Kiệu Tịch Nhan
Chương 2
04
Ta trợn tròn mắt, vô thức nhìn về phía mẫu thân.
Tất cả mọi người đều biết, đó không chỉ đơn thuần là một cái kiệu.
Đó là nỗi niềm duy nhất của mẫu thân.
Mười năm trước, trận chiến cuối cùng giữa Đại Tề và nước láng giềng diễn ra vô cùng ác liệt.
Mẫu thân và ngoại tổ phụ dẫn đầu “Thiệu gia quân”, tử thương hơn phân nửa.
Nhờ vậy mới đổi lại được một thời thái bình thịnh thế.
Ngoại tổ phụ trong trận chiến đó đã bị đâm thủng ngực.
Mặc dù lúc đó đã bảo toàn được tính mạng, nhưng sức khỏe lại ngày một suy yếu.
Sau khi đại quân trở về triều, hoàng đế hỏi ngoại tổ phụ muốn được ban thưởng gì.
Ngoại tổ phụ biết mình không còn sống được bao lâu, không thể bảo vệ mẫu thân được nữa.
Vì vậy, ông đã giao lại binh quyền ngay tại chỗ, rồi hùng hổ nói:
“Xin dùng toàn bộ chiến công và binh quyền, đổi cho tiểu nữ Thiệu Tịch một cỗ kiệu hoa.
“Phải nhìn vào là thấy đặc biệt quý giá, xa hoa, tỏa ra hơi thở của tiền bạc!”
Hoàng đế lập tức bật cười ha hả, rồi ra lệnh:
“Tất cả các bảo vật quý hiếm trong quốc khố, tùy Thiệu tướng lấy dùng, ái khanh cứ việc lấy ra để trang trí kiệu hoa.”
Sau đó, ngoại tổ phụ một mình kéo lê thân thể tàn tạ, nhốt mình trong sân “kì cạch” cưa gỗ.
Ông không cho ai giúp đỡ, mệt rồi thì một mình ngẩn người.
Ngày hoàn thành kiệu hoa, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Chưa từng thấy một kiệu hoa nào đẹp như vậy.
Gỗ dùng là loại gỗ thượng hạng, chắc chắn, bền bỉ.
Trang trí bằng những tác phẩm điêu khắc gỗ sơn son thếp vàng đỉnh cao.
Tất cả các loại vân gấm tiến cống trong năm đó đều được sử dụng trên chiếc kiệu này, chỉ lấy phần hoa văn đẹp nhất.
Thân kiệu phác họa vô số đường nét và hoa văn, lộng lẫy và huy hoàng.
Những viên dạ minh châu tốt nhất được treo xung quanh kiệu, san hô Nam Hải uốn lượn rực rỡ.
Toàn bộ kiệu hoa như một cung điện thu nhỏ, xa hoa và phô trương.
Lại như chỉ là tấm lòng yêu thương con gái vô bờ bến của một người phụ thân già, giản dị và mộc mạc.
Ngày mẫu thân xuất giá, vết thương do dằm gỗ cứa trên tay ngoại tổ phụ vẫn chưa lành.
Một đời chỉ biết đổ máu chứ không rơi lệ, ngoại tổ phụ như muốn khóc hết những giọt nước mắt nợ ông trời bấy lâu nay:
“Tịch nhi, đừng trách phụ thân.
“Phụ thân không bảo vệ được con nữa rồi.
“Nếu có một ngày… con hãy đi sống cuộc sống mà con mong muốn.”
Mẫu thân gả chồng rồi mang thai ta, hơi thở của ngoại tổ phụ cuối cùng cũng tắt.
Vị danh tướng từng tung hoành ngang dọc, cứ thế bình thường chết trên chiếc ghế bập bênh vào buổi trưa.
Như bao ông già bình thường khác trên thế gian này.
Không hề oanh liệt, cũng chẳng bi tráng.
05
Phụ thân trước mặt vẫn thao thao bất tuyệt:
“Ngọc Như đã mang cốt nhục của ta, làm thiếp đã là ấm ức.
“Ta không muốn nàng ấy ngay cả một cỗ kiệu hoa ưng ý cũng không được ngồi.”
Ngọc Như đứng sau phụ thân, ngẩng cao cằm vênh váo với mẫu thân.
Ngay cả ta cũng có thể nhận ra, Ngọc Như làm vậy, chẳng qua là muốn trước khi về nhà chồng cho mẫu thân một đòn phủ đầu.
Để mẫu thân không dám coi thường nàng ta mà thôi.
Thật buồn cười, phụ thân còn thấy nàng ta đáng thương đáng yêu.
Ngọc Như thấy mẫu thân vẫn không nói gì, liền châm dầu vào lửa:
“Hầu gia, phu nhân có phải là không muốn không?
“Phu quân là trời của thê tử, tỷ tỷ sao có thể cãi lời Hầu gia như vậy?
“Nên học cho tốt đạo làm vợ mới phải.”
Thấy nàng ta chỉ trích mẫu thân, phụ thân lại không nói một lời.
Ta tức giận trừng mắt nhìn nàng ta, nắm chặt tay “rắc” một tiếng.
Ngọc Như giả vờ sợ hãi, trốn sau lưng phụ thân.
