Kiếm Hiệp Tình
Chương 3: Khả năng vượt cấp khiêu chiến
Lạc Mộc Vận vừa xuống tới vị trí ngồi của cô, thì ở bàn thứ năm dãy phải, một nam sinh khá gầy với bộ đồ cũ kĩ, sờn màu từ chỗ ngồi đứng dậy, theo hành lang giữa dãy phải và dãy giữa tiến về vị trí trả bài.
Lúc đến vị trí trả bài, nam sinh này gật nhẹ đầu chào người thầy, sau đó mới lên tiếng: “Thưa thầy, em là Trương Anh Hào, học sinh có số thứ tự thứ ba mươi.”
Ở trường cao cấp số 3 của thành phố Bôn Mộc Lâm, số thứ tự của học sinh trong lớp không xếp theo chữ cái đầu của tên học sinh. Thực tế khi vào trường cao cấp số 3, dựa vào điểm thi trước đó, trường xếp theo thứ tự giảm dần điểm thi, và cứ 40 học sinh thì cắt thành một lớp. Nói cho dễ hiểu thì theo thứ tự điểm giảm dần, học sinh xếp thứ nhất đến học sinh xếp thứ 40 vào lớp A1, học sinh xếp thứ 41 đến 80 được vào A2, cứ như vậy cho đến lớp A10 thì dừng. Năm đó Trương Anh Hào có điểm đứng thứ 191, con số rất khiêm tốn. Không phải do hắn lười biếng, chỉ vì hắn không thông minh lắm, đồng thời vì bố mẹ mất sớm, hắn phải tự bươn chải kiếm tiền sinh hoạt hằng ngày và tiền học phải đóng hàng tháng. Một ngày có ba buổi sáng, chiều và tối, Trương Anh Hào học ở trường một buổi, hai buổi còn lại hắn đều ở chỗ làm.
Cuộc sống không đối xử tốt với Trương Anh Hào, hắn cũng chưa từng gặp cái gọi là quy luật công bằng như người thầy đang ở phía đối diện hắn đã nói. Tuy nhiên, Trương Anh Hào không hề than thở về số phận của mình, trái lại, bản tính chịu khó và cẩn thận giúp hắn vượt qua cuộc đời không tốt đẹp, đủ duy trì cuộc sống có ăn, có mặc, có học từ nhỏ tới giờ.
Người thầy nhìn Trương Anh Hào, ông ta không thể hiện ra thái độ gì. Một người đã có tuổi, khi đã trải qua nhiều điều trong cuộc sống, ông ta thừa biết khi mình khinh bỉ một người, về sau mình có thể khinh người ta cả đời, nhưng cũng có thể nhận lại sự khinh bỉ từ người đó. Đó đơn giản chỉ là cái khinh bỉ, đối với Võ giả mà nói, khi có thứ sức mạnh hơn xa người thường, cảm thấy bản thân ưu việt hơn người khác, thì đôi lúc động tay động chân với người khác là không có gì khó hiểu. Và tất nhiên, trong tương lai xấu nhất, có khi bị người ta trả thù, bị người ta chém chết là lẽ đương nhiên, đó chỉ là gieo nhân nào gặt quả đó mà thôi.
Người thầy nhìn Trương Anh Hào, hỏi câu hỏi đầu tiên: “Như chúng ta đã biết, kỹ năng võ công rất quan trọng với bất cứ Võ giả nào. Một người bình thường chỉ cần vượt qua cuộc thi, được môn phái đồng ý cho gia nhập, người này sẽ được môn phái tặng cho một cuốn bí kíp võ công, gọi là võ công nhập môn, hay kỹ năng, võ công cơ sở.”
Nói đến đây, người thầy không vội vã nói tiếp, ông ta dừng lại vài giây, rồi nói: “Kỹ năng võ công rất quan trọng với Võ giả. Môn phái đã tặng cho đệ tử nhập môn một cuốn bí kíp võ công, thì ở những mốc vượt cảnh giới như 10, 20, sao môn phái không tặng cho những cuốn bí kíp võ công tương ứng, mà lại bắt đệ tử phải hoàn thành nhiệm vụ thì mới giao cho đệ tử cuốn bí kíp võ công tương ứng đó?”
