Kiến Thanh - C4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:38:26
Phế Thành Hành đích nâng dậy, trong mắt đế sư, sự tán thưởng càng thêm sâu sắc.
sắc mặt hoàng hậu chút vặn vẹo.
Vốn dĩ, nàng mới là nhất mỹ nhân Trường An, bắt Thẩm thiếu tướng phản nghịch, danh chấn thiên hạ.
Thế nhưng hiện giờ, nàng cũng trong tửu lâu, mà chẳng ai bận tâm đến.
Đế sư, bách tính, hoàng , văn võ bá quan, hoàng đế...
Tất cả đều chỉ dõi theo , đều chỉ kích động bàn luận về nước cờ của .
Nàng vẫn nở nụ , nhưng gần như nghiến nát răng, ánh mắt như tẩm đầy độc dược.
13
Từ hôm đó, cả thành Trường An đều , Thanh phi nương nương dung mạo tuyệt sắc, kỳ nghệ vô song, phong thái xuất trần, đến cả mèo hoang chó hoang ngang qua nàng cũng nhiễm vài phần tiên khí.
Không trách Hoàng thượng, xưa nay lạnh nhạt với nữ nhân, độc sủng Thanh phi nương nương.
Nghe trận hòa cờ với Đại Chu, sủng ái của nàng càng lên như diều gặp gió, trở thành Hoàng thượng nâng niu đầu quả tim.
Thành Trường An lập tức dấy lên trào lưu mặc áo bào trắng rộng, các cô nương thi luyện giọng trầm tĩnh như nước, còn cẩn thận dùng phấn đỏ chấm lệ chí mắt.
Mọi thứ đều đang tiến hành đúng theo kế hoạch của .
gần đây, một chuyện kỳ lạ.
Mấy ngày nay, Hoàng thượng luôn ở điện Cần Chính đến tận sáng, ngọn đèn trong điện cháy suốt đêm tắt.
Bình thường, mỗi ngày đều đến tìm đánh cờ, mà lâu thấy.
Chuyện quá mức bất thường.
Ta bàn cờ, trầm ngâm suy nghĩ.
Chẳng lẽ phát hiện bồ câu đưa tin giữa và Chu phó tướng?
Hay là, điều tra thế của ?
Tỳ nữ cận của , Tiểu Hà, chính là của Chu phó tướng.
Ta lặng lẽ bước đến bên cạnh, như thường lệ những đóa lê cạnh bàn cờ bằng hoa mới.
Hương lê nhè nhẹ, lạnh lùng hạ một quân đen.
“Tiểu Hà, tùy tiện tìm một món điểm tâm túi hương, là tự tay , đưa đến điện Cần Chính. Nhân cơ hội , dò xét xem gì bất thường.”
Tiểu Hà cúi hành lễ.
“Nô tỳ tuân mệnh.”
Buổi chiều, Tiểu Hà trở về từ điện Cần Chính, sắc mặt tái nhợt như mất hồn.
“Nương nương, gì đó đúng. Khi nô tỳ đưa túi hương , Hoàng thượng thu dọn đồ đạc từ , thần sắc vô cùng kỳ lạ. Nô tỳ cố dò xét, nhưng chẳng tìm gì cả, tựa như cố ý che giấu. E là... Hoàng thượng phát hiện mục đích của …”
Tiểu Hà rưng rưng nước mắt nhưng cố nén .
Trong lòng bỗng chốc rét lạnh, vô thức mân mê một quân cờ tay.
Ngón tay lạnh buốt, chạm quân cờ ngọc thạch băng giá mà vẫn cảm thấy ấm áp hơn chút ít.
“Tiểu Hà, đời như bàn cờ, nếu thua, đó là vì kỹ nghệ bằng , cam tâm chịu thua. Ta sẽ để Chu phó tướng tiếp ứng ngươi xuất cung, đó nhờ hóa trang một t.h.i t.h.ể nữ ở bãi tha ma thành ngươi, đảm bảo vẹn .”
Tiểu Hà lập tức bật , níu lấy tay áo .
“Nương nương…”
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng thông báo của Lý công công.
“Hoàng thượng giá lâm ——”
Ta và Tiểu Hà quỳ xuống nghênh đón.
Bóng dáng Hoàng đế bước nhanh điện.
