KIỀU SINH HOÀI CHU - 1
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:56:34
1.
Kiều Sinh bỏ rơi chân cầu.
Cậu đôi khi lang thang ăn xin phố, lúc tranh giành đồ ăn với chó, sống một cách lười nhác nhưng dám chết.
Cậu luôn trong tình trạng tóc tai bù xù, quần áo rách nát, chẳng bất mãn cũng chẳng oán hận.
Cho đến khi gặp Phương Hoài Chu, chạm một cách dịu dàng, hề tỏ khinh miệt.
Hoài nek
Lần đầu tiên Kiều Sinh cảm thấy hổ, thấy quá bẩn thỉu.
Cậu cắt ngắn tóc, tắm rửa sạch sẽ, học cách việc, học cách sống.
Chỉ để đủ tư cách bên cạnh Phương Hoài Chu, lá chắn của , thanh gươm của .
Để thể ôm lấy linh hồn tan vỡ của , lau sạch vết m.á.u đỏ thẫm tay .
Và với rằng: "Không bẩn ."
2.
Tu viện là một nơi .
Những trong tu viện ai cũng sạch sẽ thơm tho, từ xa thể ngửi thấy mùi xà phòng dịu nhẹ.
Đó là thứ mùi quá nồng, gây khó chịu, bám chặt da thịt – trái ngược với mùi hôi hám của Kiều Sinh.
Trong suốt một tuần, ngày Chủ nhật là ngày mà Kiều Sinh yêu thích nhất, vì trong thánh lễ ngày đó, thể gặp Phương Hoài Chu.
Cậu sẽ mặc chiếc áo sơ mi trắng ngả vàng, thả xuống ống quần thường ngày vẫn cuộn lên đến bắp chân, lau mặt thật kỹ nhiều , cố gắng để trông quá bẩn.
Cậu sẽ nhiều tim đập rộn ràng chạy đến con đường nhỏ dẫn tu viện.
Mỗi buổi sáng Chủ nhật, con đường đó trở nên xinh dễ thương, còn bẩn thỉu hôi hám nữa, nó sẽ lịch sự dẫn lối đến tòa nhà cổ kính .
Khi buổi sáng nhiều việc, Kiều Sinh thể sẽ kịp tham gia thánh lễ.
Cậu chỉ còn cách mặt dày từng chút một đẩy cánh cửa tu viện , cánh cửa phát tiếng cọt kẹt nho nhỏ, và tiếng kinh trầm , đều đặn từ bên trong lọt qua khe cửa.
Thực chẳng ai chú ý đến cả, nhưng tiếng cọt kẹt vẫn luôn khiến đỏ mặt hổ.
Cậu vẫn như thường lệ, cúi gập lưng, chạy vội góc phòng, miệng lắp bắp theo đám đông, nhưng ánh mắt thì chăm chăm về phía đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kieu-sinh-hoai-chu/1.html.]
Cậu đến đây chỉ vì đó.
Cậu rửa sạch móng tay bẩn thỉu, mặc bộ quần áo sạch nhất, vui vẻ chỉ để thấy đó.
Phương Hoài Chu bên cạnh linh mục, cúi đầu kinh, trông thật thánh khiết và trang nghiêm.
Hàng mi dài của như cánh bướm, khẽ rung động mê hoặc, ngón tay trắng trẻo vô thức gõ nhẹ lên Kinh Thánh.
Có vẻ như cao hơn một chút, chiếc áo choàng đen che hết đôi giày da mũi nhọn bóng loáng của .
Kiều Sinh liếc một cái, đôi chân trần trong đôi giày ướt sũng của bất giác co .
Đôi giày còn màu sắc ban đầu, nhưng thích. Ngược , đôi giày da mũi nhọn chân Phương Hoài Chu lúc khiến chẳng ưa nổi.
Khi xếp hàng nhận Thánh Thể, nhân lúc linh mục đưa bánh thánh cho phía , Kiều Sinh lén đá chân Phương Hoài Chu, đôi giày da bóng loáng lập tức lấm bùn đất.
Phương Hoài Chu liếc một cái thật nhanh, lông mày thanh tú thoáng hiện vẻ giận dữ, khiến Kiều Sinh trong lòng vui như mở cờ. ngay đó, thấy tươi chào hỏi các tín đồ.
Kiều Sinh nhịn thầm bĩu môi: " là giả tạo."
Đến lượt Kiều Sinh, cố tình va nhẹ Phương Hoài Chu, tự thấy cao hơn một chút, tâm trạng liền lên. Trước khi rời , đắc ý nhướng mày với .
Phương Hoài Chu chỉ mím môi, như thể đang bao dung sự trẻ con của .
Kiều Sinh về con đường nhỏ lúc đến, nhảy chân sáo.
Trong miệng ngậm một miếng bánh thánh mỏng, chẳng mùi vị gì, nhưng khiến vui sướng vô cùng.
3.
Tu viện là một nơi tệ.
Chỉ cần tuân theo các quy tắc, sẽ đủ cơm ăn áo mặc, và Phương Hoài Chu thể lớn lên an sự che chở cho đến khi mười tám tuổi.
Cho đến khi sáu tuổi, Phương Hoài Chu vẫn nghĩ rằng cha xứ chính là cha ruột của .
Các nữ tu vuốt tóc , mỉm dịu dàng và :
"Cha xứ là cha của muôn dân."
Hai năm đó, mới hiểu rằng cha xứ thực sự sinh nhiều như , còn chỉ là một đứa trẻ vô danh may mắn cha xứ nhặt về từ đó.
Đọc Kinh Thánh, chuẩn bữa ăn, giặt giũ quần áo, ơn những nhà hảo tâm—chỉ cần như là thể đổi lấy thức ăn và nơi trú ngụ. Phương Hoài Chu cảm thấy điều đó đáng và hài lòng, nhưng cũng chỉ dừng ở mức đó.
Anh trai, chín chắn sớm, hiểu rõ những ánh mắt tham lam và cũng sớm học cách giả vờ ngây thơ.