Nghe xong câu hỏi, Trương Anh Hào thầm nghĩ: “Chính thầy đã nói thế giới này tuân theo quy luật công bằng, đâu ai cho không ai cái gì, lúc này thầy lại hỏi vậy thì chẳng khác gì tự vả vào mặt mình.”
Nghĩ là vậy, nhưng Trương Anh Hào hiểu được rằng ông thầy sẽ không tự vả vào mặt mình như vậy, cho dù ông ta sơ sẩy tự tát chính bản thân ông ta, hắn không thể nào vạch ra khuyết điểm của ông ta ở chốn đông người được. Làm thế khác nào vả đôm đốp vào mặt ông ta. Người thường vả đôm đốp vào mặt Võ giả, việc làm ngu xuẩn này có khác gì là muốn chết đâu?
Trương Anh Hào vẫn còn nhớ rõ khi còn nhỏ, hắn đi làm cho một cửa hàng điện thoại di động, ngày đầu tiên được ông chủ nhận vào làm, ông chủ nói với hắn rằng: “Ở đây mọi người coi nhau như anh em, dù em mới vào đi chăng nữa, cả công ty sẽ xem em như người trong gia đình. Nếu như ai đó mắc lỗi gì, em cứ thẳng thắn góp ý, không có gì phải ngại, mọi người đều sẽ vui lòng tiếp thu và thay đổi để tốt hơn, kể cả đó có là anh đi chăng nữa.” Nghe ông chủ nói, những nhân viên còn lại đều gật đầu đồng ý, cười tươi và vỗ tay chào đón hắn, lúc đó, một đứa bé thiếu thốn tình cảm gia đình như hắn thật sự rất cảm động.
Nhưng sự cảm động ấy chẳng được bao lâu. Vào một tuần đẹp trời, anh tổ trưởng quản lý tổ của hắn đi muộn hơn nửa tiếng cả tuần liền. Ngày họp tổ, hắn nhớ đến câu nói của ông chủ, thẳng thắn góp ý. Và điều hắn nhận lại, không phải là cái gia đình tươi đẹp mà ông chủ vẽ ra, mà là cái nhăn mặt đầy khó chịu của anh tổ trưởng, cùng vô số công việc nặng nhọc được anh ta giao cho hắn làm kể từ sau buổi góp ý đó, thứ quá sức với một đứa bé, thứ vốn không phải công việc của hắn, thứ làm cho hắn luôn luôn về trễ dù nhân viên cả tổ luôn ở trạng thái rảnh rỗi, thảnh thơi, tán dóc, bốc phét.
Trương Anh Hào suy nghĩ cẩn thận về câu hỏi một phen, rồi mới trả lời: “Thưa thầy, có thể xem những nhiệm vụ môn phái như những thử thách của môn phái dành cho đệ tử. Môn phái không muốn tặng luôn cho đệ tử hẳn là sợ rằng đệ tử vì thế mà không trân trọng bí kíp võ công, vì thế mà coi việc đạt được nó không tốn chút công sức, chỉ cần chìa tay ra là có, coi nó không đáng giá. Điều này có thể dẫn đến nhiều hệ lụy phía sau, trong đó có hệ lụy ỷ lại vào mọi người, coi thường môn phái của bản thân, từ đó giảm độ trung thành với môn phái. Một người khi ỷ lại người khác, người đó sẽ không có chí tiến thủ, người như vậy khi đối đầu với Quái thú sẽ chỉ biến thành bữa ăn ngon miệng cho Quái thú. Một người không trung thành với môn phái, tỉ lệ người đó phản bội môn phái sẽ rất cao, đó sẽ là mối họa, chứ không phải là tương lai của môn phái.”
Ngồi ghế nhà trường bàn chuyện đại sự quốc gia không phải là việc gì khác thường ở Liên bang. Trong Liên bang, mọi người đều được quyền tự do ngôn luận. Bất cứ ai thích chửi rủa lãnh đạo Liên bang, chửi rủa hệ thống chính trị của Liên bang, vạch tìm những lỗi nhỏ nhất của công chức Liên bang, vân vân... cũng không có vấn đề gì. Họ sẽ không bao giờ gặp rắc rối vì các phát ngôn của mình, cho dù nó có phần phóng đại đi chăng nữa. Liên bang chỉ xử phạt họ khi họ đi quá đà, khi từ vạch lỗi biến thành vu khống, từ chửi rủa biến thành công kích. Đó là bởi vì nếu chút rộng lượng, bao dung cũng không có, Liên bang đã sớm bị Quái thú công chiếm, tất cả Nhân loại trong Liên bang đã trở thành thức ăn cho Quái thú, hoặc bị Quái thú nuôi nhốt như Nhân loại nuôi súc vật để ăn thịt.