Những , đều ngay lập tức cho dậy.
, gì.
Thị vệ phía nâng lên một khay bạc.
Là rượu độc, là dải lụa trắng?
Cuối cùng, Hoàng thượng cũng mở miệng. Giọng điệu bình tĩnh, nhưng nhạy bén nhận bên sự tĩnh lặng đó là những cơn sóng ngầm dữ dội.
“Bình .”
Ta lên.
Giữa sắc xanh mơn mởn của hoàng cung giữa ngày hè, thứ khay bạc lóe lên một ánh lục ngọc trong veo.
Là một cây trâm phỉ thúy.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Không rượu độc, cũng chẳng bạch lăng.
Tiểu Hà âm thầm thở phào, suýt nữa vững. May , ánh mắt của Hoàng đế vẫn chỉ dừng , nhận sự khác thường của nàng.
Giọng của nhàn nhạt, nhưng chút hưng phấn và đắc ý ẩn giấu.
“Hôm ái phi từng trong yến tiệc Bách Hoa: ‘Trâm lưu ly linh động nhưng mong manh, trâm vàng bạc bền chắc nhưng cứng nhắc, đáng tiếc thế gian khó chuyện vẹn cả hai.’ Giờ trẫm tìm cách dung hòa cả hai.”
“Phỉ thúy là loại ngọc cứng nhất, trâm phỉ thúy dễ gãy, bên trong băng chủng, sắc xanh biếc linh động mà cứng nhắc.”
Ta lặng lẽ yên, lập tức quỳ xuống tạ ơn.
Tiểu Hà sốt ruột đến nỗi giậm chân, liên tục hiệu cho .
Hoàng đế chẳng để ý, cầm lấy cây trâm từ khay bạc, nhẹ nhàng cài lên tóc , lùi hai bước, nâng khay bạc lên gương soi cho , ánh mắt mang theo chút mong chờ căng thẳng.
“Có thích ?”
Ta ngước mắt khay bạc.
Cây trâm phỉ thúy, gần như trong suốt, nhưng bên trong một dải băng chủng chạy dọc theo trâm, tụ nơi đầu trâm, tạo thành một đóa lê hoa màu xanh biếc tinh xảo.
Là loại phỉ thúy thượng hạng thuộc cấp bậc lưu ly, sắc xanh như nước chảy, phẩm chất vô cùng quý hiếm.
Ngón tay Hoàng đế nhiều vết xước nhỏ, hình dạng, hẳn là do điêu khắc mà thương.
Hóa , ánh đèn suốt đêm ở điện Cần Chính là vì một đóa lê hoa cây trâm phỉ thúy .
Ta gật đầu.
“Thích.”
Khóe môi Hoàng đế cong lên thành nụ .
thời gian bỗng chốc như ngược .
Đã từng một , cũng từng tặng một đóa lê hoa.
c/hết tay Hoàng đế.
Mặt trời mùa hạ ấm áp, nhưng thấy lạnh lẽo.
Ta quỳ xuống hành lễ, chậm rãi bổ sung thêm:
“Tạ ơn bệ hạ.”
14
Chuyện Hoàng thượng thức trắng đêm để chạm trổ trâm cho Thanh Phi nhanh chóng lan truyền khắp Trường An, trở thành một giai thoại lãng mạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kien-thanh/c4.html.]
Hoàng hậu tin, ngoài mặt vẫn dịu dàng đức hạnh, nhưng lưng đá mèo suýt ch/ết, đập vỡ ít đồ sứ để hả giận.
Ngày hôm , hậu cung rộ lên vô lời đồn.
“Thanh Phi đây giả nam trang, suốt ngày lăn lộn giữa đám đàn ông, đúng là bừa bãi liêm sỉ!”
“ thế! Đừng nàng lúc nào cũng bộ thanh cao, thực chất chẳng khác gì hạng lẳng lơ! Vậy mà còn dám xưng là nhất mỹ nhân Trường An!”
“Xuất thấp hèn như , tư cách lên vị trí ? Chắc là giỏi mấy trò giường nên mới mê hoặc Hoàng thượng mà thôi!”
“Phải điều tra kỹ về phận của nàng ! Ai , khi là con gái của tội thần, thậm chí là tiện tỳ kỹ nữ chừng!”
