Kiếp Này, Ta Bảo Vệ Chàng - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:54:34
5.
Trong bữa tiệc tối, khoác lên bộ hỉ phục đỏ thắm, tay cầm quạt tròn, đích Đế Vân Tiêu nắm tay dẫn đại điện.
Thái hậu bảo tọa, ánh mắt lướt qua đôi tay đan chặt của và Đế Vân Tiêu, trong mắt tràn ngập ý .
Những xung quanh cũng ngớt lời khen ngợi và Đế Vân Tiêu xứng đôi lứa.
Chỉ một , ánh mắt tối vài phần—chính là Tang Uyển.
Hôm nay nàng vận một bộ váy đỏ rực rỡ, trang điểm tỉ mỉ, hiển nhiên chuẩn kỹ lưỡng.
Tang Uyển cầm ly rượu, bước về phía và Đế Vân Tiêu: "Muội vẫn chúc mừng tỷ tỷ tân hôn đại hỷ . Nghĩ thì hôn lễ cũng thể bổ sung , bây giờ chúc mừng cũng muộn nhỉ?"
Dứt lời, nàng giả vờ như vô ý nghiêng ly rượu về phía , nhưng ngờ Đế Vân Tiêu nhanh chóng ôm lấy eo , tránh một cách dễ dàng. Ly rượu liền đổ xuống vạt áo bào của .
Đế Vân Tiêu cau mày, dường như ghét hành động của nàng .
Thấy , Tang Uyển vội vàng lấy khăn lụa lau giúp , liên tục lời xin : "Cửu hoàng tử, thật sự cố ý, mong ngài thứ ."
Đế Vân Tiêu lạnh nhạt tránh : "Không ."
Tang Uyển cắn môi, vẻ mặt đáng thương vô cùng.
Ta hừ lạnh một tiếng.
Chà, chẳng là " xanh" ? Ai mà diễn chứ!
Ta bắt chước điệu bộ của nàng , cầm lấy ly rượu trong tay Đế Vân Tiêu, thuận thế hất một ít lên váy Tang Uyển.
"Xin nha, cũng cố ý . Vốn định mời một ly, chúc mừng và Thiếu sư thành hôn. Muội sẽ trách chứ?" Ta rực rỡ như ánh nắng.
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Sắc mặt nàng lập tức đổi, khóe miệng giật giật hai cái nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh: "Sao thể trách tỷ , nghĩ thì chắc tỷ tỷ cũng cố ý."
Đế Vân Tiêu ý đồ của , chỉ nhướng mày nhạt, nội điện y phục.
Gương mặt Tang Uyển vặn vẹo thành một mớ hỗn độn, ánh mắt đầy oán hận , nếu ánh mắt thể gi*t , e rằng ch*t bao nhiêu .
Chọc nổi nhưng cần dây ?
Ta ném cho nàng một nụ đầy thách thức, rời khỏi yến tiệc.
---
Đêm hè gió nhẹ mang theo chút lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kiep-nay-ta-bao-ve-chang/chuong-5.html.]
Ta vốn định ngoại điện hít thở khí, nhưng ngờ gặp Thẩm Hành.
Nói là "gặp", chi bằng đây là một cuộc "chạm mặt chủ đích" thì đúng hơn.
Hắn mặc một bộ trường bào tím, tóc dài vấn cao, mày kiếm mắt sáng, dung mạo tuấn tú vô song.
Hắn cửa cung, hai tay chắp lưng.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, giữa muôn hoa đua nở, bóng dáng nổi bật như một bức tranh tuyệt mỹ.
Nếu là đây, lẽ sẽ liếc nhiều hơn một chút, nhưng bây giờ, khi trải qua kiếp đầy tủi nhục, chẳng buồn để tâm nữa.
Ta xoay định rời , nhưng Thẩm Hành cất giọng gọi .
"A Chỉ…"
Giọng trầm thấp.
A Chỉ?
Cách gọi mật , kiếp dù là vợ chồng, cũng chỉ gọi đúng một , mà còn là khi thành .
Chẳng lẽ… đàn ông mặt cũng trọng sinh về?
thì chứ? Hiện tại giữa và chẳng còn chút quan hệ nào.
Ta dừng bước, lưng về phía , giọng lạnh nhạt đến cực điểm: "Thiếu sư chẳng lẽ quên mất, là Cửu Vương Phi, mà ngài thì sắp cưới . Làm ơn tự trọng một chút ."
Sắc mặt Thẩm Hành cứng đờ, trong mắt lộ một tia đau đớn giằng xé.
Hồi lâu, mới chậm rãi : "Quả nhiên… nàng cũng trọng sinh ."
Hừ, thật lấy dũng khí để chất vấn !
Được sống một nữa, tự tin rằng tỉnh táo hơn bất kỳ ai.
", trọng sinh . Ngươi nhất định thất vọng lắm nhỉ?"
Thẩm Hành siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ ngầu, chằm chằm như khoan thủng một lỗ .
"Nàng rõ yêu nàng! Vậy tại còn gả cho Đế Vân Tiêu?!"
Ta nhịn bật giễu cợt, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt phẫn nộ của .
"Người mà ngươi yêu, từ đầu đến cuối, chỉ chính bản ngươi mà thôi."