Nói chuyện về Liên bang thoải mái, thì nói chuyện về Thập Đại Môn Phái cũng vậy. Dẫu sao Thập Đại Môn Phái không có quyền lực hơn Liên bang. So với con quái vật khổng lồ là Liên bang, một môn phái hay cả mười môn phái trong Thập Đại Môn Phái chẳng phải là cái gì to tát, khác gì là con khiến so với củ khoai.
“Ừm.” - Trái với những tiếng “tốt”, “rất tốt”, lần này người thầy chỉ phát ra một tiếng trầm từ cổ họng, xem như tạm chấp nhận câu trả lời của Trương Anh Hào.
Sau cái tiếng trầm có vẻ không mấy đánh giá cao câu trả lời của Trương Anh Hào, người thầy hỏi tiếp: “Em hãy liệt kê các mốc làm nhiệm vụ môn phái, chỉ ra những mốc quan trọng nhất của Võ giả.”
Câu hỏi thứ hai không quá khó khăn, đây là kiến thức căn bản, không cần phải suy nghĩ và suy luận, Trương Anh Hào trả lời ngay: “Thưa thầy, các mốc nhiệm vụ môn phái tương ứng với các cấp độ sau: 10, 20, 30, 40, 50, 60 và 90. Có năm mốc nhiệm vụ quan trọng. Mốc thứ nhất, cấp 10, mốc nhận được bí kíp rèn luyện nội lực đầu tiên. Mốc thứ hai, cấp 30, mốc nhận bí kíp tấn công, hoặc bí kíp hỗ trợ, hoặc bí kíp bị động, hoặc hai trong ba loại bí kíp, hoặc cả ba loại bí kíp tùy môn phái. Mốc thứ ba, cấp 50, mốc nhận các loại bí kíp tương tự mốc cấp 30. Mốc thứ tư, cấp 60, mốc nhận bí kíp Trấn phái. Mốc thứ năm, cấp 90, mốc nhận các loại bí kíp tương tự mốc cấp 30 và mốc cấp 50.”
“Tốt.”
Nghe được tiếng “tốt” của ông thầy, Trương Anh Hào không khỏi thở phào trong lòng. Nếu câu số hai lại một tiếng “ừm” hay “ừ”, hắn sợ rằng lần kiểm tra bài này của hắn sẽ không đạt yêu cầu.
“Một câu cuối cùng.” - Đã biết được mức độ kiến thức của học sinh đối diện, người thầy không làm khó Trương Anh Hào: “Chúng ta có sáu mốc tên gọi thông thường cho Võ giả ứng với các nhóm cấp độ khác nhau. Theo em, vì sao có những mốc liên tiếp thì có người ở mốc thấp hơn có thể vượt cấp khiêu chiến người ở mốc cao hơn, và vì sao có những mốc liên tiếp dù tài cao cỡ nào thì cấp thấp hơn không thể vượt cấp khiêu chiến cấp cao hơn?”
Trương Anh Hào ngẫm nghĩ khoảng hai phút, sau khi cẩn thận điều chỉnh, hắn trả lời:
“Dạ thưa thầy, dựa theo tính toán cơ sở, ta có thể kết luận rằng việc có vượt cấp khiêu chiến được hay không, nó không chỉ phụ thuộc là bản thân người vượt cấp khiêu chiến và người bị vượt cấp khiêu chiến, nó còn chịu ảnh hưởng bởi tính liên tục, đan xen của số lượng kỹ năng cơ bản có thể phát ra và biến hóa về chất của Võ giả.
Lấy ví dụ về tính liên tục như cấp Không và cấp tiếp theo của nó là cấp Đệ Tử. Cấp Không thì số lượng kỹ năng cơ bản có thể đánh ra là từ 0 đến 9, cấp độ Đệ Tử là từ 10 đến 116. Ở đây ta có thể thấy số lượng kỹ năng cơ bản có thể đánh ra thấp nhất của cấp Đệ Tử là 10, chênh lệch với cấp Không là từ 1 tới 10. Chênh lệch này không quá lớn, chỉ cần người cấp Không có chiến thuật thích hợp, chiến đấu bài bản và cẩn thận, hoặc chịu dùng đấu pháp liều mạng, người này vẫn có phần thắng. Tương tự, nếu người cấp Đệ Tử có thể đánh ra số lượng kỹ năng cơ bản là 15, người cấp Không có thể đánh ra số lượng kỹ năng cơ bản là 8 vẫn có cơ hội thắng được.
