Kiến Thanh - C2
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:38:23
Về , ca ca tuần tra biên cương, tạm thời rời nhà.
Trước khi , lấy thanh đoản đao Hồi Tuyết vốn luôn mang bên , đưa cho .
Vẻ mặt nghiêm nghị hiếm khi nhiều như :
"Kiến Thanh, thanh đao dùng để cắt hoa lê suốt sáu mùa xuân, đó vẫn còn vương hương hoa. Sau chiến trường, nó nhuốm máu. Xin hãy nhận lấy, coi như quà chia tay."
Ta kinh ngạc ca ca.
Ca ca hai thanh thần binh thượng cổ, một là trường kiếm Lưu Phong, một là đoản đao Hồi Tuyết—một đôi binh khí vô giá, truyền đời suốt mấy trăm năm từng chia cắt.
Ta do dự, nên nhận .
Huynh cúi , đặt đoản đao xuống đất, khẽ nhướng đôi mắt dài, nở một nụ với khi .
Đó là đầu tiên thấy ca ca .
Huynh trị quân nghiêm minh, uy danh vang dội, ai gặp cũng kính sợ, nhưng khi lên tựa xuân phong hóa băng, đến kinh tâm động phách.
5
Ca ca , hôm , A nương như thường lệ lên núi luyện kiếm.
Giày của A nương vô tình đá văng , bà định nhặt, thì một bàn tay béo núc nhanh hơn một bước.
An Vương nheo mắt đầy tà ý, chằm chằm chân bà, vung tay ném thẳng chiếc giày xuống sông.
"Thẩm tướng quân ? Dù là sư tử cái, là đàn bà con gái thô kệch, nhưng đôi chân trắng nõn mịn màng, nếu ve vuốt giường chắc hẳn thú vị lắm đây."
Vịt Trắng Lội Cỏ
Hắn nham nhở, từng bước áp sát.
"Mỹ nhân ơi, ai ai cũng tướng quân cô thủ tiết nhiều năm. Chắc hẳn cũng đói khát lắm ? Hôm nay để gia đây bồi bổ cho nào!"
A nương tung chân đạp ngã lăn , xông lên cho một trận nhừ tử.
An Vương đánh cho lăn lê bò toài, gào kêu xin tha mạng.
"Nữ hùng, sai ! Ta hèn hạ! Ta đáng ch/ết!"
A nương lườm , lông mày dựng .
"Lần còn dám khinh bạc nữ nhân, bà đây đánh cho ngươi hối hận vì sinh !"
Ta lên núi mang cơm cho A nương, trông thấy cảnh , lập tức cảm thấy gì đó .
"A nương, từng thấy ngang nhiên bắt cóc dân nữ giữa đường. Loại công tử bột , hôm nay nếu để , nhất định sẽ hủy danh tiết của ."
A nương tiện tay phủi chiếc lá rơi tóc , hỏi:
"Vậy ?"
"G/iết."
A nương sững sờ, đăm đăm .
Giọng điềm tĩnh, tựa như chỉ đang phân tích một ván cờ.
"Kẻ tội ác chồng chất, đáng lẽ c/hết từ lâu. Chỉ tiếc chỗ dựa của quá cứng, đến quan phủ cũng chẳng gì . Ở đây một bóng , chỉ một . Lát nữa sẽ lo việc thủ tiêu thi thể, tuyệt đối để chứng cứ."
An Vương sợ đến vỡ mật, dập đầu liên tục, nước mắt nước mũi tèm lem.
"Xin tha mạng! Xin tha mạng! Bà nội , bà nội bảy mươi tuổi , bà yêu thương nhất, nếu ch/ết, bà cũng sống nổi ! Xin hai vị ơn…"
A nương chần chừ.
"Dù cũng là con , quân cờ, thể g/iết là gi/ết."
Bao năm qua, A nương đối đãi với như con ruột, từng trái lời bà.
Vậy nên, do dự.
chính trong khoảnh khắc , An Vương bỗng chồm lên như quả bóng cao su, vắt chân chạy mất dạng.
Cha của An Vương là Tể tướng đương triều, tỷ tỷ là An Quý phi trong cung, xuất hiển hách, từ nhỏ từng đánh đập chịu nhục nhã như .
Hắn ôm hận trong lòng, lập tức bày mưu trả đũa.
