Khương Dao
Chương 4
9.
Bố Khương muốn âm thầm làm, mấy người biết là được rồi, sau đó đăng kết quả giám định lên mạng là được.
Khương Thiên Thiên ngoài miệng đồng ý nhưng sau lưng lại liên lạc với rất nhiều báo chí canh giữ bên ngoài bệnh viện chờ kết quả, cô ta còn gọi cả blogger có danh tiếng trà trộn vào bệnh viện livestream.
Những hành động này của cô ta là muốn tôi hoàn toàn thân bại danh liệt.
Bố Khương nhìn đám phóng viên ở trước cổng bệnh viện, ông ta không nhịn được mà nhíu mày quát Khương Thiên Thiên.
Nhưng Khương Thiên Thiên lại nói: “Bố, đây là con đang suy nghĩ vì nhà chúng ta, nếu bọn họ đã nghi ngờ chị thì chúng ta phát sóng trực tiếp để tránh có người nói chúng ta làm giả kết quả giám định là được.”
Bố Khương trừng mắt với cô ta nhưng không nói thêm gì mà xoay người đi vào bệnh viện.
Mọi người đứng canh giữ trước cửa phòng bệnh, giây phút bác sĩ cầm kết quả xét nghiệm ra, rất nhiều người lập tức nâng cao tay.
Bố Khương đọc từng câu từng chữ trên tờ giấy xét nghiệm: “Không có quan hệ huyết thống…”
Lời này vừa dứt mọi người lập tức bùng nổ.
Mấy chục chiếc điện thoại nhắm thẳng về phía tôi và bố Khương, tất cả đều đang phát trực tiếp vẻ mặt của tôi và bố Khương.
Trên mạng bắt đầu bàn tán xôn xao:
【Chậc chậc, vẻ mặt như ăn phải shit này của tổng giám đốc Khương thật buồn cười.】
【Kẻ giả mạo mau cút ra khỏi nhà họ Khương đi, đừng có bắt nạt Thiên Thiên nhà chúng tôi nữa!】
【Hóa ra đúng là hàng giả thật, lừa đảo không biết điểm dừng, đây có phải thuộc về tội lừa gạt rồi không?】
【Có phải kế tiếp cô gái lừa đảo này sẽ kêu trời trách đất rồi quỳ xuống ôm đùi xin tổng giám đốc Khương tha thứ không?】
Khương Thiên Thiên hài lòng nhìn bình luận trên điện thoại, cô ta giả vờ nói một câu: “Bố, kết quả giám định này có phải nhầm lẫn rồi không, hay là chúng ta đổi bệnh viện khác xét nghiệm lại?”
Tôi lạnh lùng nhìn vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác của Khương Thiên Thiên.
Đổi bệnh viện khác kết quả cũng vẫn như vậy thôi, vì Khương Thiên Thiên đã nói hệ thống vả mặt thay đổi mẫu máu, làm sao mà khớp ADN cho được.
Bố Khương cắn chặt răng, vì dùng quá nhiều sức mà quai hàm bạnh ra: “Không thể sai được, bệnh viện này là bệnh viện dưới trướng Khương thị, bác sĩ là do bố tự mình tuyển, không có khả năng sai lầm.”
Khương Thiên Thiên lại giả vờ đứng ra cản camera, khuôn mặt lại là ý cười vô cùng rõ ràng: “Đừng quay nữa, chuyện này hay ho gì mà quay chứ?”
Một giây sau, một cái tát nặng nề đập xuống mặt cô ta.
Thời gian như dừng lại vài giây, đám người vừa rồi còn líu ríu lúc này không dám thở mạnh.
Khương Thiên Thiên ôm mặt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía bố Khương đang giơ tay lên, cô ta lúng túng gọi một tiếng “bố”.
“Đừng gọi tao là bố! Mày cmn chính là đồ tiện chủng!”
Bố Khương vung tay lên, tờ giấy trắng kia rơi xuống đất.
Camera zoom lên, thấy rõ chữ trên tờ giấy kia.
Người bị giám định là Khương Thiên Thiên.
Khương Thiên Thiên ngẩn ra, ánh mắt vừa hoang mang vừa mơ hồ.
Bác sĩ lại lần nữa đi ra đưa một tờ giám định khác cho bố Khương.
Bố Khương nhanh chóng nhận lấy, sau khi thấy rõ kết quả mới nhẹ nhàng thở ra:
“Cũng may Dao Dao là con của bố.”
Ánh mắt Khương Thiên Thiên run rẩy, khó tin ngẩng đầu:
“Không, không thể nào… Rõ ràng là…”
Ở nơi tất cả mọi người không thấy được, tôi nhếch miệng cười nhìn Khương Thiên Thiên.
Tôi giấu Khương Thiên Thiên, chủ động tìm bố Khương đề nghị thay đổi trình tự xét nghiệm.
Trước tiên là xét nghiệm Khương Thiên Thiên rồi xét nghiệm tôi.
Bố Khương cảm thấy tôi phải chịu oan ức nên đã đồng ý với yêu cầu của tôi.
Mà Khương Thiên Thiên thì tự cho mình thông minh, cô ta thay đổi mẫu máu của người xét nghiệm đầu tiên.
Cô ta tự thay đổi mẫu máu của mình.
Lần này âm thanh điện tử kia đã trở nên vô cùng yếu ớt:
【Nhiệm vụ 4 thất bại, giá trị chán ghét Khương Dao hiện tại: -100, giá trị chán ghét Khương Thiên Thiên: 100.】
【Ký chủ, cô sẽ bị trục xuất khỏi nhà họ Khương.】
【Cô không hoàn thành bất kì nhiệm vụ nào, năng lượng của tôi không thể tiếp tục kiên trì được nữa, bắt đầu khởi động chương trình tự hủy hệ thống.】
【Ba, hai, một…】
“Không!”