Về tính đan xen, ví dụ như cấp Tinh Anh có số lượng kỹ năng cơ bản có thể đánh ra là 120 - 980, cấp tiếp theo của nó là cấp Chân Truyền với số lượng kỹ năng cơ bản có thể đánh ra là 495 - 1.427. Ở đây ta thấy khoảng đan xen là từ 495 - 980. Vậy đôi khi sẽ có người ở cấp Tinh Anh lại đánh ra số lượng kỹ năng cơ bản lớn hơn người ở cấp độ Chân Truyền. Ví dụ như cấp Tinh Anh đánh ra 900, nhưng người cấp Chân Truyền chỉ đánh ra có 500. Trường hợp này tỉ lệ thắng của người cấp Tinh Anh là rất cao.
Về sự biến hóa về chất. Có ba mốc biến hóa về chất là mốc từ cấp Không lên cấp Đệ Tử, mốc từ mốc Đệ Tử lên mốc Tinh Anh, và mốc từ cấp Tông Sư lên cấp Đại Tông Sư. Mốc đầu tiên em đã phân tích, mốc thứ hai thì số lượng kỹ năng cơ bản có thể phát ra của cấp Đệ Tử là 10 đến 116, của cấp Tinh Anh là từ 120 đến 980, nó cũng gần như tương tự mốc đầu tiên. Mốc thứ ba, cấp Tông Sư là từ 990 đến 14.048, cấp Đại Tông Sư là từ 38.285 trở lên. Rõ ràng ở mốc thứ ba, sự chênh lệch của số lượng kỹ năng cơ bản có thể phát ra cao nhất của cấp Tông Sư và số lượng kỹ năng cơ bản có thể phát ra thấp nhất của Đại Tông Sư là 24.237, một con số gấp hơn 1.5 lần con số cao nhất của mốc Tông Sư. Vậy nên cho dù là Tông Sư mạnh nhất, người này không thể nào có khả năng vượt cấp khiêu chiến, cho dù là đánh với một Đại Tông Sư yếu nhất.”
Lúc đến vị trí trả bài, nam sinh này gật nhẹ đầu chào người thầy, sau đó mới lên tiếng: “Thưa thầy, em là Trương Anh Hào, học sinh có số thứ tự thứ ba mươi.”
Ở trường cao cấp số 3 của thành phố Bôn Mộc Lâm, số thứ tự của học sinh trong lớp không xếp theo chữ cái đầu của tên học sinh. Thực tế khi vào trường cao cấp số 3, dựa vào điểm thi trước đó, trường xếp theo thứ tự giảm dần điểm thi, và cứ 40 học sinh thì cắt thành một lớp. Nói cho dễ hiểu thì theo thứ tự điểm giảm dần, học sinh xếp thứ nhất đến học sinh xếp thứ 40 vào lớp A1, học sinh xếp thứ 41 đến 80 được vào A2, cứ như vậy cho đến lớp A10 thì dừng. Năm đó Trương Anh Hào có điểm đứng thứ 191, con số rất khiêm tốn. Không phải do hắn lười biếng, chỉ vì hắn không thông minh lắm, đồng thời vì bố mẹ mất sớm, hắn phải tự bươn chải kiếm tiền sinh hoạt hằng ngày và tiền học phải đóng hàng tháng. Một ngày có ba buổi sáng, chiều và tối, Trương Anh Hào học ở trường một buổi, hai buổi còn lại hắn đều ở chỗ làm.
Cuộc sống không đối xử tốt với Trương Anh Hào, hắn cũng chưa từng gặp cái gọi là quy luật công bằng như người thầy đang ở phía đối diện hắn đã nói. Tuy nhiên, Trương Anh Hào không hề than thở về số phận của mình, trái lại, bản tính chịu khó và cẩn thận giúp hắn vượt qua cuộc đời không tốt đẹp, đủ duy trì cuộc sống có ăn, có mặc, có học từ nhỏ tới giờ.
