Kiếp Này Không Ngoảnh Lại - 3
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:17:07
"Không gì ạ, chỉ là mấy chuyện linh tinh hồi bé thôi, con sớm quên ."
"Cuốn nhật ký , con cũng cần nữa."
Vì chỉ là ở nhờ nhà thím Chu, nên đồ đạc cần thu dọn cũng nhiều.
Quần áo, chăn màn trong phòng hầu hết đều do thím Chu mua cho .
Những món đồ chơi nhỏ từng trân trọng giữ gìn, đều là quà của Đường Kế Quân tặng.
Những thứ , đều cần nữa.
Lúc , chỉ mang theo một chiếc cặp sách và một bọc đồ nhỏ.
Thím Chu chạy theo hỏi: "Bình Bình, mấy món đồ chơi Kế Quân tặng con, con định gì?"
mỉm , nhẹ nhàng :
"Thím Chu, con lớn , qua cái tuổi chơi đồ chơi ."
"Làm phiền thím, giúp con tặng cho bọn trẻ trong làng nhé."
7
Tại đầu làng, và Trương Chí Khôn đang chờ chuyến xe khách thành phố.
Thím Chu và chú Đường đều đến tiễn .
Khi thấy xe khách từ xa đang chạy tới, thím Chu đột nhiên sốt ruột.
"Bình Bình, là chờ chuyến ?"
"Tối qua thím gọi điện cho thằng Kế Quân, nó hôm nay sẽ về tiễn con."
Trương Chí Khôn căng thẳng .
mỉm , nhẹ nhàng lắc đầu: "Không đợi nữa ạ, nếu chờ chuyến , sẽ kịp bắt chuyến tàu Nam."
Thím Chu há miệng, dường như gì đó, nhưng cuối cùng chú Đường kéo .
Xe khách dừng mặt chúng , cửa xe mở , do dự bước lên.
Phía , dường như truyền đến tiếng thì thầm của thím Chu:
"Thằng nhóc Kế Quân đó, trong lòng nó con đấy."
"Thằng nhóc ngu ngốc , sớm muộn gì cũng hối hận thôi!"
Bên trong xe khách chật chội, chen , gà vịt kêu loạn, khí nặng mùi đến mức khiến nôn.
Trương Chí Khôn bất ngờ kéo lòng, dịu dàng : "Trên xe mùi khó chịu lắm, trong túi áo kẹo cam, nếu thấy buồn nôn, em lấy một viên ngậm ."
dựa vòng tay ấm áp của Trương Chí Khôn, nhưng bên tai lờ mờ thấy tiếng Đường Kế Quân gào to: "Bình Bình... Cố Tâm Bình..."
"Hình như gọi em."
giãy giụa ngẩng đầu , nhưng Trương Chí Khôn ấn trở lòng.
"Em nhầm , chẳng ai gọi em cả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kiep-nay-khong-ngoanh-lai/3.html.]
lúc đó, xe khách dừng, một đám khác xô đẩy chen lên.
Trong gian chật chội, và Trương Chí Khôn dán chặt , khuôn mặt đỏ bừng, còn tâm trí nghĩ đến điều gì khác nữa.
8
Sau nhiều ngày bôn ba chuyến tàu Nam, cuối cùng chúng cũng đến Hàng Châu xinh .
Xuống tàu, Trương Chí Khôn lập tức đưa ăn hai món đặc sản nổi tiếng của Hàng Châu: phở lát và bánh hành cuộn.
Ăn xong, còn mua cho một gói bánh bột.
Chúng dạo ven Tây Hồ, chia ăn bánh.
Sau đó, còn ghé thăm tháp Lôi Phong huyền thoại.
Trương Chí Khôn với : "Anh sẽ cố gắng việc, kiếm thật nhiều tiền, mua một căn biệt thự bên Tây Hồ cho em."
"Lúc đó, chúng sẽ nuôi hai con mèo, trồng một khu vườn đầy rau quả."
"Những lúc rảnh rỗi, sẽ dẫn em dạo bên Tây Hồ, ngắm hoa sen ở Khúc Viện Phong Hà, tiếng chim hót buổi sớm ở Tô Đê."
tưởng tượng về những ngày tháng bình yên tươi , mỉm Trương Chí Khôn: "Nghe tuyệt đó! Anh thì giữ lời đấy nhé!"
Trương Chí Khôn đỏ bừng tai, đột nhiên lắp bắp: "A... Anh thề! Nhất định !"
__
Sau đó, chúng xin công nhân trong một xưởng may tại Hàng Châu.
Vì chỉ là thợ học việc, lương cao, nhưng may mắn xưởng bao ăn ở, nên chúng dần dần tiết kiệm một tiền.
Năm thứ hai, chúng phát hiện một cơ hội kiếm tiền: nhiều xưởng may ở Hàng Châu thường xuyên thải một lượng lớn hàng tồn kho. Mà những món hàng tồn , nếu mang về bán ở quê, thể đội giá lên gấp 10, thậm chí 20 – 30 !
Sau nhiều cân nhắc, chúng quyết định táo bạo: nghỉ việc – tự kinh doanh!
Chúng dốc bộ tiền tiết kiệm trong một năm, nhập hàng loạt váy thời trang từ Hàng Châu, chuyển về quê bán.
Kết quả, chỉ trong một chuyến hàng đầu tiên, chúng kiếm hơn 10.000 tệ!
Sau đó, chúng nhập nhiều hàng hơn, còn phát triển cả hệ thống phân phối ở quê nhà.
Cuộc sống bận rộn cuồng với việc kinh doanh.
Hình như lâu lâu , còn nhớ đến Đường Kế Quân nữa.
9
Đường Kế Quân bồn chồn yên trong lớp tự học buổi tối.
Thầy chủ nhiệm bước , gọi văn phòng điện thoại.
Ở đầu dây bên , nghiêm khắc trách mắng:
"Dù con thích Bình Bình, nhưng nó cũng là em gái của con bao nhiêu năm nay."
"Sáng mai, nó sẽ Nam việc . Con là trai mà tiễn em, như thế hợp lý ?"
Cúp điện thoại, Đường Kế Quân thất thần trở lớp học.