Ánh mắt Khương Thiên Thiên vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi, tay cô ta nâng lên như muốn nắm thứ gì đó trong không khí nhưng lại không bắt được thứ gì.
“Bố, bố đừng đuổi con đi, chúng ta kiểm tra thêm một lần nữa đi, bố, bố tin con đi, chúng ta kiểm tra thêm một lần nữa…”
Bố Khương đá văng Khương Thiên Thiên đang quỳ trên mặt đất ôm lấy chân mình ra: “Uổng công tao nuôi mẹ con mày ăn sung mặc sướng bao năm nay, lại còn trăm phương ngàn kế đón mày về nhà họ Khương, mày và đồ khốn kia lại dám lừa gạt tao?”
Vẻ mặt bố Khương vừa lạnh lùng vừa cứng rắn: “Cút khỏi thành phố này ngay, đừng để tao nhìn thấy mẹ con mày thêm một lần nào nữa. Nếu không…”
Mấy chữ sau bố Khương không nói thành lời.
Nhưng tôi có thể thấy được khẩu hình miệng của ông ta, ông ta nói: “Nếu không ông đây khiến hai người sống không bằng chết.”
10.
Khương Thiên Thiên trở thành Khương Dao của kiếp trước, cô ta mất hết mọi thứ, bị nhà họ Khương đuổi ra khỏi thành phố.
Không có hệ thống vả mặt kia kiểm soát, tôi không còn bị hạn chế nữa, dùng thân phận thiên kim nhà họ Khương tiến vào Khương thị.
Tôi bỏ ra năm năm để chiếm lấy sự tin tưởng và tín nhiệm của bố Khương, cũng tích lũy thế lực của riêng mình ở công ty.
Tình thế thay đổi, tôi dẫn đầu một đoàn đội đẩy mạnh hạng mục lớn đưa ra thị trường, kết hợp với người trong hội đồng quản trị gom toàn bộ cổ phần về tay, thay thế bố Khương trở thành người nắm quyền Khương thị.
Bố Khương hoàn toàn bị loại.
Những năm này hai mẹ con Khương Thiên Thiên có liên lạc lại với bố Khương, còn dỗ dành bố Khương làm lại giám định thân nhân.
Lúc này bố Khương mới nhận ra Khương Thiên Thiên thật sự là con gái của mình.
Nhưng ông ta nhận ra quá chậm.
Khi ông ta đề nghị đón Khương Thiên Thiên về, tôi chỉ cười nói:
“Bố, có phải gần đây bố áp lực quá, tinh thần không ổn định nên bị ảo tưởng không?”
Tôi đưa bố Khương đến bệnh viện tâm thần thuộc Khương thị, dặn dò bác sĩ chăm sóc ông ta thật cẩn thận.
Hai mẹ con Khương Thiên Thiên vẫn còn ở trong khách sạn bố Khương thuê ôm mộng đẹp chờ ông ta đón họ về nhà họ Khương.
Mãi đến khi hết kỳ hạn ở khách sạn bọn họ cũng không chờ được bố Khương mà chỉ chờ được tôi và nhà báo đi phía sau.
Vô số camera chĩa thẳng về phía Khương Thiên Thiên, quay trọn cảnh chật vật không đường trốn chạy của cô ta lại.
Tôi không cần phải nói gì nhiều, truyền thông sẽ khiến tôi hài lòng.
Những lời chửi rủa nhục nhã từng làm tổn thương Khương Dao, giờ đây tất cả đều xảy ra với Khương Thiên Thiên, thậm chí còn nặng nề hơn.
Có người nói mẹ con bọn họ không biết xấu hổ, đã phá hủy gia đình nhà người khác rồi còn muốn dùng thân phận con nuôi để vào nhà người ta.
Có người còn nói Khương Thiên Thiên thật dũng cảm, biết bản thân không phải là người nhà họ Khương rồi còn muốn lấy thân phận con nuôi để dụ dỗ bố Khương đón mình về.
Có người còn nói lúc trước mắt mù rồi nên mới làm fan của kẻ lừa đảo không biết xấu hổ như Khương Thiên Thiên!
Khương Thiên Thiên bị công kích không ngừng nghỉ, cô ta cho rằng đây đều là thủy quân tôi thuê.
Cô ta còn mua axit đứng ở trước công ty muốn hắt vào người tôi.
Nhưng cô ta còn chưa kịp lại gần đã bị tám vệ sĩ của tôi chế ngự.
Tôi đưa cô ta đến cục cảnh sát với tội danh cố ý gây thương tích.
Đến lúc này tâm nguyện của Khương Dao đều đã được hoàn thành.
Bố Khương bị mọi người xa lánh, bị tất cả mọi người từ bỏ, trở thành dê đợi làm thịt trong bệnh viện tâm thần.
Mẹ Khương vẫn yếu đuối như cũ, đã mất đi chồng để dựa dẫm, cả đời đều chỉ có thể dựa vào tôi.
Khương Thiên Thiên thông minh quá sẽ bị thông minh hại, tất cả thủ đoạn hãm hại người khác của cô ta đều thành báo ứng lên bản thân cô ta, tương lai phía trước cũng vô cùng tăm tối.
Còn tôi, trên con đường sống thay Khương Dao, trong đêm khuya đã nghe được tiếng cảm ơn từ trong tận linh hồn.
[Hoàn]