Kiếp Này, Chị Gái Muốn Làm Đại Minh Tinh - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-09 15:15:58
Đến nhà Kỷ Sầm Uyên, ném phòng thẳng.
Cái tên chỉ biến thái mà còn lập dị, cho phép ở qua đêm.
Hắn bỏ một đứa trẻ nhỏ như ở đây, tự chăm sóc mình thế nào đây?
Cũng may là một đứa trẻ thật.
Tắm rửa xong, quấn khăn tắm ngoài.
Tìm khắp nơi một lượt, chẳng thấy quần áo trẻ con cả.
Ngay cả quần áo lớn cũng .
Thật đúng là là kinh nghiệm nuôi trẻ.
ngoài tìm quần áo, giọng trầm thấp của Kỷ Sầm Uyên bất ngờ vang lên, giật thót tim.
"Mày đang gì?"
lặng lẽ hít một thật sâu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, xoay bĩu môi : "Anh ơi, em tắm xong thơm tho , nhưng em quần áo để mặc."
Kể từ khi nhìn thấy , hai hàng lông mày của Kỷ Sầm Uyên bao giờ giãn .
Lúc , sự mất kiên nhẫn của càng lên đến đỉnh điểm: "Sao mày phiền phức đến thế hả?"
lưng về phía Kỷ Sầm Uyên, xổm xuống, hừ hừ: "Anh ơi, ghét em ? Tại ghét em ? Rốt cuộc em đã sai điều gì?"
Phía lưng vang lên tiếng bước chân, tấm thảm trải sàn cũng thể dịu tiếng bước chân nặng nề của , đủ thấy đang bực bội đến mức nào.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Rất nhanh đó, Kỷ Sầm Uyên đã mang đến một chiếc áo thun tay ngắn, ném : "Mặc cút ngay về phòng ngủ của mày, tối nay phép ngoài nữa."
"Vâng ạ." lấy chiếc áo từ đầu xuống, dậy gật đầu với , vẫy tay : "Anh ngủ ngon nhé."
Kỷ Sầm Uyên thèm để ý đến , bỏ .
cầm chiếc áo trở về phòng ngủ, khóa trái cửa .
Khi xuống giường, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ngày đầu tiên , coi như đã an vượt qua chứ?
vẫn cẩn thận một chút, nhất là khi ngủ cũng nên hé một mắt.
Kết quả của việc ngủ hé một mắt chính là, cả đêm tài nào chợp mắt .
Thật thì kiếp , đã bao giờ một giấc ngủ yên ?
Ngay cả trong thời gian ở nước ngoài, cũng luôn lo sợ Kỷ lão gia tử đột nhiên đẩy cửa xông phòng .
Chu Bí rằng, kiếp đã mắc chứng trầm cảm nặng, cho nên ngọn lửa mà chị gây đối với , chính là một sự giải thoát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kiep-nay-chi-gai-muon-lam-dai-minh-tinh/chuong-3.html.]
Bây giờ, thứ đều thể bắt đầu từ đầu.
nhất định cố gắng, nhất định tự cứu lấy chính mình!
Bên ngoài, trời đã hửng sáng.
vẫn mặc bộ quần áo mà Kỷ Sầm Uyên đã cho tối qua, chân trần bước khỏi phòng.
Xuống lầu, chỉ thấy một phụ nữ trung niên đang bận rộn trong bếp.
nhìn thấy , bà nở một nụ hiền hậu:
"Đây là bé Tuệ Tuệ ?"
gật đầu: "Dạ ạ. Dì ơi, con ạ?"
"Cậu chủ từ sáng sớm , nhưng đã dặn dì đến sớm để nấu bữa sáng cho con."
Bữa sáng chuẩn thịnh soạn.
chút cảm giác thèm ăn nào, chỉ ăn vài miếng đặt đũa xuống, trong lòng thầm nghĩ đợi Kỷ Sầm Uyên trở về, mình nên mở lời thế nào để với rằng học.
Kỷ Sầm Uyên mãi đến hơn mười một giờ đêm mới trở về nhà.
thấy tiếng động ngoài cửa phòng ngủ, hít sâu một , chuẩn sẵn tâm lý mới bước ngoài.
Kỷ Sầm Uyên đã về phòng, nhưng khi bước thấy .
Từ phòng tắm mơ hồ vọng tiếng nước chảy.
đang tắm, thế là lẻn lên giường .
Kỷ Sầm Uyên bước , thấy giường, mặt lập tức tối sầm : “Ai cho phép mày ngủ ở đây? Xuống ngay!”
ôm chặt chăn, rụt : “ em sợ lắm, ơi, em ngủ với .”
Hắn định nổi cáu, đã 'huhu' ̣òa lên.
nhận vẻ bất lực sâu thẳm gương mặt Kỷ Sầm Uyên, nó lẫn với cả sát khí, đúng là một khó hiểu.
Hắn nhắm mắt , một lúc lâu mới nghiến ̃ng ken két thốt một câu chửi thề.
giả bộ ngơ ngác hỏi: “Anh, gì thế...?”
“im miệng!” Kỷ Sầm Uyên bất ngờ tiến đến, một tay giật phăng chăn nhấc bổng lên.
định ré lên, đã chỉ tay ngăn .
Rồi ném trở giường: “Ngày mai mày liệu hồn mà cút đến trường cho tao.”
Vậy là xong chuyện à? Dễ thế thôi !