Tiểu Hà tức đến mức xé nát khăn tay.
“Nương nương, nhất định là Hoàng hậu mấy lời !”
Ta thản nhiên mở hộp cờ mới đưa từ ngoài cung, từng quân cờ đều lướt qua đầu ngón tay, chạm đến những ký hiệu khắc mờ đáy.
Tiểu Hà nóng lòng thôi.
“Nương nương, nếu để Hoàng thượng thấy, e rằng sẽ ! Dù tin, trong lòng cũng sẽ nảy sinh nghi ngờ, thì kế hoạch của chúng …”
Lướt hết một lượt quân cờ, nắm tin tức mới nhất từ bên ngoài. Sau đó, đưa cả hộp ngọc cờ cho Tiểu Hà.
“Đổ xuống giếng viện .”
Giếng đó là giếng nước chảy, ký hiệu quân cờ khắc nông, chỉ cần nước cuốn một ngày là xóa sạch dấu vết. Cờ chìm xuống đáy giếng, ai mò lên , xem như an .
Tiểu Hà theo, vội vàng trở , càng lo lắng hơn.
“Nương nương, còn mấy lời đồn thì ?”
Ta từ tốn rót kịch độc Nam Cương ấm , ung dung như đang pha hoa . Tiểu Hà còn kịp phản ứng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Bỏ quân để giành tiên cơ.”
Chiếc khăn trong tay Tiểu Hà rơi xuống đất.
15
Khi tỉnh , giường vây kín —thái y, phi tần, cung nữ… và cả Phế Thành Hành
Hắn thậm chí còn kịp ngoại bào triều phục.
Vị hoàng đế trẻ tuổi, luôn uy nghiêm mạnh mẽ, giọng chút run rẩy.
“Kiến Thanh, nàng tỉnh .”
Thái y quỳ sụp xuống đất, hướng về phía bẩm báo:
“Nương nương trúng kịch độc Nam Cương, may mắn liều lượng nhiều, thần cố gắng hết sức, cứu tính mạng nương nương. mắt của nương nương… từ nay về … sẽ còn thấy nữa.”
Trước mắt chỉ còn một màn đen kịt, đúng thật là thấy gì cả.
Ta thể cảm nhận ánh mắt của tất cả trong điện đang đổ dồn , chờ xem sẽ lóc cầu xin Hoàng thượng điều tra kẻ hạ độc, là sụp đổ.
ngoài dự đoán của bọn họ, chẳng hề biểu cảm gì, chỉ im lặng trong giây lát.
Cảm nhận bàn tay run rẩy của Phế Thành Hành, thậm chí còn mở miệng an ủi .
“Bệ hạ, kính hoa thủy nguyệt, Trang Chu mộng điệp, nhân sinh vốn chỉ là một giấc ảo mộng, cần quá rõ ràng. Đôi khi hoa trong sương, còn đỡ thất vọng hơn.”
Giọng bình thản, thậm chí còn trích dẫn điển cố, như thể mất đôi mắt .
Một tiểu quý nhân há hốc miệng, tròn xoe mắt , ngơ ngác đến mức miệng cũng thành hình chữ ‘O’.
Phế Thành Hành , nắm c.h.ặ.t t.a.y đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
Hắn đột ngột bật dậy, đ.ấ.m mạnh xuống bàn, giận dữ đến mất kiểm soát.
“Nực ! Nàng thấy gì nữa , còn ở đây cái gì mà hoa trong sương!”
“Người ! Lập tức điều tra! Phải tra cho kẻ hạ độc Kiến Thanh, trẫm lột da rút gân, băm thây xẻ xác kẻ đó!”
Hoàng đế nổi giận, cả đại điện im phăng phắc, tất cả thái y, phi tần, hoạn quan, cung nữ, thị vệ đồng loạt quỳ rạp xuống đất, dám thở mạnh.
Phế Thành Hành bực bội qua trong điện, đá văng mấy tên nô tài cản đường.
“Kiến Thanh, nàng xưa nay màng bất cứ thứ gì, nhưng trẫm thì ! Nàng quan tâm đôi mắt của , nhưng trẫm quan tâm!”
Ta khẽ nâng mắt, cố tìm kiếm vị trí của .
