Kiều Kiều Của Anh
Ngoại Truyện
1
8 tháng 12 năm xx22.
“Tiên sinh, nơi này không cho dừng xe.”
“Được.”
Tôi nhìn thoáng qua thời gian, ngón tay đếm ngược trên tay lái, đành phải khởi động xe đi về phía trước.
Ở chỗ rẽ tôi đi chậm lại, một cô gái mặc áo khoác màu vàng nhạt, cầm cà phê đi ngang qua tôi. Ánh mắt của tôi từ khi cô ấy xuất hiện đã không rời đi, đã lâu không gặp.
Lâm Kiều.
Tôi đi đường vòng đợi nửa giờ, cuối cùng cũng đợi được người.
Hai năm không gặp, hình như cô ấy gầy hơn, cũng giỏi giang hơn.
Cuối năm thứ tư đại học, trong nhà gọi điện thoại cho tôi, nói hy vọng tôi đi gặp một cô gái. Khi đó tôi đang ở nước ngoài gây dựng sự nghiệp, công ty bề bộn nhiều việc, loại xem mắt này tôi chuẩn bị trực tiếp từ chối, mẹ tôi lại nói: “Đừng vội từ chối, Tiểu Dã, cô gái này hẳn là có ấn tượng, khi còn bé hai đứa ở cùng một nhà trẻ, con bé là con gái bạn tốt của mẹ, con bé tên là Lâm Kiều.”
Tôi dừng lại.
Thấy tôi không nói gì, mẹ tôi không ngừng cố gắng.
“Coi như kết giao bạn bè được không? Nếu không được, con coi như về thăm bố mẹ đi, đã nhiều năm con không về rồi.”
“Được……”
Tôi đồng ý, cũng mua vé máy bay gần nhất vội vàng bay về nước.
Vì lần gặp mặt này, tôi đặt may quần áo mới, tỉ mỉ chải chuốt mái tóc đã dài, còn đeo kính gọng vàng nhã nhặn.
Lâm Kiều Kiều hẳn là thích mẫu này.
Hy vọng cô ấy nhìn thấy tôi bây giờ, sẽ không liên tưởng đến tên khốn thời trung học kia.
Tôi đến nhà hàng sớm hơn nửa tiếng, trong khi chờ cô ấy liên tục hít thở sâu.
“Xin chào, tôi là Lâm Kiều.”
Thanh âm mát lạnh vang lên.
Tôi ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Kiều ngồi xuống đối diện, vươn tay với tôi.
Ký ức của tôi về cô ấy vẫn dừng lại ở trường trung học, khi đó cô ấy có chút mập mạp, da trắng, mắt to, giống như một con búp bê, rất đáng yêu.
Bây giờ cô gầy đi một chút, trên mặt mang theo nụ cười.
Tôi ra vẻ trầm ổn, cười vươn tay: “Xin chào, tôi là Khuất Dã.”
“Khuất Dã?”
Cô ấy nhíu mày, tựa hồ có chút nghi hoặc.
Tôi có chút túng quẫn cười cười: “Hẳn là Khuất Dã mà em biết, chúng ta cùng học trung học phổ thông, lúc ấy tôi có trông rất mất mặt.
Lâm Kiều lễ phép lắc đầu: “Ít nhất lúc ấy ở tuổi đó vẫn rất ngây ngốc.”
Trong bữa tiệc cô ấy rối rắm rất lâu nói xin lỗi với tôi, cô ấy có bạn trai, là nam sinh cô ấy thích từ thời trung học, Trần Giang.
Tôi kỳ thật từng có chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe được từ cô ấy nói ra, tâm tình vẫn trầm xuống.
Hết cách, tôi làm bộ như không sao cả nhún vai: “Kỳ thật tôi cũng bị ép tới.”
Bằng mắt thường, cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn đi.
Tâm ý quý trọng không ai biết, đối với người khác mà nói không bằng một câu nói đùa.
Sau đó Lâm Kiều nói chuyện phiếm với tôi cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Thỉnh thoảng cô cúi đầu nhìn di động, hẳn là đang nói chuyện phiếm với người khác, trên mặt vô thức mang theo nụ cười.
Cô ấy có vẻ sống rất tốt.
Thời gian một bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc, cuối cùng tôi vẫn không nhịn được gọi cô ấy lại: “Lâm Kiều Kiều.”
Cô sửng sốt.
