Khúc Ngẫu Hứng Mơ Màng - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:21:00
09
Tôi chờ chị tan học ở cửa.
Trong lúc mơ hồ, một cảm giác kỳ lạ:
Cánh cửa chỉ khi chị đẩy , mới thể soi sáng sự tồn tại của .
ánh sáng ở biệt thự thực đủ.
Chị hiện trong ánh hoàng hôn tàn, như bức tượng thần nữ đang bùng cháy, bước đến gần tín đồ đang ý đồ xa với chị .
rõ ràng, chỉ những dục vọng dơ bẩn.
Môi sưng đỏ, mắt lảng tránh, cổ áo còn dính máu.
Quá nhiều sơ hở , chị gái.
“Đừng làm loạn, nếu đè trúng chân em thì !” Dáng vẻ lo lắng của chị cũng quyến rũ, nhận những suy nghĩ trong đầu quá đáng đến mức nào.
Thậm chí hề tức giận khi giật cổ áo chị .
Ngay cả khi đối xử thô bạo, chị vẫn sẽ lo lắng cho ?
Tôi lương tâm, nếu cơ hội, sẽ chỉ đằng chân lân đằng đầu.
Eo chị gái thật nhỏ.
Cổ tay cũng , là biết sẽ gãy ngay, cực kỳ mong manh.
Kích thước của chiếc còng tay khóa trong ngăn kéo phòng nên làm nhỏ hơn nữa.
Nếu , chị sẽ thoát dễ dàng.
10
Em gì để thú nhận cả, chị gái.
Trừ những mơ mộng về chị.
– Kết thúc Góc Nam Cung Lễ.
21
“Chị giúp em bôi thuốc nhé?” Nam Cung Lễ cuối cùng cũng lòng từ bi kết thúc chủ đề đó, ngước .
Đôi mắt ướt át, như những giọt nước đen hàng mi.
Con luôn định kiến giam hãm, vẻ bề ngoài lừa dối.
Tôi cũng ngoại lệ.
Biết rõ Nam Cung Lễ nguy hiểm đến mức nào, nhưng chỉ cần giả vờ ngây thơ, tâm trí vẫn sẽ chao đảo.
Lý trí trở , vững, kiên quyết .
“Chị gọi bác sĩ đến giúp.”
“ chị đã , em thể dựa chị,” tủi thân, như một con mèo hoang đang yên lành phơi nắng bên đường bỗng đá một cái, “Được , em cũng làm khó chị quá, cứ đưa em đến phòng ngủ là .”
Yêu cầu cũng quá đáng.
cảm giác… đã trở thành kẻ .
Toàn bộ biệt thự im lặng đến lạ lùng, từ khi cửa chỉ thấy mỗi Nam Cung Lễ.
Người hầu hết ?
Tôi đẩy xe lăn của , thấy tiếng nuốt nước bọt.
Xuyên qua hành lang dài hun hút, tiếng hỏi thăm khẽ khàng của Nam Cung Lễ thật xa xăm, mang theo âm hưởng như sự phán xét.
“Chị tại giúp em, là vì thấy vết thương đóng vảy ghê tởm ?”
“Không, chỉ là chị quen, sợ làm em đau.”
Lời thật lòng.
Cậu nở một nụ rạng rỡ: “Quả đúng là phong cách của chị.”
Không biết từ lúc nào đã đến phòng Nam Cung Lễ, cảm giác kỳ quái càng ngày càng mạnh mẽ. Nỗi sợ hãi bất ngờ ập đến như một trận mưa lớn, xối xả trút xuống .
“Sao , chị? Đâu lần đầu .” Nam Cung Lễ đóng cửa .
Cạch. Cạch.
Tôi đột ngột về phía .
Đóng cửa đơn thuần chắc chắn sẽ tạo hai tiếng động.
Cậu đã khóa trái cửa.
“Thật tinh ý.” Nam Cung Lễ dậy, ánh mắt trêu chọc. Ném chìa khóa sang một bên, kêu loảng xoảng.
Tôi hoảng hốt: “Chân em bao giờ…”
“Có ăn bánh su kem ? Em nhớ chị thích mà.” phớt lờ câu hỏi của , bưng một chiếc khay vẽ tinh xảo đến.