Ánh mắt còn tiêu cự, tựa như bảo ngọc phủ bụi, trầm lặng như nước sâu. , một luôn trấn định điềm tĩnh, giờ đây để lộ sự vô vọng bất lực, sẽ mang theo nét đổ vỡ thể hủy hoại cả hoàng cung.
Quả nhiên, giữa hai chân mày Phế Thành Hành hiện lên một đường nhăn đầy đau đớn, siết c.h.ặ.t t.a.y , gọi cận vệ tín nhất của .
“A Thất, ngươi đích điều tra cho trẫm! Một ngày tìm thì tra mười ngày, một năm tìm thì tra mười năm! Dù chỉ là một manh mối nhỏ nhất cũng bỏ qua!”
Hắn quỳ xuống mặt , đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng chạm lông mi .
Ta cảm nhận một giọt nước mắt, rơi xuống mu bàn tay .
Giọng nghẹn , đầy đau xót.
“Kiến Thanh, xin nàng.”
16
Từ đó về , Phế Thành Hành ngày nào cũng đến bên .
Một đêm nọ, như thường lệ ghé thăm, nhưng đến cửa liền sững .
Ta nhắm chặt mắt, đầu ngẩng, gương mặt tựa gối thêu kim tuyến, tái nhợt như đóa lê trắng.
Hàng mi dài ướt đẫm, nơi khóe mắt vẫn còn vương giọt lệ, vẻ yếu đuối và bất lực xóa sạch dáng vẻ bình thản lạnh nhạt thường ngày.
Phế Thành Hành lập tức bước tới, đặt tay lên trán thăm dò nhiệt độ. Chỉ đến khi chắc chắn dấu hiệu sốt, mới thở phào nhẹ nhõm.
Ta nghẹn ngào mở mắt.
“Ai đó?”
Tim Phế Thành Hành như ai bóp chặt, vội vàng dùng tay áo long bào lau nước mắt cho .
“Kiến Thanh, là trẫm.”
Hắn ôm chặt lòng. Ta cố gắng kìm nén, bật thành tiếng, nhưng nước mắt vẫn thấm ướt vạt áo .
Giữa đôi mày Phế Thành Hành hiện lên nỗi đau như d.a.o khắc xương tủy. Hắn vỗ nhẹ lưng , giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Giây phút , chợt hiểu — quan tâm đôi mắt của , chỉ là đau lòng, nên mới giả vờ điềm nhiên như .
Khoảnh khắc , nơi mềm yếu nhất trong trái tim đánh trúng.
Không màng đến sự can ngăn của cung nhân, ôm suốt cả đêm.
Mãi đến khi ánh bình minh rạng lên nơi chân trời, xác nhận gò má dần lấy huyết sắc, thở nhẹ nhàng đều đặn, chỉ là vì mệt mỏi mà ngủ , mới khẽ buông tay.
17
Từ đêm đó, cả trong cung ngoài cung đều truyền tai rằng—Hoàng thượng yêu Thanh Quý phi, đúng là tận cùng của tình yêu nam nhân dành cho nữ nhân.
Từ đêm , Hoàng thượng còn sủng hạnh bất kỳ ai khác. Ngay cả Hoàng hậu, cũng lạnh nhạt.
Hơn nữa, Thanh Quý phi mất đôi mắt, Hoàng thượng liền bù đắp cho nàng bằng tất cả những gì nhất thế gian.
Thực sự là như .
Cung điện của trở thành nơi xa hoa nhất hậu cung, khắp nơi bày đầy san hô đỏ rực, trân châu tuyết trắng, mai rùa dát vàng lấp lánh...
Dù thể thấy, vẫn sai tìm những chiếc đèn lồng thêu kim tuyến lộng lẫy nhất, những viên minh châu to bằng nắm tay, thắp sáng cả tẩm điện như ban ngày.
Tất cả cống phẩm quý hiếm, từ gấm Tích Bích rực rỡ như ráng chiều, nhẫn xích ngọc đỏ thẫm, chuỗi vòng gắn hàng trăm viên lục tùng thạch, đến bạch ngọc tinh khiết tì vết, bảo ngọc từ Tây Sơn, chén rượu báu từ Tứ Thủy… đều đưa đến cung , đó mới đến lượt Hoàng hậu chọn.
Hoàng hậu tức đến nỗi đập nát bao nhiêu mẻ đồ sứ.