Người thầy nhìn Trương Anh Hào, ông ta không thể hiện ra thái độ gì. Một người đã có tuổi, khi đã trải qua nhiều điều trong cuộc sống, ông ta thừa biết khi mình khinh bỉ một người, về sau mình có thể khinh người ta cả đời, nhưng cũng có thể nhận lại sự khinh bỉ từ người đó. Đó đơn giản chỉ là cái khinh bỉ, đối với Võ giả mà nói, khi có thứ sức mạnh hơn xa người thường, cảm thấy bản thân ưu việt hơn người khác, thì đôi lúc động tay động chân với người khác là không có gì khó hiểu. Và tất nhiên, trong tương lai xấu nhất, có khi bị người ta trả thù, bị người ta chém chết là lẽ đương nhiên, đó chỉ là gieo nhân nào gặt quả đó mà thôi.
Người thầy nhìn Trương Anh Hào, hỏi câu hỏi đầu tiên: “Như chúng ta đã biết, kỹ năng võ công rất quan trọng với bất cứ Võ giả nào. Một người bình thường chỉ cần vượt qua cuộc thi, được môn phái đồng ý cho gia nhập, người này sẽ được môn phái tặng cho một cuốn bí kíp võ công, gọi là võ công nhập môn, hay kỹ năng, võ công cơ sở.”
Nói đến đây, người thầy không vội vã nói tiếp, ông ta dừng lại vài giây, rồi nói: “Kỹ năng võ công rất quan trọng với Võ giả. Môn phái đã tặng cho đệ tử nhập môn một cuốn bí kíp võ công, thì ở những mốc vượt cảnh giới như 10, 20, sao môn phái không tặng cho những cuốn bí kíp võ công tương ứng, mà lại bắt đệ tử phải hoàn thành nhiệm vụ thì mới giao cho đệ tử cuốn bí kíp võ công tương ứng đó?”
Nghe xong câu hỏi, Trương Anh Hào thầm nghĩ: “Chính thầy đã nói thế giới này tuân theo quy luật công bằng, đâu ai cho không ai cái gì, lúc này thầy lại hỏi vậy thì chẳng khác gì tự vả vào mặt mình.”
Nghĩ là vậy, nhưng Trương Anh Hào hiểu được rằng ông thầy sẽ không tự vả vào mặt mình như vậy, cho dù ông ta sơ sẩy tự tát chính bản thân ông ta, hắn không thể nào vạch ra khuyết điểm của ông ta ở chốn đông người được. Làm thế khác nào vả đôm đốp vào mặt ông ta. Người thường vả đôm đốp vào mặt Võ giả, việc làm ngu xuẩn này có khác gì là muốn chết đâu?
Trương Anh Hào vẫn còn nhớ rõ khi còn nhỏ, hắn đi làm cho một cửa hàng điện thoại di động, ngày đầu tiên được ông chủ nhận vào làm, ông chủ nói với hắn rằng: “Ở đây mọi người coi nhau như anh em, dù em mới vào đi chăng nữa, cả công ty sẽ xem em như người trong gia đình. Nếu như ai đó mắc lỗi gì, em cứ thẳng thắn góp ý, không có gì phải ngại, mọi người đều sẽ vui lòng tiếp thu và thay đổi để tốt hơn, kể cả đó có là anh đi chăng nữa.” Nghe ông chủ nói, những nhân viên còn lại đều gật đầu đồng ý, cười tươi và vỗ tay chào đón hắn, lúc đó, một đứa bé thiếu thốn tình cảm gia đình như hắn thật sự rất cảm động.
Nhưng sự cảm động ấy chẳng được bao lâu. Vào một tuần đẹp trời, anh tổ trưởng quản lý tổ của hắn đi muộn hơn nửa tiếng cả tuần liền. Ngày họp tổ, hắn nhớ đến câu nói của ông chủ, thẳng thắn góp ý. Và điều hắn nhận lại, không phải là cái gia đình tươi đẹp mà ông chủ vẽ ra, mà là cái nhăn mặt đầy khó chịu của anh tổ trưởng, cùng vô số công việc nặng nhọc được anh ta giao cho hắn làm kể từ sau buổi góp ý đó, thứ quá sức với một đứa bé, thứ vốn không phải công việc của hắn, thứ làm cho hắn luôn luôn về trễ dù nhân viên cả tổ luôn ở trạng thái rảnh rỗi, thảnh thơi, tán dóc, bốc phét.