Tôi mím môi, lắc đầu.
“Tiếc quá, đã đặc biệt chuẩn cho chị mà.” Nói xong cầm một cái, tự thưởng thức.
Nhấm nháp chậm rãi, liếm sạch kem dính đầu ngón tay, nhếch môi mãn nguyện như một chú mèo đang chải râu, ánh mắt từ đầu đến cuối đều đặt khuôn mặt .
Lạ thật, nhớ rõ thích đồ ngọt mà.
Tôi tránh xa , nhón chân di chuyển về phía cửa sổ.
Gót chân biết chạm thứ gì, phát tiếng giòn tan.
Cúi đầu xuống, là một chiếc còng tay. Khá tinh xảo, đường kính nhỏ.
Nam Cung Lễ sải bước dài, nụ ung dung đến mức chút tàn nhẫn: “Ôi chao, định tặng cho chị mà rơi xuống đất thế ?”
“Đừng đây.” Tôi kìm nén tiếng run trong giọng .
Khoảnh khắc lời cảnh báo thoát , một cảm giác hoang đường buồn dâng lên trong lòng.
Cùng một địa điểm, cùng một lời từ chối, khác biệt là vai trò đã hoán đổi.
Không.
Tôi như chợt tỉnh.
Lần cố tình ngã, chờ đến đỡ.
Tôi tức đến bật . Thằng nhóc , đúng là biết cách xoay như chong chóng.
Nam Cung Lễ dừng bước, trong lòng bàn tay giấu một lọ lẽ là thuốc mê dạng xịt, gần cố chạm tay áo : “Em làm khó chị, xin chị hợp tác một chút…”
Tôi đợi hết, đột ngột lao , nhanh chóng nhảy ngoài cửa sổ.
Thói quen tìm đường thoát thân khi bước gian kín là điều đã hình thành khi xuyên sách.
Phòng của Nam Cung Lễ ở tầng hai, cửa sổ chạm đất đối diện với bể bơi trong vườn.
“Ào!”
Tôi như ý nhảy xuống nước, khuôn mặt kinh ngạc giữa những đốm sáng hư ảo.
Sau khi Bắc Dã Lẫm đẩy xuống bể bơi lần , động mặt nữa, liền tức giận học bơi.
Giờ thì thể dùng đến.
Tôi khẽ vẫy ngón tay với Nam Cung Lễ nước, coi như tạm biệt.
Rồi nhanh nhẹn bò lên bờ.
Tiếng gọi lo lắng vọng từ phía , đầu .
22
Quả nhiên, Nam Cung Lễ đã cho tất cả hầu rời khỏi biệt thự , gặp ai cả.
May mắn là bảo vệ chặn , chạy trốn càng dễ dàng hơn.
Vừa lao khỏi cổng, tiếng quen thuộc đến phát chán đã đuổi theo.
“Nàng tiên cá, cần nhờ xe ?” Bắc Dã Lẫm lêu lổng kêu lên, nửa thò ngoài xe, “Có đuôi biến thành chân quen ? Chạy chậm hơn cả Pi Pi. À mà đúng , Pi Pi chắc em biết, là con chó què nuôi.”
Trời ơi, cứ như một con hải âu ồn ào! Vỗ cánh quàng quạc phân biệt trái, ồn ào chết .
“Đừng làm phiền , xì!”
Tôi xuống bắp chân đang âm ỉ đau.
Vết thương đỏ tươi biết rách từ lúc nào, như một nụ nhếch mép, đang nở một nụ độc ác. Chắc là do vội vàng chạy trốn mà va cành cây sắc nhọn.
Bắc Dã Lẫm đạp ga mạnh, xoay vô lăng điên cuồng, một cú drift đưa xe ngang chắn mặt .
“Sao thảm hại thế ,” bế lên, nhướng mày, “Thằng nhóc què đó nỡ để em thương mà chạy lung tung ?”
Tôi để ý đã thay vest, trông khá bảnh bao.
“Giữa chúng chút… mâu thuẫn.”