Tôi cười: “Em trông rất tốt, em sẽ tốt hơn, đây là chúc phúc của tôi.”
Bữa tiệc kết thúc, ngày hôm sau tôi trở về nước ngoài, bắt đầu công việc gây dựng sự nghiệp ngày đêm không ngừng.
2.
Lâm Kiều có một weibo, thỉnh thoảng sẽ ghi lại một ít chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, là tôi trong lúc vô tình nhìn thấy.
Mỗi lần ở nước ngoài cảm thấy kiên trì không nổi nữa, tôi đều xem weibo của cô ấy, nhưng weibo kia vào tháng mười năm nay đã ngừng cập nhật.
Cho đến một tuần trước, cô ấy đã đăng một trạng thái:
[Trên thế giới này không còn ai yêu tôi nữa.]
Tôi gọi điện thoại về nước, từ chỗ mẹ tôi biết được tin tức biến cố gia đình Lâm Kiều.
Tôi đã suy nghĩ rất lâu.
Tôi còn cần phải xuất hiện trong thế giới của cô ấy sao?
Xem ra tôi và cô ấy từng học cùng một trường mẫu giáo, cùng một trường tiểu học, trung học phổ thông tình, nhưng một chút nói chuyện cũng không có.
À đúng rồi, còn có quan hệ xem mắt một lần.
Trong mắt mọi người, chúng tôi hẳn là người xa lạ, so với vậy tốt hơn một chút, là không quen.
Nhưng đối với tôi thì không phải như vậy.
Khi còn bé tôi lớn lên chậm, đến tiểu học thấp hơn bạn cùng lứa tuổi một mảng lớn.
Sau đó Lâm Kiều tới trường, vào trường một tuần, đánh mấy đứa con trai nghịch ngợm kia giúp tôi.
Mỗi lần cô ấy thấy tôi bị cướp bánh ngọt, đều rất không hiểu: “Cậu muốn cướp lại à! Cậu phải hung dữ không biết sao?”
Trí nhớ của tôi rất tốt, những chuyện này đều nhớ rõ, nhưng Lâm Kiều thì không, cô ấy quên rất nhanh.
Sau khi lên trung học cơ sở, tôi thường đạp xe vòng quanh nửa tiếng, đi dạo trước cổng trường cô ấy.
Cùng lắm có thể gặp được.
Nhưng vận khí của tôi không tốt, ba năm chỉ gặp qua một lần.
Lần đó cô ấy ở quán nhỏ trong trường học mua xiên nướng, tôi đứng ở bên cạnh cô ấy không nhúc nhích, nghe được cô cùng bạn học nói chuyện phiếm: “Đạo Minh Tự thật là đẹp trai!”
Sau khi cô ấy đi rồi, tôi còn đứng tại chỗ, câu kia “Đã lâu không gặp, cậu còn nhớ rõ tôi không?” Không thể nói ra miệng.
Thẳng đến khi chủ quán hỏi tôi muốn ăn cái gì, tôi ma xui quỷ khiến nói: “Cùng cô gái vừa rồi làm giống nhau.”
Cuối cùng, tôi học cùng cô ấy ở trường trung học.
Tôi cao lớn, cũng kiên cường, tôi không chỉ không bị khi dễ, còn bởi vì tính tình nóng nảy mà bị gắn mác danh hiệu trùm trường.
Tôi nghĩ, đây là cảm giác an toàn mà Lâm Kiều nói sao?
Tôi thường xuyên đi bộ đến tòa nhà dạy học của cô ấy, có lần nhìn thấy cô ấy trên hành lang, cô ấy liếc mắt nhìn tôi, vội vàng quay mặt đi cùng bạn học hoảng hốt chạy bừa.
……
Đây mẹ nó là sợ hãi đi.
Tôi emo rồi.
Sau đó có mấy lần nhìn thấy cô đưa đồ ăn cho Trần Giang cùng lớp, nam sinh kia nhã nhặn, đeo kính.
Thì ra…… theo sự tăng trưởng của thời gian, loại yêu thích cũng sẽ thay đổi.
Vậy thì tôi lại chậm một bước.
Luôn luôn trễ một bước.
Thế nhưng chàng trai kia, tôi thật sự rất chướng mắt.
Học kỳ sau, tôi lại theo thói quen đến cửa lớp bọn họ, vừa vặn nhìn thấy Lâm Kiều ôm dạ dày, sắc mặt tái nhợt đứng ở hành lang, một giây sau liền chống đỡ không nổi hôn mê bất tỉnh.
