Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Không Phải Gia Đình, Không Phải Nhà - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

1


Tôi éo có tiện!


Nghe qua nào là dời xe, dời tổ,


Chứ ai lại bắt người ta... dời mộ?


Cơn giận bốc lên, tôi bật dậy khỏi bồn tắm.


Nước nhuộm m.á.u đỏ tươi bắn tung tóe khắp sàn.


Một mớ lời ch.ửi thề trào lên tới cổ họng.


Nhưng khi thốt ra lại theo bản năng bị tôi nuốt trở lại:


“Lúc ký hợp đồng, tôi nhìn thấy người ta nhập thông tin và hệ thống cũng đã ghi nhận dưới tên tôi.”


“À, đúng vậy ạ,” nhân viên nghĩa trang giọng vô cùng áy náy, “nhưng anh Cố Lâm cũng ký rồi, nên…”


“Thế tức là trong hệ thống không có tên anh ta, đúng chứ?”


Tôi lạnh nhạt ngắt lời:

“Xin lỗi, tôi không tiện dời.”


Kiếp trước nhà nuôi hai đứa con gái, tôi giành không lại, cha mẹ và anh trai đều bị người ta cướp mất.


Giờ thì một mộ bán cho hai người, mà cái tên rõ ràng đứng tên tôi, chẳng lẽ tôi lại tiếp tục thua?


Đầu dây bên kia im lặng một lúc.


Rồi giọng đàn ông trầm thấp, xa lạ vang lên, từ tốn và lịch sự:


“Cô Lục cứ tự do ra giá.

Bao nhiêu cũng được, xem như lời xin lỗi của tôi.”


Tầm nhìn của tôi bắt đầu tối sầm vì mất m.á.u.


Tôi chống tay lên trán, cố lấy lại tỉnh táo:


“Không phải chuyện tiền bạc.

Tôi... đang cần gấp.”


Nhưng bên nghĩa trang hình như vẫn nghiêng về phía vị khách đại gia đó hơn, giọng nói đầy thương lượng:


“Cô Lục, bên chúng tôi vẫn còn nhiều chỗ tốt hơn đấy.


Anh Cố thật sự... cần gấp hơn một chút.”


“Dù cô có gấp, cũng đâu nhất thiết phải vội hôm nay...”


“Anh Cố... dùng cho chính mình à?”


Tôi đột ngột cắt lời, khiến đầu dây bên kia sững lại.

Nhưng tôi không chờ họ trả lời.


Cúi đầu nhìn cổ tay đang ngâm trong làn nước đỏ m.á.u,


Tôi khẽ buông lời nhẹ nhàng nhưng đầy áp lực:


“Tôi đang cắt cổ tay. Hôm nay sẽ chet.


Thật sự... rất gấp.


Xin đừng giành nữa.


Hoặc... nếu anh ta thật sự thích, thì chúng ta thi nhau xem ai đi trước?”

 

2


Điện thoại đầu dây bên kia rơi vào im lặng.


Tôi cũng không nói thêm gì.


Trong đầu bắt đầu tính toán thời gian,


Tốt nhất là hỏa táng trong chiều nay, chôn trong ngày luôn cho chắc.


Mảnh đất phong thủy tốt như vậy — tôi nhất định phải có!


Nhưng nếu muốn thế, tôi phải chắc chắn:


“Khi tôi chet, có người lập tức đến thu dọn thi thể.

Không thể để trễ dù chỉ nửa ngày.”


Nghiến răng, tôi nhấc điện thoại cạnh bồn tắm,


Gửi tin vào nhóm chat được ghim đầu trong WeChat:


【Uyển: Mọi người ơi, tôi chuẩn bị tự t.ử rồi.】


【Uyển: Có ai rảnh quay về giúp tôi thu dọn thi thể không?】


【Uyển: @Tất cả.】


Tôi không nói chữ nào về ung thư dạ dày, chỉ lặng lẽ gửi đi.


Chỉ mười mấy giây sau —

Thông báo hiện lên: 【Bố đã rời khỏi nhóm.】


Tôi bật cười cay đắng, cúi đầu nghĩ:


“Được rồi, chờ sắp xếp xong người thu dọn x.á c, tôi cũng giải tán luôn cái nhóm này.


Dù sao... họ cũng có nhóm gia đình khác.


Nhóm không có tôi.”


Điện thoại vang lên.


Cố Lâm khẽ ho một tiếng, mở lời.


Trong giọng nói pha lẫn kinh ngạc, nghi ngờ, và dè dặt:


“Cô Lục... đang đùa đấy... phải không?”


Đúng lúc đó, m.á.u theo cổ tay nhỏ giọt xuống khuỷu tay,


Rơi vào mặt nước trong bồn tắm, phát ra tiếng “tách” nhẹ nhàng.


Trả lời thay cho tôi.