Trương Anh Hào suy nghĩ cẩn thận về câu hỏi một phen, rồi mới trả lời: “Thưa thầy, có thể xem những nhiệm vụ môn phái như những thử thách của môn phái dành cho đệ tử. Môn phái không muốn tặng luôn cho đệ tử hẳn là sợ rằng đệ tử vì thế mà không trân trọng bí kíp võ công, vì thế mà coi việc đạt được nó không tốn chút công sức, chỉ cần chìa tay ra là có, coi nó không đáng giá. Điều này có thể dẫn đến nhiều hệ lụy phía sau, trong đó có hệ lụy ỷ lại vào mọi người, coi thường môn phái của bản thân, từ đó giảm độ trung thành với môn phái. Một người khi ỷ lại người khác, người đó sẽ không có chí tiến thủ, người như vậy khi đối đầu với Quái thú sẽ chỉ biến thành bữa ăn ngon miệng cho Quái thú. Một người không trung thành với môn phái, tỉ lệ người đó phản bội môn phái sẽ rất cao, đó sẽ là mối họa, chứ không phải là tương lai của môn phái.”
Ngồi ghế nhà trường bàn chuyện đại sự quốc gia không phải là việc gì khác thường ở Liên bang. Trong Liên bang, mọi người đều được quyền tự do ngôn luận. Bất cứ ai thích chửi rủa lãnh đạo Liên bang, chửi rủa hệ thống chính trị của Liên bang, vạch tìm những lỗi nhỏ nhất của công chức Liên bang, vân vân... cũng không có vấn đề gì. Họ sẽ không bao giờ gặp rắc rối vì các phát ngôn của mình, cho dù nó có phần phóng đại đi chăng nữa. Liên bang chỉ xử phạt họ khi họ đi quá đà, khi từ vạch lỗi biến thành vu khống, từ chửi rủa biến thành công kích. Đó là bởi vì nếu chút rộng lượng, bao dung cũng không có, Liên bang đã sớm bị Quái thú công chiếm, tất cả Nhân loại trong Liên bang đã trở thành thức ăn cho Quái thú, hoặc bị Quái thú nuôi nhốt như Nhân loại nuôi súc vật để ăn thịt.
Nói chuyện về Liên bang thoải mái, thì nói chuyện về Thập Đại Môn Phái cũng vậy. Dẫu sao Thập Đại Môn Phái không có quyền lực hơn Liên bang. So với con quái vật khổng lồ là Liên bang, một môn phái hay cả mười môn phái trong Thập Đại Môn Phái chẳng phải là cái gì to tát, khác gì là con khiến so với củ khoai.
“Ừm.” - Trái với những tiếng “tốt”, “rất tốt”, lần này người thầy chỉ phát ra một tiếng trầm từ cổ họng, xem như tạm chấp nhận câu trả lời của Trương Anh Hào.
Sau cái tiếng trầm có vẻ không mấy đánh giá cao câu trả lời của Trương Anh Hào, người thầy hỏi tiếp: “Em hãy liệt kê các mốc làm nhiệm vụ môn phái, chỉ ra những mốc quan trọng nhất của Võ giả.”
Câu hỏi thứ hai không quá khó khăn, đây là kiến thức căn bản, không cần phải suy nghĩ và suy luận, Trương Anh Hào trả lời ngay: “Thưa thầy, các mốc nhiệm vụ môn phái tương ứng với các cấp độ sau: 10, 20, 30, 40, 50, 60 và 90. Có năm mốc nhiệm vụ quan trọng. Mốc thứ nhất, cấp 10, mốc nhận được bí kíp rèn luyện nội lực đầu tiên. Mốc thứ hai, cấp 30, mốc nhận bí kíp tấn công, hoặc bí kíp hỗ trợ, hoặc bí kíp bị động, hoặc hai trong ba loại bí kíp, hoặc cả ba loại bí kíp tùy môn phái. Mốc thứ ba, cấp 50, mốc nhận các loại bí kíp tương tự mốc cấp 30. Mốc thứ tư, cấp 60, mốc nhận bí kíp Trấn phái. Mốc thứ năm, cấp 90, mốc nhận các loại bí kíp tương tự mốc cấp 30 và mốc cấp 50.”
“Tốt.”