Khi bầu không khí đang căng thẳng, một đôi tay ấm áp nhưng đầy vết phụ thâni sạn bế ta lên.
Mẫu thân ôm ta vào lòng, bên tai ta nhỏ giọng nói:
“Nhan nhi, con hãy nhớ, không giữ được lòng đàn ông, vậy thì hãy nắm lấy mạng sống của hắn.”
Ngay sau đó, mẫu thân nhếch môi cười:
“Muốn mượn kiệu Tịch Nhan?
“Được thôi.”
06
Nghe nói buổi chầu sớm ngày hôm sau, quả thực giống như đang đùa vậy.
Đầu tiên là Nhữ Nam Vương thực sự đã cáo trạng ta, thậm chí còn ra vẻ đàng hoàng dâng lên một bản tấu chương.
Nhờ phúc của ông ta, một tiểu nữ hài mười tuổi, hoạt bát vui vẻ như ta, đã nổi danh khắp tiền triều hậu cung.
Tiếp theo, hoàng đế nghe xong toàn bộ “diễn biến hành hung” của ta.
Ngay lập tức nghiêm mặt sai nội giám triệu kiến mẫu thân.
Mẫu thân nhiều năm hành quân, không hề sợ hãi.
Cùng Nhữ Nam Vương chỉ mặt nhau mắng đối phương là chó.
Nếu không phải mọi người can ngăn kịp thời, thậm chí họ còn muốn đánh nhau.
Nhữ Nam Vương tức giận ngửa mặt lên trời:
“Xin hoàng thượng chủ trì công lý!
“Con trai thần yếu đuối không tự lo được, hôm qua về đã sợ đến mức nằm liệt giường.”
Mẫu thân ta cười lạnh:
“Yếu đuối cái đầu ngươi.
“Hắn đó là chơi quá mà hư thận!
“Ai mà không biết con trai ngươi hư hỏng không chịu nổi, đối với nữ tử tàn bạo nhất.
“Thơm hay thối đều lùng sục bắt về phủ, chơi chán rồi thì hành hạ đến chết.
“Con gái ta đánh hắn, đó là thay trời hành đạo.”
Hoàng đế thấy hai người chỉa mũi vào nhau, giả vờ đứng ra:
“Trẫm không giúp ai, chỉ nói một câu công bằng mà thôi.
“Đàn ông mà, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường.
“Nhưng là nữ tử, thì nên lấy nhu thuận làm đầu.
“Chuyện này để trẫm suy nghĩ, nhất định sẽ cho Nhữ Nam Vương một công đạo.”
Mẫu thân còn muốn nói gì đó, nhưng phụ thân đã nhanh chân ngắt lời:
“Hoàng thượng anh minh, đáng để thần tử chúng thần noi theo.”
Hoàng đế bị nịnh bợ nên vui vẻ, ngay tại chỗ đã chuẩn tấu cho phụ thân, ban Ngọc Như làm quý thiếp.
Đây chính là ngầm cảnh cáo mẫu thân:
Thiếp do hoàng đế ban, sao có thể bạc đãi? Nếu không thì chính là đánh vào mặt hoàng đế.
Phụ thân đã tìm được người chống lưng cho mình, mấy ngày liền vui vẻ đến mức ngân nga hát nhỏ.
Ông ta không hề che giấu mà đắc ý nói với mẫu thân:
“Ngươi thân phận tôn quý thì thế nào? Còn không phải bị ta nắm trong tay sao?
Khi Ngọc Như sinh con trai cho ta, ta sẽ để nàng ngang hàng với ngươi.
“Sau này tước vị Bình An Hầu và mọi thứ trong phủ sẽ để lại cho hai mẹ con họ.”
Phụ thân chỉ lo đắc ý, không thấy được sát khí lạnh lẽo trong mắt mẫu thân.
Rất nhanh, đến ngày thành thân.
Sáng sớm phụ thân đã nóng lòng chạy đến viện của mẫu thân:
“Chiếc kiệu hoa mà ngươi hứa với ta đâu?
“Không phải là ngươi muốn nuốt lời chứ? Ta cảnh cáo ngươi, đây là hôn sự do hoàng thượng ban tặng…”
Mẫu thân mất kiên nhẫn cắt ngang lời ông:
“Tối qua đã sai người đưa qua rồi.
“Ngươi cứ chờ đón dâu là được.”
Kịch bản ngoài dự đoán, phụ thân còn chưa kịp nói lời cay nghiệt thì đã bị buộc phải nuốt ngược vào trong.
Ông cười gượng:
“Ngươi đúng là trở nên hiền thục độ lượng hơn trước rất nhiều.
“Phải chăng việc nạp thiếp đã khiến ngươi có cảm giác khủng hoảng? Vậy thì sau này…”
Mẫu thân đã không còn kiên nhẫn nghe nữa, tiện tay đuổi ông đi.
Ngay sau đó, vung tay một cái, một đội nữ binh toàn phục trang chỉnh tề bước lên.
Mẫu thân nhàn nhạt nói:
“Tiễn Hầu gia đi đón dâu.
“Nếu thiếp không chịu lên kiệu, thì cứ ép nàng ta vào kiệu hoa.
“Nhất định phải hoàn thành toàn bộ quá trình đón dâu, không được thiếu một bước nào.”