Mà Trần Giang bên cạnh cô nhíu mày lui về phía sau một bước, như là rất sợ mình gặp phải phiền phức.
Một ngọn lửa vô danh xông thẳng lên đỉnh đầu, tôi xông tới đẩy mạnh Trần Giang ra.
Sau đó cõng Lâm Kiều đi về phía phòng y tế.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô ở trên lưng tôi nói câu cảm ơn.
Đây là câu đầu tiên cô ấy nói với tôi trong nhiều năm qua.
Tôi nên tự giới thiệu về mình, nhưng nhớ tới ánh mắt kiêng kỵ lại cẩn thận của cô ấy lúc trước nhìn tôi như vậy, tôi không dám.
Gặp lại sau.
Chính là tin tức cô đã có bạn trai.
Mà lần này, sau hai ngày mất ngủ, tôi mua vé máy bay về nước.
Không phải đột nhiên có dũng khí, chỉ là cảm thấy, cô ấy cần tôi mà thôi.
3.
Hôm nay là ngày thứ ba, tôi lái xe chờ ở dưới lầu công ty cô ấy.
Cô đi làm đúng giờ, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi.
Trong nhà xảy ra chuyện, chính cô ấy chống đỡ công ty, lúc tôi gọi điện thoại bảo trợ lý đi liên hệ đầu tư, cậu ấy báo cáo với tôi một việc khác.
Một công ty trong nước luôn muốn hợp tác với chúng tôi.
Tôi liếc nhìn tên người phụ trách, Trần Giang.
Chuyện của anh ta, tôi nghĩ tôi ngược lại có thể thay Lâm Kiều trút giận.
Tôi vuốt ve ngón tay, lạnh lùng nói, “Người phụ trách này, tôi muốn tìm hiểu.”
Tôi mất nửa tháng để thiết lập một cái bẫy cho Trần Giang.
Trần Giang tưởng rằng ngồi lên một chiếc thuyền lớn, đánh cược toàn bộ tài sản, còn tham ô gia sản của bạn gái hiện tại đầu tư vào một hạng mục muốn thua thiệt với tôi.
Ngày mất tất cả, hai mắt hắn đỏ bừng, điên điên khùng khùng ngăn xe của tôi lại: “Anh chơi tôi, anh đang chơi tôi. Nhưng rõ ràng tôi là đầu tư theo anh, anh cũng thua thiệt rất nhiều tiền, ann rốt cuộc có ý gì?”
Tôi ngồi trong xe lạnh lùng nhìn anh ta: “Chơi vui thôi.”
Bảo vệ kéo anh ta ra, anh ta giãy dụa kịch liệt, tôi hừ lạnh: “Đừng đem toàn bộ tài sản của anh ra so sánh với tiền tiêu vặt của tôi, anh cho rằng tôi thua thiệt rất nhiều sao?”
Anh ta ở ven đường không để ý hình tượng mà chửi bới, tôi nghĩ rất nhanh sẽ có cảnh sát tìm tới cửa.
Tôi không muốn nói nhảm với anh ta nữa, dù sao hôm nay tôi còn phải đi gặp một người.
4.
Công ty của Lâm gia dần ổn định lại, đầu tư của tôi có tác dụng quan trọng.
Lâm Kiều liên lạc nhiều lần nói muốn gặp tôi một lần.
Vì thế tôi hẹn ở nhà hàng mà chúng tôi từng xem mắt.
Tôi đã hai mươi lăm tuổi, giờ phút này lại giống như thiếu niên mười lăm tuổi ngồi trước bàn ăn lo lắng bất an.
“Xin chào.”
Thanh âm quen thuộc vang lên.
Tôi nhìn sang, Lâm Kiều mặc váy trắng như tuyết, đi ngược lại ánh sáng, trên mặt cô ấy có chút kinh ngạc.
“Là anh, Khuất Dã?”
Tôi gật đầu: “Là tôi.”
Lâm Kiều sững sờ hai giây, như là đột nhiên ý thức được cái gì, cười vươn tay về phía tôi: “Vậy tự giới thiệu lần nữa đi, Khuất tổng, xin chào, tôi là Lâm Kiều.”
Tôi vươn tay, năm lấy giấc mộng nửa đời trước của mình: “Xin chào.”
“Kiều Kiều là của tôi.”