Nghe được tiếng “tốt” của ông thầy, Trương Anh Hào không khỏi thở phào trong lòng. Nếu câu số hai lại một tiếng “ừm” hay “ừ”, hắn sợ rằng lần kiểm tra bài này của hắn sẽ không đạt yêu cầu.
“Một câu cuối cùng.” - Đã biết được mức độ kiến thức của học sinh đối diện, người thầy không làm khó Trương Anh Hào: “Chúng ta có sáu mốc tên gọi thông thường cho Võ giả ứng với các nhóm cấp độ khác nhau. Theo em, vì sao có những mốc liên tiếp thì có người ở mốc thấp hơn có thể vượt cấp khiêu chiến người ở mốc cao hơn, và vì sao có những mốc liên tiếp dù tài cao cỡ nào thì cấp thấp hơn không thể vượt cấp khiêu chiến cấp cao hơn?”
Trương Anh Hào ngẫm nghĩ khoảng hai phút, sau khi cẩn thận điều chỉnh, hắn trả lời:
“Dạ thưa thầy, dựa theo tính toán cơ sở, ta có thể kết luận rằng việc có vượt cấp khiêu chiến được hay không, nó không chỉ phụ thuộc là bản thân người vượt cấp khiêu chiến và người bị vượt cấp khiêu chiến, nó còn chịu ảnh hưởng bởi tính liên tục, đan xen của số lượng kỹ năng cơ bản có thể phát ra và biến hóa về chất của Võ giả.
Lấy ví dụ về tính liên tục như cấp Không và cấp tiếp theo của nó là cấp Đệ Tử. Cấp Không thì số lượng kỹ năng cơ bản có thể đánh ra là từ 0 đến 9, cấp độ Đệ Tử là từ 10 đến 116. Ở đây ta có thể thấy số lượng kỹ năng cơ bản có thể đánh ra thấp nhất của cấp Đệ Tử là 10, chênh lệch với cấp Không là từ 1 tới 10. Chênh lệch này không quá lớn, chỉ cần người cấp Không có chiến thuật thích hợp, chiến đấu bài bản và cẩn thận, hoặc chịu dùng đấu pháp liều mạng, người này vẫn có phần thắng. Tương tự, nếu người cấp Đệ Tử có thể đánh ra số lượng kỹ năng cơ bản là 15, người cấp Không có thể đánh ra số lượng kỹ năng cơ bản là 8 vẫn có cơ hội thắng được.
Về tính đan xen, ví dụ như cấp Tinh Anh có số lượng kỹ năng cơ bản có thể đánh ra là 120 - 980, cấp tiếp theo của nó là cấp Chân Truyền với số lượng kỹ năng cơ bản có thể đánh ra là 495 - 1.427. Ở đây ta thấy khoảng đan xen là từ 495 - 980. Vậy đôi khi sẽ có người ở cấp Tinh Anh lại đánh ra số lượng kỹ năng cơ bản lớn hơn người ở cấp độ Chân Truyền. Ví dụ như cấp Tinh Anh đánh ra 900, nhưng người cấp Chân Truyền chỉ đánh ra có 500. Trường hợp này tỉ lệ thắng của người cấp Tinh Anh là rất cao.
Về sự biến hóa về chất. Có ba mốc biến hóa về chất là mốc từ cấp Không lên cấp Đệ Tử, mốc từ mốc Đệ Tử lên mốc Tinh Anh, và mốc từ cấp Tông Sư lên cấp Đại Tông Sư. Mốc đầu tiên em đã phân tích, mốc thứ hai thì số lượng kỹ năng cơ bản có thể phát ra của cấp Đệ Tử là 10 đến 116, của cấp Tinh Anh là từ 120 đến 980, nó cũng gần như tương tự mốc đầu tiên. Mốc thứ ba, cấp Tông Sư là từ 990 đến 14.048, cấp Đại Tông Sư là từ 38.285 trở lên. Rõ ràng ở mốc thứ ba, sự chênh lệch của số lượng kỹ năng cơ bản có thể phát ra cao nhất của cấp Tông Sư và số lượng kỹ năng cơ bản có thể phát ra thấp nhất của Đại Tông Sư là 24.237, một con số gấp hơn 1.5 lần con số cao nhất của mốc Tông Sư. Vậy nên cho dù là Tông Sư mạnh nhất, người này không thể nào có khả năng vượt cấp khiêu chiến, cho dù là đánh với một Đại Tông Sư yếu nhất.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương