Kiếp sống làm trâu ngựa giúp siêu thoát ma quỷ - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-09-04 21:45:07
29.
Khi về, con ma nước đợi sẵn ở cửa.
thấy thì ngạc nhiên: "Sao ở đây?"
Hắn về phía đạo quán phía : "Đợi cô."
choáng: "Anh thật là coi ai gì... Anh đây là nơi nào ?"
Hắn khựng một chút: "Biết."
"Biết mà còn dám đến?"
Hắn cúi mắt xuống.
" cô ."
: "... Nếu mà là dễ xúc động thì xong đời ."
Hắn gì.
thở dài: "Đi thôi, chúng về nhà."
Đến chân núi, đầu về phía đạo quán đang sừng sững trong im lặng.
Sư phụ, tạm biệt.
30.
---
Khi trở công ty, thứ rối tung.
Một đồng nghiệp tự tử.
Không thời gian để đau buồn, việc tiếp theo cần là tiếp nhận công việc của cô .
— Tất cả đều giao cho .
hỏi sếp liệu giao cả lương của cô cho .
Sếp .
À , sẽ tự tử cửa nhà ông cho ông tay.
Công việc của đồng nghiệp mất phức tạp và lộn xộn, nhiều tài liệu ghi chép bằng chữ nguệch ngoạc, thậm chí còn cả từ tắt và ký hiệu riêng của cô .
cô ý thức bảo mật .
Tất cả các tệp trong máy tính đều khóa.
Trời ơi, lương của chúng chỉ ba nghìn tệ…
Có gì mà cần bảo mật đến thế?
than vãn với đồng nghiệp việc cùng.
Sắc mặt cô chút mơ màng: "Cô ... cũng dễ dàng gì. Hai hôm đến đám tang của cô , nhiều chuyện lắm."
"À, Đường Bảo ?"
ngỡ ngàng, hỏi thử: "Hội chứng Down ?"
"Ừ."
bối rối: "Trông cô giống thế."
Ánh mắt của đồng nghiệp lộ vài phần thương hại: "Ừ, nhưng cô một chị."
Lời của cô đứt quãng, nhưng dần dần ghép trong đầu một cuộc đời của phụ nữ.
"Cha sinh con mắc hội chứng Down, thường sẽ sinh thêm một đứa nữa để chăm sóc cho đứa trẻ đó. Và cô chính là đứa trẻ đó."
31.
Cô tên là Chu Mịch.
Gia đình cô khá giả, bố đều là nông dân.
Tuy nhiên, hai vợ chồng thật thà, chăm chỉ, nên cuộc sống cũng đến nỗi thiếu ăn thiếu mặc.
Rồi đứa con đầu lòng chào đời. Một bé gái mắc hội chứng Down và bệnh tim bẩm sinh.
Với gia đình vốn nghèo, đây gần như là một thảm họa.
Chi phí phẫu thuật đắt đỏ, đứa bé cần chăm sóc 24/7.
Họ vay mượn khắp nơi, bán căn nhà duy nhất, thuê trọ việc ở thành phố, chữa bệnh cho con.
Năm chị gái Chu Ninh 10 tuổi, cô bé cuối cùng cũng phẫu thuật tim.
bố Chu Mịch nghĩ: "Rồi chúng cũng sẽ ch.ế.c. Ai sẽ chăm sóc cho đứa con gái bé bỏng, vốn thể tự lo cho bản , mà chúng cố gắng nuôi nấng bấy lâu nay?"
Tình yêu thương của cha dành cho con cái luôn tính toán xa xôi.
Vì , họ quyết định sinh thêm một đứa con nữa để chăm sóc Chu Ninh.
Đối với nghèo, sinh con là một khoản đầu tư lợi nhất.
Chu Mịch đời như đấy.
Cô bé sinh chỉ để chăm sóc cho khác.
Bố cô nghiêm khắc.
Họ nuôi dạy Chu Mịch như một điều dưỡng viên hảo.
Họ dạy cô cách trở thành một , cách tự lập trong xã hội cách đối phó với những ác ý từ khác.
Điều dưỡng viên cần học những thứ .
Họ dạy cô dỗ dành Chu Ninh khi chị , kết hợp món ăn thế nào để chị dinh dưỡng cân bằng, để an ủi chị khi chị khó chịu vì tắm rửa.
Vì , cô chăm sóc Chu Ninh, tự lớn lên một cách chật vật.
Gia đình ban đầu cho cô học, vì tiện chăm sóc Chu Ninh.
Chu Mịch nhanh nhạy nhận tầm quan trọng của việc học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kiep-song-lam-trau-ngua-giup-sieu-thoat-ma-quy/chuong-6.html.]
Cô cầu xin: "Chỉ khi học, kiếm tiền thì con mới thể chăm sóc chị hơn."
Bố cô suy nghĩ một lúc, thấy cũng lý.
Chu Mịch cuối cùng cũng đến trường.
học lúc nào cũng .
Trường học là một xã hội thu nhỏ.
Và trong xã hội đó, bắt nạt yếu, khinh thường nghèo là chuyện thường tình.
Chỉ cần quan sát một chút, đều nhận Chu Mịch là một đứa trẻ nghèo dễ bắt nạt.
Cô rụt rè, nhút nhát, trong mắt luôn vẻ van lơn khi khác.
Vì , cô chép bài hộ, chạy việc vặt, dọn dẹp nhà vệ sinh.
Tất cả đều trở thành thói quen hàng ngày của cô.
Có , cô chép bài hộ cho khác, quên sửa một vài đáp án.
Giáo viên thấy hai bài giống hệt và gọi phụ của cô bạn lên.
Sau đó, Chu Mịch đánh.
Thuốc lá nóng rực dí n.g.ự.c cô.
Nước lạnh tạt cô.
cô với ai.
Nói , ai sẽ giúp cô chứ?
Cô thậm chí còn sợ bố nghĩ cô gây rắc rối và bắt cô nghỉ học.
May mắn là cô luôn giỏi chịu đựng.
Điều trở thành một ưu điểm.
Niềm an ủi duy nhất là thành tích học tập của Chu Mịch hề tồi.
Mặc dù dành nhiều thời gian chăm sóc Chu Ninh, cô vẫn đỗ một trường đại học khá .
Cô lo lắng bố sẽ cho cô học, vì học phí hề rẻ.
Khi cô dò hỏi ý kiến của bố , phản ứng của họ ngoài dự đoán.
"Vậy ư? Tốt quá!"
"Gia đình họ Chu chúng sinh viên đại học !"
Bố cô hiếm khi ôm lấy cô, vui mừng cho cô.
Chị gái cuối cùng cũng còn là trung tâm trong mắt họ.
Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.
chính khoảnh khắc đó khiến cô cảm thấy đang thực sự sống.
Cô nghĩ rằng bố cũng yêu thương .
Chỉ vì nghèo đói, bận rộn và áp lực mà họ còn sức để yêu cô khi dành hết tình thương cho chị gái.
Chị gái cô hiểu ý nghĩa của việc đỗ đại học.
chị cũng nhận đó là một điều .
Chị ôm chặt lấy em gái: "Em giỏi quá." "Em gái của chị là tuyệt nhất."
Chu Mịch cứ thế đại học.
con , khi nhiều sách, gặp nhiều , sẽ nhận thế giới rộng lớn đến nhường nào.
Sao cô thể cam tâm chỉ sống vì khác nữa?
Năm Chu Mịch nghiệp đại học, cô quyết tâm kiếm thật nhiều tiền.
Cô nghĩ chuyện thật .
Sau khi kiếm tiền, cô sẽ thuê điều dưỡng cho chị gái.
Cô sẽ tự do.
Và bố , khi trút bỏ gánh nặng, sẽ thêm chút tình yêu dành cho cô.
thế giới dễ dàng như .
Thị trường việc vô sinh viên đại học như Chu Mịch.
Đa họ tự tin, cởi mở, phóng khoáng.
Còn Chu Mịch gầy gò, nước da sạm đen, trầm lặng, mặc bộ vest rẻ tiền, nhăn nhúm vặn.
So với khác, cô bất kỳ lợi thế nào.
Cuối cùng, cô đến công ty với mức lương ba nghìn tệ một tháng.
Sếp với cô: "Chỉ cần em nỗ lực việc, chăm chỉ cầu tiến, vị trí của sớm muộn gì cũng là của em."
Thế là Chu Mịch thêm giờ suốt đêm.
ít cô điện thoại của bố .
"Tại con vẫn về chăm sóc chị?!!"
"Con trốn chúng đúng ? Đồ vong ân bội nghĩa!!"
"Về ngay cho !!"
thấy từng tiếng thở dài của cô . Nhìn thấy từng nắm tóc của cô rụng .
Bây giờ nghĩ .
Nếu quan tâm cô vài câu.
Liệu cô cảm thấy hơn ?
Liệu cô đến bước đường cùng ?
Nếu nhiều hơn một chút…