Lại một lần nữa, bên kia im lặng hoàn toàn.


Nhưng giây tiếp theo, tiếng gió nền phía sau điện thoại bỗng trở nên lớn hơn nhiều.


Tôi không để tâm.


Vì cơn choáng đã lan khắp đầu óc.


Còn trong nhóm chat... vẫn yên tĩnh đến đáng sợ, chẳng ai phản hồi.


Tôi mím môi, dứt khoát chụp ảnh cổ tay bê bết m.á.u gửi vào:


【Uyển: Xin lỗi, tôi không chờ được nữa rồi.】


【Uyển: Người ta đang giành đất chôn, gấp lắm.】


【Uyển: Làm ơn để ý tôi một lần cuối thôi, được không?】


Vài giây sau, điện thoại khẽ rung — có người phản hồi.


【Anh cả: 1】

 

 

3


Ồ, “1” hả.


V.ãi cả 1.


【Uyển: Cảm ơn anh.】


Tôi thở phào, thoát ra khỏi giao diện nhóm.


Vừa định gỡ cài đặt WeChat thì điện thoại lại rung lên liên tục:


【Lục Giai Giai: Chị ơi, xin lỗi… em sẽ gọi ba mẹ và các anh về ngay.】


【Lục Giai Giai: Anh cả bận công việc, thôi đừng làm phiền anh ấy nữa.】


【Anh ba: Về cái *** gì!】


【Anh ba: Mày làm ầm lên chẳng phải vì hôm nay sinh nhật mày, mà cả nhà đi dã ngoại với Giai Giai sao?】


【Anh ba: Đã nói là tối sẽ về với mày rồi, Lục Tư Uyển mày còn muốn sao nữa?】


【Anh ba: Mày phải kéo cả nhà xuống mới hài lòng à? Một ngày không làm màu mày chịu không nổi đúng không?】


Trái tim tôi như bị bóp nghẹt.


Tôi mím môi, bật cười chua chát:


【Uyển: Chịu nổi mà. Bằng chứng là sắp chet rồi còn gì.】


Lục Giai Giai — đứa con gái mà ba mẹ tôi nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi


Vào năm thứ ba sau khi tôi bị thất lạc.


Vì mang nặng nỗi nhớ và áy náy với tôi, họ nhận nuôi con bé.


Lý thuyết mà nói, con bé là người thay thế tôi.


Nhưng từ lúc tôi trở về nhà họ Lục,


Tôi đã luôn ghen tị với con bé… vì nó là ánh mặt trời kéo cả gia đình ra khỏi bóng tối.


Còn tôi, mang theo đủ thứ di chứng sau nhiều năm bị bắt cóc và ngược đãi:


“thiếu học, quê mùa, nhút nhát, thô lỗ và vụng về…”


Sự xuất hiện của tôi khiến người nhà vừa áy náy, vừa cảm thấy xa cách,


lúc nào cũng giữ khoảng cách lịch sự —


khiến tôi như một vị khách thường trú trong gia đình.


Chứ không như Giai Giai, người có thể vui cười, nhõng nhẽo, thoải mái trò chuyện thân mật với họ.


Nhiều năm qua, tôi cố gắng hết sức để hòa nhập, để làm dịu đi khoảng cách do bảy năm vắng mặt gây ra.


Tôi chỉ mong... họ sẽ yêu tôi.


Nhưng dù tôi cố gắng thế nào, họ vẫn thiên vị Lục Giai Giai hơn.


Thậm chí còn hiểu lầm tôi ghen tị, bắt nạt, cố tình tranh giành tình cảm với con bé.

Từ đó ngày càng chán ghét tôi.


Đến một ngày, mọi thứ vỡ vụn:


“Chúng tôi đã kiểm tra rồi, lọ thuốc của con chỉ là vitamin!”


“Vậy rốt cuộc con đau dạ dày gì chứ?”


“Lợi dụng sự áy náy của cả nhà, lừa chúng tôi cung phụng con, vui lắm à?”


“Tranh tình cảm với Giai Giai, vui lắm à?”


…Không vui chút nào.


Cho nên giờ tôi thật sự bị ung thư dạ dày rồi, sắp chet rồi.


Không còn ai phải lo tôi bắt nạt bảo bối của họ nữa.


Gia đình này… tôi không cần nữa.

 

4

 

【Mẹ: Tư Uyển… sao con lại thành ra thế này?】


【Mẹ: Nếu có trách, thì trách mẹ đi… đừng như vậy nữa.】


【Mẹ: Mẹ về ngay đây…】


【Anh ba: Mẹ, mặc kệ nó đi! Nó toàn nói dối, đòi tự t.ử phải không? Tốt thôi! Ra biển chet giùm đi!】


【Anh ba: Đỡ phải làm bẩn nhà cửa, còn khỏi bắt bọn tôi phải thu dọn x.á.c.】


【Anh ba: Từ nay coi như nhà này không có mày!】


Một lúc ngừng khoảng mười mấy giây.


