Kiếp Này, Ta Vì Chàng Mà Đến - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:42:27
33
Không rõ từ khi nào, đêm buông.
Sau nhiều ngày mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng phát sốt cao. Trong cơn mê man, mơ thấy những năm tháng xưa tại Xuân Phong Lâu.
Hôm , mới phận thật sự của Phượng Linh — kẻ từng là thiên chi kiêu tử, nay sa bùn lầy. Tâm lúc , chấn kinh, hoang mang vô độ.
Điện hạ trầm mặc ánh mặt trời nhợt nhạt, thần sắc tĩnh lặng đến lạnh lẽo.
Ngài :
“Ở bên nguy hiểm. Có nhiều kẻ căm hận đến tận xương tủy, lẽ một ngày nào đó, ngươi sẽ bỏ mạng.”
“Nếu ngươi rời , sẽ trách.”
Khi , đáp:
“Nếu nguyện theo Điện hạ, sống c.h.ế.t xin cùng ngài gánh vác.”
Sau đó, lấy bút tích của ngài, chạy khắp nơi liên hệ những cựu thần xưa . Có một ngày, liên lạc với thủ lĩnh ám vệ từng phụng sự Đông cung — cũng đang tìm kiếm tung tích của Điện hạ. Từ đó, chúng ẩn nhẫn chờ thời.
Mang theo tin mừng , trở về tìm ngài. khi tới nơi, phát hiện cửa phòng khóa, mùi m.á.u tanh ập thẳng mũi.
Ta lập tức xông .
Khi đến tấm bình phong cuối cùng, bước chân bỗng chững .
Đằng bức bình phong , phản chiếu một hình ảnh khiến cả đời quên.
Một nam nhân lạ mặt đang cưỡng ép Điện hạ, tay ngài nắm chặt một cây trâm vàng, từng nhát, từng nhát... đ.â.m mạnh gáy .
Máu tuôn như suối. Gã , c.h.ế.t tại chỗ.
“A Linh...”
Thân ảnh Điện hạ run rẩy, giọng khản đặc như van nài:
“Đừng ...”
Nhiều năm , trong một đêm tuyết trắng, khi Điện hạ tự vẫn, thấy biểu cảm khuôn mặt ngài — tột cùng nhục nhã, cùng cực tuyệt vọng.
“Vân Linh, trẫm thật dơ bẩn...”
“…Đừng .”
Trong mộng, tim như một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đớn đến mức khó lòng thở nổi.
…
Không đúng!
Bản năng sinh tồn bỗng thức tỉnh, bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Mở mắt , thứ đập mắt chính là ánh lạnh buốt của Đoạn Trường Phong.
Hắn đang siết chặt cổ .
Lại g.i.ế.c !
Đoạn Trường Phong bật trầm thấp:
“Ta nghĩ cả đêm... cuối cùng vẫn cảm thấy, nên g.i.ế.c ngươi , mới tính sổ với Tiêu Triết .”
“Trên ngươi quá nhiều biến . Ta thật sự yên tâm.”
Bàn tay siết chặt thêm, thở nghẹn . Trước mắt dần tối sầm, cơ thể giãy giụa yếu dần.
trong cơn mê loạn , ánh mắt cố gắng điều tiết, cuối cùng cũng rõ —
Sau lưng , một bóng đen lao tới như gió lốc!
Ngay đó, một tiếng sói tru dài xé tan màn đêm.
34
Đoạn Trường Phong đánh bất ngờ từ phía , buộc buông cổ .
Hắn trừng mắt kẻ mới xuất hiện, thần sắc kinh ngạc lẫn phẫn nộ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kiep-nay-ta-vi-chang-ma-den/chuong-12.html.]
“Ngươi là ai?!”
Người đáp, chỉ chậm rãi bước tới gần, mặt . Trong thanh âm chút cứng nhắc, kỳ lạ, cất lời:
“Ngươi… còn sống chứ?”
Ta ho khan mấy tiếng, tầm dần rõ ràng.
