Kiếm Sắc Rượu Nồng - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-22 21:44:12
bước khỏi cửa, liền phá khóa và lẻn ngoài. , hề ngạc nhiên khi khóa cửa nhốt trong phòng.
Ta mang theo bọc nhỏ thẳng đến Đông Thị.
Ban ngày, Đông Thị yên tĩnh, nhưng đêm sáng rực như ban ngày.
Hai bên đường là những tửu lâu rực rỡ ánh đèn.
Hàng trăm mỹ nhân trang điểm lộng lẫy, tụ tập hành lang, thấy khách đến thì thi kéo .
Mùi phấn nồng nặc hắt liên tục.
Ta vội vàng xin tha: “Các tỷ tỷ, tiểu chỉ đến bán rượu, bạc.”
Các mỹ nhân buông tha, rộ lên như hoa đua nở: “Tiểu lang quân khôi ngô thế , chẳng cần trả bạc.”
Ai nấy đều đùa theo.
Ta đang nghĩ nên cho các nàng chút thuốc để các nàng yên lặng .
Bỗng tiếng ho nhẹ, một vị tú bà tuyệt sắc bước xuống từ lầu .
“Sao? Không việc ? Định ngày mai ăn cơm nữa ?”
Các mỹ nhân vẻ e dè bà, lập tức tản bốn phía.
Ta nhanh chóng tiến tới: “Mỹ nhân tỷ tỷ, đây là rượu tự ủ, chuyên dành cho tửu lâu bán, tỷ thử xem, cam đoan là ngon nhất thiên hạ.”
Mỹ nhân che miệng : “Lên đây nào.”
Ta mừng rỡ lên lầu, vén tấm màn nhẹ lên ngửi thấy mùi phấn son, giống y như loại bột mà Tri Âm gửi cho .
Mỹ nhân thích rượu mang đến, còn bảo mang một bình rượu khác lên cho nếm, nếu thể ủ rượu như thế, nàng sẽ lấy cả hai loại.
Rượu loại bình thường, đưa lên mũi ngửi thấy mùi hương của ly nhân sầu, chút do dự uống cạn.
Chỉ vài chén, say đến trời đất là gì.
“Thật khôi ngô.” Mỹ nhân đưa tay nâng cằm : “Chết thì thật đáng tiếc, là để tỷ tỷ cùng ngươi vui một đêm, giúp ngươi một hồn ma phong lưu.”
Một tiếng động khẽ vang lên, ngoài cửa sổ đáp xuống.
“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi , nếu sẽ bẻ từng ngón một.” Đó là tên sát thủ.
“Dạ Vô Thường, ngươi chống mệnh lệnh của đường chủ ?” Mỹ nhân lạnh lùng .
“Ta tự khắc sẽ giải thích với đường chủ, đến lượt ngươi xen .” Sát thủ từ cửa sổ nhảy xuống, ôm lấy rời .
Để mỹ nhân trong phòng giận dữ thể gì.
15
Sát thủ ôm suốt dọc đường trở về khách điếm, dám phát một tiếng nào, tiếp tục giả vờ như một đống bùn nhão.
Hắn thả xuống giường, lạnh lùng : "Dám lời, đáng phạt một trận."
Tim đập thót lên vì sợ.
Hồng Trần Vô Định
Hai tay giữ chặt đầu, sát thủ cúi xuống áp sát.
Môi bỗng thấy lạnh, đó là một nụ hôn thực sự, dịu dàng, nâng niu, như đang kể câu chuyện lãng mạn nhất thế gian, khiến run rẩy, tim đập mạnh.
Rồi dần dần, lực đạo tăng lên, nụ hôn trở nên cuồng nhiệt và đắm đuối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kiem-sac-ruou-nong/chuong-5.html.]
Khi gần như thể thở nổi, sát thủ mới đành lòng buông .
Hắn cắn nhẹ môi như một hình phạt, vùi đầu cổ , tuyên bố: “Ta đời khả năng lấy vợ sinh con, ngươi cũng đừng mơ tưởng. Chúng cứ mà ràng buộc thôi.”
Ta: …..
Đây thực sự là vị sát thủ lạnh lùng ?
16
Lại là khung cảnh mờ ảo của cơn ác mộng .
Ca ca kéo tay chạy trốn thục mạng, cúi đầu, đôi chân ngắn cũn. Ta đưa tay , nhỏ bé, ngây thơ, chỉ chừng ba tuổi.
Khắp nơi ánh đao ánh kiếm lóe lên, các hộ vệ bảo vệ chúng lượt ngã xuống, Bì thúc phụ - tín của phụ , liều mạng mở đường cho chúng thoát .
Đến bên vách núi, còn đường nào để lui, kẻ địch kéo cung tên vây quanh chúng .
Nhảy xuống vách núi lẽ còn hy vọng sống sót, thế là tất cả cùng lao xuống.
Cảm giác mất trọng lượng khi rơi tự do khiến kinh hãi, bật : “Mẫu ... mẫu !”
Có đưa tay ôm chặt , chìm một vòng tay ấm áp và rắn chắc.
Người đó vỗ nhẹ lên lưng , : “Đừng sợ, chỉ là mộng mà thôi, cả, ở đây.”
Giữa giấc mộng và thực tại đan xen, rõ là thật, là giả, chỉ cảm giác an khiến chìm đắm, thư giãn, tựa vòng tay mặt, an lành ngủ .
17
Ngay từ khi xuống núi, định sẵn là đối diện với hiểm nguy.
Ta gửi một mật thư cho Tri Âm, liên quan đến tửu lâu ở Đông Thị.
Trên đường về, phát hiện theo dõi, nhiều toán đang truy đuổi .
Ta nuốt một viên thuốc, nhanh chóng ẩn một con hẻm tối.
thấy tú bà ở Đông Thị trong bóng tối, mỉm đầy ẩn ý.
Ngay đó, một làn bột phấn bay tới, khi ngất , chỉ kịp nghĩ: Quả là bắt rùa trong chum.
18
Một bình thuốc đưa đến gần mũi , giật , lập tức tỉnh dậy.
Cảnh tượng đầu tiên mà thấy là một đại sảnh tối tăm, phía cao một , lưng hướng về phía ánh lửa.
Những ngọn đuốc le lói cột như ánh đom đóm giữa đồng hoang, yếu ớt vô cùng.
Hoàn thấy rõ cao là ai.
Thật đoán kẻ hẳn là Đường chủ của Đường sát thủ.
Ta bình thản dậy, tìm một chỗ xuống.
Đường chủ giọng âm hiểm: “Thú vị thật, quả là nét giống phụ ngươi.”
Ta vẫn bình thản: “ Hạ phó tướng thật quá khen.”
Đường chủ thoáng khựng : “Thì ngươi .” Giọng trở nên cay độc.
Sau đó, giả vờ hòa nhã: “Lúc ngươi còn nhỏ, cũng từng bế ngươi.”