Từ đó về , khắp kinh thành, từ đầu đường cuối hẻm đến tửu lâu quán, cũng lan truyền những lời dơ bẩn về A nương.
"Ta , đàn bà thể tướng quân?! Theo thấy, ả phong tướng quân chắc là nhờ bò qua hết doanh trại quân lính, hầu hạ từng tên đàn ông thì !"
"Ha ha ha! Hôm nào lão tử mang theo gói Xuân Dược, chui giường ả, cũng xem thử chiêu trò dùng chân quyến rũ đàn ông của ả thế nào!"
"Tên hưởng thụ ghê! Lúc đó chúng cùng nhé, ha ha ha!"
"Đàn bà con gái mà ban ngày ban mặt dám để lộ chân ngoài, đúng là đồ dâm đãng! Ta khinh!"
Lời đồn nhơ nhuốc ngừng lan rộng, A nương vì tức giận mà phát bệnh, nhanh liền hôn mê bất tỉnh.
Ca ca tin, lập tức xin nghỉ phép, ngày đêm nghỉ phi ngựa từ biên ải trở về, chuẩn đến nha môn kiện cáo, đòi công bằng cho A nương.
Ta hợp tác với ca ca, tất bật thu thập chứng cứ.
An Quý phi trong cung tin thì hoảng hốt vô cùng.
Bởi vì nếu thiếu tướng quân đích báo quan, thì dù là nàng , cũng thể bảo vệ nổi An Vương!
Vậy nên, nàng liên kết với Tể tướng phủ bên ngoại, ngụy tạo chứng cứ phản nghịch của ca ca, vu cáo , tố lên Hoàng đế.
Hoàng đế Phế Thành Hành giận dữ, hạ lệnh tru di cả nhà Thẩm gia.
Cơn thịnh nộ của bậc đế vương, m.á.u đổ mười bước, đại họa ập xuống chỉ trong chớp mắt.
Ca ca còn kịp về đến kinh thành, kịp báo quan, chặn tại trạm dịch, c.h.é.m đầu xử trảm.
Đao phủ đến cửa phủ Thẩm gia, bên trong tiếng gào vang trời.
A nương gắng gượng chống đỡ thể bệnh tật, ngơ ngẩn ngoài cửa sổ.
"Kiến Thanh, con là kì thủ lợi hại nhất, cũng là thông minh nhất, lời con bao giờ sai. Là A nương sai . Hôm đó, đáng lẽ giế/t."
Nước mắt bà lặng lẽ rơi.
"Thật sự đáng lẽ g/iết."
Ta dùng đôi tay cầm quân cờ nhiều năm lau nước mắt cho bà, nén nỗi đau như d.a.o cắt trong lòng.
"A nương, lòng thiện lương là trân bảo, sai. là An Vương, sai là An Quý phi, sai là Hoàng thượng!"
Ta còn gì đó, nhưng A nương đột nhiên giơ tay lên, một chưởng đánh thẳng gáy .
Ta lập tức mềm nhũn ngã xuống, rơi vòng tay bà.
Giọng bà bỗng trở nên trấn định, quả quyết như khi còn chinh chiến nơi sa trường, ban những mệnh lệnh quyết đoán.
"Quân thần ch/ết, thần thể ch/ết. Hôm nay ch/ết chắc , nhưng Kiến Thanh thì thể. Bà mang con bé chạy theo đường mật đạo. Ta mất một đứa con trai, thể để mất thêm một đứa con gái."
A nương là thẳng thắn, giỏi lời chúc phúc, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng xoa đầu .
"Kiến Thanh, đừng hận. Hãy sống thật hạnh phúc."
Hai ngày , tỉnh xe ngựa chạy về phía biên cương.
Mọi chuyện xong cả .
Cả nhà Thẩm gia tru diệt, đầu của A nương và ca ca treo ngoài cổng thành.
An Quý phi vì "chặn phản loạn", lập công lớn, sắc phong Hoàng hậu, muôn dân kính ngưỡng, thanh danh lẫy lừng.
Ta tung một chưởng đánh ngất phu xe, tự xoay đầu ngựa, thẳng hướng Trường An mà trở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kien-thanh/c2.html.]
A nương, ca ca, là chơi cờ giỏi nhất.
Ta sẽ vì hai , tự bàn cờ, đánh một ván quyết định.
