta.
“Không sao, ngươi bị thương ở đâu?” Ta hỏi hắn.
“Lưng.” Dương Chi Cẩn đỡ vai ta: “Đau quá, Tú Hà.”
Đúng là đau, nhát dao đó không nhẹ, không biết có thương đến xương không.
“Ta không muốn về nhà, mẫu thân đang bệnh, ta sợ sẽ làm bà ấy lo lắng, ngươi cứ bỏ ta ở đây là được.” Hắn dựa vào người ta, muốn đẩy ta ra: “Sẽ có người đến đón ta.”
Ta thở dài, đỡ hắn: “Hay là, ngươi đến nhà ta?”
“Được không?” Hắn hỏi ta: “Ngươi ghét ta như vậy, ta ở đó, chẳng phải sẽ khiến ngươi ghét ta hơn sao?”
“Không ghét, sao ta có thể ghét ngươi được? Nhanh đi nhanh đi.” Nơi này không nên ở lâu.
Dương Chi Cẩn đáp, thuận tay xách luôn túi bột mì mà ta không nỡ bỏ, đi còn nhanh hơn ta.