Không vui thì đến bờ biển tìm anh - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:47:30
Có : "Lục Đình Kiêu , sống thật con nó tiêu sái."
"Đâu như chúng , nào nấy như con lừa buộc cối xay, chẳng chút tự do nào."
"Anh cứ mãi kết hôn thế , lão gia nhà nổi điên ?"
"Nói đến là ."
"Ít lâu , lão gia nhà thúc cưới, thẳng thừng phán một câu, là GAY, thích phụ nữ."
"Lục lão gia suýt nữa tức c.h.ế.t ngất , còn thêm dầu lửa, ai còn thúc cưới, sẽ dẫn bạn trai về, triệt để công khai."
"Các xem, thế thì ai còn dám thúc giục nữa?"
"Lục Đình Kiêu thật sự là GAY hả? Mà cũng , thật sự khá thích gu của đấy."
Chu Duật Sâm liền : "Anh GAY cái đếch , thích , chỉ điều kết hôn ."
"Anh chính là yêu mà , cho nên mới trò thôi."
"Tiên nữ nhà nào trời, thật, quen lâu thế , bên cạnh đến con muỗi cái cũng ."
"Cô gái nào mà bá đạo thế, câu Lục công tử thành thế ?"
"Không , giấu kỹ như bưng, chỉ sợ ảnh hưởng đến ."
Lời Chu Duật Sâm , đột nhiên im lặng trong giây lát.
Tiếp đó liền cứng nhắc chuyển sang chủ đề khác.
đặt ly rượu xuống, dậy nhà vệ sinh.
Dựa bồn rửa tay, lấy điện thoại xem. Cuộc trò chuyện với Lục Đình Kiêu vẫn dừng ở ba tháng .
cảm ơn .
Chuyện đó sở dĩ thuận lợi như . rõ, đằng đều là thủ bút của Lục Đình Kiêu. Anh thật sự tặng món quà tân hôn, kỳ thực chính là món .
Tin nhắn gửi , mãi đến đêm khuya, Lục Đình Kiêu mới trả lời .
Anh : "Trương Hàm Chi, lúc em vui, thì đây?"
28
Anh cho tự do, để thoát khỏi hố lửa. .
nghĩ cuối cùng vẫn là tầm thường và ích kỷ.
Hoặc lẽ chỉ là sợ hãi , tỉnh táo .
Cho nên mới đặt lợi ích của nhà họ Trương và của bản lên tình yêu. Cũng lẽ, là cuốn Lục Đình Kiêu trận phong ba .
Bởi vì quá nhiều câu chuyện ban đầu oanh oanh liệt liệt như thế . Đến cuối cùng thường là một mớ hỗn.
một ngày nào đó thấy điên cuồng buộc tội : "Đều là vì em, mới chẳng còn bạn bè, mất hết thể diện."
câu chuyện ngắn ngủi giữa chúng lưu thêm một chút hồi ức đẽ.
Lục Đình Kiêu giao ước giữa và nhà họ Chu.
Cũng nửa năm sẽ ly hôn rời khỏi nhà họ Chu.
Anh gì cả.
Anh tưởng rằng ở trong hố lửa đó cả đời.
Anh tưởng rằng yêu sâu sắc Chu Duật Sâm, cho nên bằng lòng chịu ủy khuất.
Anh lẽ từng hận .
cuối cùng vẫn sẽ lo lắng lúc vui thì .
nhớ bao lâu. Đến lúc trời gần sáng mới mơ mơ màng màng . mơ thấy Lục Đình Kiêu.
Anh xe mô tô, ngông cuồng tùy ý. Anh : "Trương Hàm Chi, thôi, đưa em bỏ trốn, dám ?"
29
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Ngày ly hôn với Chu Duật Sâm, vẫn là một ngày trời. Anh tối hôm say xỉn, trạng thái tệ.
Lúc ký tên, tay run run.
"Hàm Chi, chúng thật sự thể bắt đầu nữa ?"
Đáy lòng hiểu chút bi thương.
Anh thấy đó, tình yêu của đàn ông thật sự đến nhanh mà còn nhanh hơn.
Người phụ nữ từng yêu khắc cốt ghi tâm, ghét bỏ đến tận xương tủy.
Giang Nhu khi ly hôn sống , .
Cô gặp tai nạn, đòi nợ, hai triệu.
Cô cầu xin đến mặt Chu Duật Sâm, quỳ xuống cầu xin. Anh chỉ cảm thấy phiền chán, một cước đá văng .
"Chu Duật Sâm, ký tên ."
Anh dường như cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn ký tên.
Tin tức chúng ly hôn tạm thời công khai.
Nhà họ Chu cảm thấy quá nhanh, sẽ gây đồn đoán từ bên ngoài, kéo dài thêm một chút.
cũng cả.
Chỉ với họ: "Nếu con yêu đương, sẽ báo cho hai bác, cũng xin hai bác chuẩn để công khai."
Sau khi nhận giấy chứng nhận ly hôn, du lịch khắp nơi một thời gian .
Cùng với cô bạn Tống Khả.