Dường như anh ta có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn gửi đi:


【Anh ba: Có lúc tao còn mong… giá như mày đừng quay về nữa.】


Vết r.ạch ở cổ tay như bị khoét sâu thêm một lần nữa.


Rõ ràng lúc cắt không đau đến thế,


Vậy mà bây giờ lại đau đến mức hai mắt tôi đỏ hoe.


Nước mắt không thể kiềm chế, cứ thế tuôn xuống.


“Lục Tư Uyển!”


Có lẽ vì tôi mãi không đáp lời.


Đầu dây bên kia, giọng Cố Lâm đột nhiên gọi lớn tên tôi.


Giọng anh trầm thấp, đầy áp lực và căng thẳng.


Trong điện thoại, tiếng gió rít lên dữ dội:


“Nói chuyện đi!”

 

5


Ý thức tôi như bị kéo về lại thân thể.


Tôi chớp mắt, cúi đầu nhìn tay mình, vội vàng ấn mạnh vào phần gần tim nơi vết c.ắ.t.


Rồi chậm rãi đứng dậy khỏi bồn tắm.


Tôi nhắm mắt, nở một nụ cười nhạt:


“Mộ đó... để anh.”


“Tôi không cần nữa.”

 

6


【Uyển: À, vâng. Nghe theo anh vậy.】

 

7


Do ngôi mộ đang đứng tên tôi, nên phải gặp mặt ký giấy chuyển nhượng.


Tôi dứt khoát chọn địa điểm gặp là… bệnh viện.


Dù gì cũng mất m.á.u quá nhiều, không băng bó thì có khi còn chưa kịp ra biển đã chet.


Trên đường chet, cũng đâu thể không ai dọn x.ác giúp mình được.


Nhưng điều tôi không ngờ là—

Cố Lâm rõ ràng đang ở nghĩa trang ngoại thành,

Vậy mà chỉ đến sau tôi – người đang ở trong nội thành – chưa đến mười phút?


Người môi giới dường như đoán được sự nghi hoặc của tôi, lau mồ hôi trán:


“Vừa nghe nói cô tự t.ử,

anh Cố lật tìm ngay địa chỉ nhà cô trong hồ sơ,

rồi phi xe thẳng về thành phố luôn.”


“Trên đường… toàn chạy quá tốc độ.”


Nghe xong, tôi kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh anh ta.


Áo thun trắng, khoác thêm sơ mi, quần kaki giản dị, dáng cao, lưng thẳng.


Khuôn mặt lại thuộc kiểu rõ ràng là “mắt mày thanh tú, trông rất được”.


“Anh cũng vừa tới à?” – Cố Lâm thở hổn hển nhìn tôi – “Đi thôi, tìm bác sĩ băng bó…”


“Xin mời số 007, Lục Tư Uyển đến phòng khám!”


“Xin mời số 007…”


Giọng máy phát thông báo lạnh lùng vang lên, cắt ngang lời Cố Lâm.


Anh ta ngơ ngác nhìn tôi, vẻ mặt khó tin:


“Em như này mà còn… xếp hàng khám bệnh á?!”


Tôi mơ màng gật đầu:

“Ờ… ừ, đúng rồi.”


Dù sao cũng không gấp lắm mà.


Không nên chiếm dụng tài nguyên cấp cứu, nhỉ?


“Lục Tư Uyển?”


Giọng nói lạnh nhạt, có phần bất ngờ vang lên sau lưng.


Tôi quay đầu lại theo phản xạ — không ngờ lại gặp phải… Lục Thanh Diêu.


Con trai thứ hai nhà họ Lục.


Cũng là anh hai của tôi.


Bác sĩ nội khoa trẻ tuổi xuất sắc của Bệnh viện Thành phố.


Anh ấy… sao lại ở Bệnh viện Nhân dân?


Rõ ràng, Lục Thanh Diêu cũng không ngờ người được gọi tên trên loa lại chính là tôi.


Lông mày hơi chau lại, anh bước nhanh về phía tôi.


Trên tay còn cầm điện thoại sáng màn hình —

Tôi lướt mắt thấy giao diện chat, hình như là nhóm trò chuyện?


Lẽ nào…


“Là biết hôm nay tôi đến Bệnh viện Nhân dân dự hội thảo,”


“nên em cố tình đến đây… diễn trò cho tôi xem?”


Giọng nói anh lạnh nhạt, xa cách và trách móc.


Ánh mắt anh đảo qua cổ tay tôi – nơi đang được quấn tạm bằng gạc y tế.


Ánh mắt đầy thất vọng và chán ghét:


“Làm loạn thì cũng phải có chừng mực chứ.”

 

Loading...