6
Hôm khi say rượu, như thường lệ đến cùng Phế Thành Hành đối cờ.
Hắn , chỉ khẽ nâng tay hiệu xuống.
Trong lúc đánh cờ, đầu ngón tay vô tình chạm .
Ngón tay nóng bỏng.
Phế Thành Hành đột nhiên phắt dậy, vạt áo quét ngang bàn cờ, quân đen quân trắng văng tứ tung, rơi xuống đất vang lên từng tràng "lách cách".
Ta lập tức quỳ xuống.
"Thần lỡ mạo phạm thánh giá, xin bệ hạ giáng tội."
Phế Thành Hành lời nào, cũng trách tội, chỉ lặng lẽ xoay , hề đầu mà rời khỏi đại điện.
Những ngày đó, luôn ở trong Tàng Thư Các.
Xác nhận , cũng lặng lẽ bước đó.
Từng hàng từng hàng sách, lướt qua, cuối cùng dừng một kệ sách.
Trên giá, mấy quyển y thư chuyên trị "đoạn tụ" rõ ràng lật giở lâu.
Khóe môi khẽ cong lên, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua bìa sách cổ.
Phế Thành Hành hề "đoạn tụ".
Hắn động lòng với , nhưng vì nghĩ là nam nhân, nên mới lầm tưởng bản mắc "chứng đoạn tụ".
Giờ là lúc thích hợp .
Thân phận nữ nhi của , cũng đến lúc phơi bày.
Đây là một nước cờ hiểm.
từ năm năm tuổi, lấy cờ kế sinh nhai, ở đầu đường xó chợ cùng đánh cờ cá cược mà sống. Bao năm qua, nước cờ giỏi nhất—chính là hiểm chiêu.
7
Một tuần , trong cung xảy đại sự.
Không chỉ trong cung, mà cả thành Trường An cũng chấn động.
Kỳ thủ danh chấn Trường An—Bạch Kiến Thanh—hóa là nữ tử!
Tương truyền, do sức khỏe yếu kém, từng bệ hạ ban ân, cho phép dược tuyền trong cung tắm dưỡng.
Kết quả, một nọ, bệ hạ tình cờ ghé qua, vô tình phát hiện phận nữ nhi của .
Phế Thành Hành long ỷ, quỳ nơi đại điện, tả tướng bên cạnh sắc mặt đầy căm phẫn, dâng tấu chương.
"Bệ hạ, Bạch Kiến Thanh phạm tội khi quân, đáng bêu đầu bảy ngày, đó xử trảm!"
Là quân vương lừa gạt, nhưng sắc mặt Phế Thành Hành chẳng hề lộ chút giận dữ.
Hắn chỉ phất tay, hiệu cho tả tướng câm miệng, , ánh mắt phức tạp, dường như còn xen lẫn một tia mong đợi.
"Kiến Thanh, ngươi… gì ?"
Giọng bình tĩnh, rõ ràng, chẳng khác gì những ngày cùng đánh cờ, như thể đang bình luận một ván cờ hảo.
"Bệ hạ minh. Kẻ tội thần Bạch Kiến Thanh phạm khi quân chi tội, theo luật nên bêu đầu bảy ngày, đó xử trảm."
Tả tướng hừ lạnh một tiếng.
Phế Thành Hành lập tức siết chặt hàm răng.
Triệu Thượng thư là khéo đoán thánh ý nhất trong triều, thấy lập tức bước , quỳ xuống tấu.
"Bệ hạ, thần phản đối! Bạch Kiến Thanh là quốc thủ kỳ nghệ, tài cờ vô song. Thần khẩn cầu bệ hạ khai ân, lưu một mạng, thể hiện lòng yêu quý nhân tài!"
Chu phó tướng cũng nhanh chóng bước .
"Bệ hạ, thần cho rằng, Bạch Kiến Thanh là tri kỷ bàn cờ của bệ hạ. Cao sơn lưu thủy, tri âm khó gặp. Thần đành lòng để bệ hạ mất tri âm của ! Nếu nàng thể lưu cung với tư cách quan thần của Ngự Kỳ Quán, chẳng bằng để nàng ở với phận hậu phi, hợp tình hợp lý nhất."
Lời quả thực chạm đến tâm tư Phế Thành Hành.