Chỉ vài lời thể giải thích rõ ràng. Thấy một chiếc xe lao tới, vô thức bám chặt lấy Bắc Dã Lẫm.
Chiếc xe đó hình như là của nhà Nam Cung.
Bắc Dã Lẫm phản ứng căng thẳng của , dứt khoát ném ghế phụ lái.
“Hiểu , chúng cắt đuôi đúng ?” Mắt lấp lánh ánh sáng hưng phấn bất thường, đúng như những gì tưởng tượng về một kẻ liều mạng khi đối mặt với tình huống sinh tử.
“, lái nhanh lên!”
Vừa dứt lời, chiếc xe đã phóng .
23
Thành công cắt đuôi.
Mặt tái mét, thở từng ngắn như cá sắp chết, cảm giác hồn vẫn còn ở hiện trường.
Nơm nớp lo sợ sờ soạng khắp để xác nhận tứ chi còn nguyên vẹn.
“Tôi đã em sẽ cần mà.” Bắc Dã Lẫm hạ ghế xuống, cởi áo khoác đắp lên , đắc ý, “Sắc mặt tệ thật, xem Tiểu Từ quen chạy trốn.”
Tôi tức giận đến mức túm tóc , nhưng động tác cũng mềm nhũn.
“Cứ thế mà đối xử với ân nhân cứu mạng của em ?”
Anh đột nhiên nắm lấy mắt cá chân , kéo lòng.
Tôi kinh hãi, theo phản xạ duỗi chân đá.
“ là đồ nuôi quen mà,” thờ ơ chịu một cú đá, khẽ khịt mũi đổ cồn lên chân , “Đừng tỏ hoảng sợ như một con mèo sắp con bắt tắm , đang khử trùng cho em.”
Cứ như lửa đang gặm nhấm vết thương của . Cơn đau khiến thân co quắp run rẩy.
“Ai khử trùng kiểu chứ?” Tôi bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
Trên mặt Bắc Dã Lẫm chút hối hận: “Tôi từng xử lý vết thương cho ai khác, đau thì cắn .” Anh đưa tay , vết răng để đó ở hõm giữa ngón cái và ngón trỏ vẫn còn rõ ràng.
“Không cần… Khụ khụ!”
Bắc Dã Lẫm đột ngột ấn đầu xuống.
Ngay đó, tiếng kính vỡ chói tai vang lên, ôm lấy túi khí bung , kéo .
“Ngồi vững !”
Tôi cảm thấy lưng đẩy mạnh.
Mấy chiếc xe phía vẫn truy đuổi ngừng.
“Người tông chúng là nhắm ?” Tôi bám chặt lấy dây an .
“ , nếu em trai của em vẫn ý định giết em.”
Cảnh đêm bóng tối nuốt chửng ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi , ánh đèn thành phố mờ ảo dần khuất khỏi tầm , vùng hoang dã ập đến mặt chúng . Xe phóng nhanh, những ngôi méo mó nhảy mắt.
Hoặc là đâm nát bét, hoặc là chết vì nhịp tim tăng vọt, trong chốc lát chỉ thể nghĩ đến hai kết cục của .
Cách đó xa, một bóng đen vô tận hiện lên, sấm chớp giật đùng đùng, kinh hoàng chỉ cho Bắc Dã Lẫm: “Nhìn kìa!”
“Ha, quả là một ngày tuyệt vời.” Anh thốt lên với vẻ mặt nghiêm trọng.
Mưa như trút nước, mưa đá rơi lộp bộp xuống nóc xe.
Chúng sắp tiến tâm bão.
Họa vô đơn chí.
Có lẽ đã chán trò chơi rượt đuổi, những mấy chiếc xe phía rút vũ khí .
Trong đó một thứ trông giống súng phóng lựu vác vai.
“Kiểu là giết , bắt sống ?”
“Có quá nhiều giết , cũng biết là một trong số đó .” Bắc Dã Lẫm rõ ràng nắm chắc.
Ngay khoảnh khắc đối phương khai hỏa, vội vàng rẽ, suýt chút nữa là tránh .
trời mưa đường trơn, phanh kịp xe.
Chúng đâm xuyên hàng rào bảo vệ, trượt xuống dốc.