Trước mắt là một thiếu niên vóc dáng hoang dã.
Thân trần trụi, chỉ quấn một mảnh da thú quanh eo. Tóc đen dài xõa rối, gần chạm gót chân. Đôi mắt màu hổ phách sắc lạnh, như dã thú nơi rừng sâu. Lạ lẫm… mà cũng quen thuộc.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập tại kênh youtube 'Mèo Kam Mập Audio' để nghe audio nhé~
Ta kinh ngạc bật thốt:
“A Sóc?!”
Dù hình dáng phần thô kệch, nhưng vẫn nhận .
Kẻ mắt chính là A Sóc — trưởng cận vệ của Hoàng cung kiếp , cũng từng là đồng liêu với . ... vì mặc y phục?!
Thiếu niên nghiêng đầu, ngơ ngác , dường như chẳng hiểu lời . Đột nhiên, vươn tay kéo lấy tay áo , đưa .
Đoạn Trường Phong vẫn tại chỗ, sắc mặt đầy nghi kỵ:
“Ngươi quen ?”
Ta buồn đáp, chỉ trừng mắt lườm , ánh như : “Ngươi cứ đợi đó.”
A Sóc dắt băng qua những lối nhỏ quanh co trong rừng, cuối cùng đến một hang đá khác. Trên tảng đá bên ngoài, hai xác sói gầy gò đó, lặng lẽ như đang canh giữ điều gì thiêng liêng.
Ta chợt nhớ tới một truyền thuyết xưa, rằng những con sói từng tha về những đứa trẻ bỏ rơi, nuôi nấng như con ruột. Bọn trẻ lớn lên mang theo tập tính dã thú, tiếng , đời gọi là lang nhi.
Ánh mắt dừng nơi A Sóc, đang bới tìm thứ gì đó trong đống cỏ khô.
Thì , vị cận vệ lãnh đạm mà kiếp đánh trận như điên cuồng , xuất như .
Ta hiểu, Điện hạ năm xưa... thể thu phục ?
A Sóc lục lọi hồi lâu, cuối cùng lôi một vật. Hắn trân trọng đặt tay :
— một chiếc túi thơm cũ.
Đường thêu xiêu vẹo, tay nghề kém chẳng khác gì . chất vải tồi, giống hệt với đợt vải gấm mới nhập về Đông cung năm nay.
Ta mở , giũ nhẹ — bên trong là vài loại dược thảo khô héo, nhận .
“Đây là gì?”
A Sóc chỉ tay , khó nhọc thốt hai chữ:
“Báo... ân.”
Ta thoáng kinh ngạc, dần đoán .
Có lẽ, năm xưa từng trong Đông cung cứu , để mùi hương của túi thơm . Ta lui tới Đông cung, mùi hương theo đó vương y phục, khiến nhận , âm thầm theo — chỉ để trả ơn.
Trầm ngâm hồi lâu, cố gắng lắp ghép thêm một câu:
“Tên... Ta… theo ngươi.”
Ta khẽ nhướn mày, nhẹ:
“Vậy gọi ngươi là A Sóc .”
A Sóc vẫn chằm chằm, tựa hồ vì .
Ta bèn bịa một cái cớ:
“Vì hôm nay là mồng Một, *sóc nhật.”
(Ở Trung Quốc, Sóc Nhật là ý chỉ ngày đầu tiên của tháng âm lịch, tương tự Vọng Nhật ( còn gọi là ngày rằm) là ngày 15 của tháng âm lịch)
Thật , cái tên là do Điện hạ đặt cho từ kiếp .
Ta rõ ý nghĩa gì, chỉ tùy tiện viện cớ cho qua.
“A Sóc”, gọi khẽ, “ là Vân Linh. Ngươi bằng lòng theo về Đông cung, cùng bảo vệ Điện hạ ?”
Như kiếp , chúng sẽ một nữa trở thành khiên chắn và thanh kiếm sắc nhất trong tay .