Hắn là mê cờ, mà đối với kẻ mê cờ, thứ quan trọng nhất là quân cờ quý bàn cờ tinh xảo, mà là "đối thủ".
Ta chính là đối thủ tri kỷ của .
Tả tướng con gái đang là hoàng hậu đương triều, ông liếc , dường như nốt lệ chí màu đỏ khóe mắt chói mắt, vội vã , quỳ xuống phản đối.
"Không ! Nữ nhân thể hậu cung! Nàng… nàng dám lừa gạt bệ hạ, thứ nhất ắt thứ hai, hậu hoạn vô cùng, nhất định xử trảm!"
Đáp ông , chỉ một tiếng khẽ của Phế Thành Hành.
Một tiếng nhẹ, nhưng đủ khiến văn võ bá quan lập tức im bặt, lạnh toát.
Tả tướng cứng đờ.
Phế Thành Hành chống cằm, khóe môi cong lên, giọng điệu mang theo hàn ý.
"Tả tướng, 'họa thủy' là ý gì? Ý khanh là… trẫm cùng họa thủy luận bàn cờ thế, mưu kế triều chính bấy lâu nay?"
"Lạ thật… nếu theo ý tả tướng, chẳng trẫm chính là hôn quân ?"
Lời dứt, bá quan triều đều sợ mất mật, tức thì đồng loạt quỳ xuống, nhất tề hô vang.
"Bệ hạ quyết đoán sáng suốt, trí thánh trí minh, văn thao võ lược, chính là minh quân vạn đại!"
Tả tướng vội vàng dập đầu lạy liên tục, tiếng "cộp cộp" vang dội khắp đại điện.
"Bệ hạ, thần ý đó! Thần tuyệt đối ý đó! Thần…"
Phế Thành Hành dậy, khẽ chỉnh ống tay áo, nhàn nhạt ngắt lời ông .
"Ồ, ý đó là . Nếu tả tướng ý đó, cứ theo đề nghị của Triệu Thượng thư và Chu phó tướng mà ."
Hắn xoay bước xuống bậc thềm, tâm trạng dường như , giọng hòa làn gió nhẹ, chậm rãi vang khắp đại điện.
"Quốc thủ kỳ nghệ Bạch Kiến Thanh, nội ngoại kiêm tu, đức sắc song , kỳ nghệ cao siêu, mưu lược hơn , nhất cử nhất động thanh tao nhã nhặn, nhất tiếu nhất dung khuynh quốc khuynh thành. Lấy một chữ 'Thanh', phong Thanh phi."
Bách quan đồng loạt cúi lạy, thanh âm vang dội khắp triều đường.
"Hoàng thượng thánh minh! Thần đẳng bái kiến Thanh phi nương nương, Thanh phi nương nương cát tường!"
Tin tức truyền đến tai hoàng hậu, nàng nghiến răng bẻ gãy một chiếc trâm ngọc.
8
Trong hậu cung, Phế Thành Hành đối với các phi tần đều hờ hững, lạnh nhạt, ngoại trừ hoàng hậu.
Nói "yêu" hoàng hậu, chi bằng "kính" nàng hơn.
Sinh phụ hoàng hậu là đương kim tả tướng, phận tôn quý, thêm phẩm hạnh hiền lương.
Có một cung nữ dâng cẩn thận va hoàng hậu, nàng màng bản bỏng, chỉ lo lắng hỏi cung nữ thương , khiến đối phương cảm động đến rơi nước mắt, từ đó danh tiếng càng lan xa.
Trong hậu cung, ai ai cũng ca ngợi hoàng hậu dịu dàng độ lượng, thiện lương nhân hậu. Huống hồ, chính nàng là phát hiện manh mối phản loạn của thiếu tướng quân Thẩm Vận Lương, kịp thời bẩm báo, ngăn chặn nghịch tặc, cứu muôn dân thoát khỏi cảnh binh đao. Có thể , công đức vô lượng.
Phế Thành Hành đối với nàng , vô cùng tin tưởng và kính trọng.
Hay tin phong Thanh phi, nàng lập tức tìm đến Phế Thành Hành, quỳ mãi chịu lên.
"Bệ hạ, thần vốn nên nhiều lời, tránh mang tiếng ghen tuông. , thần thà chịu mang tiếng cũng khuyên bệ hạ một câu: thể phong Kiến Thanh phi, mà chỉ nên phong Thường tại."