Mấy tháng , cô cũng ly hôn .
Chồng cũ cảm thấy với cô , cô nhận một khoản tiền cấp dưỡng hậu hĩnh.
Chúng nhiều nhiều nơi.
Trong nước, ngoài nước.
Đến chặng cuối cùng, Tống Khả việc về nước .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-vui-thi-den-bo-bien-tim-anh/chuong-8.html.]
một đến Hy Lạp, đến Santorini.
Lục Đình Kiêu thích nơi .
cũng hề nghĩ rằng, nhất định gặp , nhất định xảy chuyện gì đó.
trong lòng nghĩ, nếu duyên phận.
Nếu bên cạnh nào khác.
Hình như cũng là thể.
30
men theo đường bờ biển về phía một cách vô định.
Gió biển thổi bay mái tóc dài buông xõa ngang eo của .
Khi vén những sợi tóc rối .
Đột nhiên nghĩ đến đêm đó trong xe của .
Sợi dây tay hoa sơn trắng đặt trong ngăn chứa đồ.
Và một lọn tóc dài rơi cánh tay . xuống cổ tay .
Cũng đeo một sợi dây tay hoa sơn trắng.
đưa tay lên, buộc mái tóc rối.
Không nhịn mà nghĩ, Lục Đình Kiêu bây giờ đang ở ?
Anh đang gì?
Anh ... đợi .
"Trương Hàm Chi, em vẫn là để tóc xõa hơn."
Giọng mang theo chút ngông cuồng bất kham, nhưng vô cùng quen thuộc, đột nhiên vang lên lưng .
sững sờ, im bất động. Gió biển gào thét, sóng biển cuộn bờ, vỗ bắp chân .
Cả thế giới trở nên yên tĩnh.
Chiếc váy dài dệt kim màu trắng ngọc như mỡ dê ướt vạt váy, ôm chặt lấy cơ thể .
Đôi bông tai hồ lô ngọc trắng nhỏ rủ xuống bên tai, gió biển thổi đung đưa, vướng tóc.
Bàn tay mạnh mẽ nhưng phần thô ráp của đàn ông, gỡ tóc .
Hơi thở của nóng bỏng, nhưng mơ hồ loạn nhịp.
"Trương Hàm Chi, em cố ý ."
đầu óc trống rỗng, chỉ ngây hỏi: "Cái gì?"
"Đeo đôi bông tai hồ lô ngọc ."
"Mặc cũng giống như một chiếc hồ lô ngọc nhỏ, cố ý.... quyến rũ ?"
đột nhiên cúi đầu . Cười một lúc lâu, mới .
Anh cởi trần, làn da rám nắng thành màu lúa mạch, nhưng trông càng gợi cảm, càng nam tính hơn.
Ánh mắt từng tấc từng tấc lướt xuống từ khuôn mặt .
Dừng lồng n.g.ự.c rắn chắc, vòng eo thon gọn, và những múi cơ bụng xếp hàng ngay ngắn của . Anh cứ yên động, mặc cho đánh giá.
nghiêng đầu, hàng lông mày và đôi mắt sắc bén của : "Lục Đình Kiêu, sẽ nhanh như nữa đấy chứ?"
Anh tức giận.
Dù cuối cùng quả thực dùng thực lực chứng minh bản .
"Hay là, em thử nữa?"
Anh bước về phía mấy bước. Ánh mắt dễ dàng nơi đó thu hút.
Chiếc quần bơi rộng màu xám nhạt, gió thổi qua, đường nét hiện rõ mồn một.
Màu xám quả thật lộ rõ kích thước.
Tai nóng lên, đáy lòng nhịn mà chút mong chờ.
Miệng : "Lâu như , luyện tập tử tế đấy?"
Lục Đình Kiêu vươn tay kéo lòng.
Anh cong môi: "Muốn hỏi gì cứ hỏi thẳng, đừng vòng vo tam quốc."
cụp mi mắt, cắn cắn môi. Im lặng một lúc lâu, mới mở miệng: "Nghe bây giờ thích đàn ông ?"
"Thế ? Hay là em tự hỏi nó xem."
Lục Đình Kiêu ấn chặt n.g.ự.c .
thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của .
Cũng cảm nhận sự đổi đáng sợ của cơ thể .
"Trương Hàm Chi, thấy câu trả lời của nó ?"
Lục Đình Kiêu nâng mặt lên.
mở mắt , thấy dục vọng chiếm hữu trần trụi mãnh liệt đến cực điểm .
hề sợ hãi.
Trong lòng từ từ lan tỏa vị ngọt nên lời. mím môi , lúm đồng tiền nơi khóe miệng ẩn hiện:
"Lục Đình Kiêu, em thấy ."
"Nghe thấy gì?"
Anh cúi đầu hôn , chạm nhẹ dừng đến dần dần sâu hơn.
Rồi đến cuối cùng, như hận thể nuốt bụng.
Hơi thở của ngày càng loạn, giọng trả lời gió cuốn xa tít tắp.
"Nó ... nó và , đều nhớ em."
(Toàn văn )