Kim Châm Ngộ - 4
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:34:02
12
Xuân về thời tiết còn lạnh.
Trời rạng sáng, đến y quán.
Vừa định mở cửa, liền thấy từ xa hai kẻ mời mà đến.
Tống Nhược khẽ nhíu mày, khuyên nhủ bên cạnh:
“Hoài , theo thấy, chẳng cần bận tâm lời tẩu tử gì.”
“Thế đạo hiện nay khó khăn, nàng nghề ngỗng gì, rời khỏi thì lấy gì mà sinh sống.”
“Chẳng qua là nàng thuận việc cho mượn tiền, nhất thời nổi giận mấy lời hồ đồ mà thôi.”
Lâm Hoài mím môi, môi mím thành một đường thẳng tắp: “Ta .”
“Hôm qua cũng chỉ vì tức quá, nên mới buột miệng đồng ý hòa ly với nàng .”
Hắn thấy nụ nơi khóe miệng Tống Nhược càng lúc càng gượng gạo.
Nàng bộ ưu sầu, giọng đầy áy náy: “Đều là tại , nếu vô dụng, cũng chẳng cần mượn tiền Hoài .”
“Cũng đến nỗi khiến và tẩu tử cãi vã đến thế.”
Lần đầu Lâm Hoài phản bác nàng , thật hiếm .
Không nghĩ đến điều gì, sắc mặt Tống Nhược thoáng trắng bệch.
Thân hình lảo đảo, suýt ngã xuống.
Lại Lâm Hoài vững vàng đỡ lấy: “Cẩn thận một chút.”
Tống Nhược như thở phào nhẹ nhõm: “Hoài cần lo lắng.”
“Theo lời dặn mà , tẩu tử nhất định sẽ hết giận.”
Phố xá vắng lặng.
Ta nấp trong góc, đem lời đối thoại giữa bọn họ rõ mồn một.
Nghe Tống Nhược , hòa ly chẳng qua là thủ đoạn của để oai với Lâm Hoài.
Chỉ cần gật đầu, tất sẽ hốt hoảng hối hận.
“Hoài , là do ngày thường quá nuông chiều tẩu tử.”
Tống Nhược lộ vẻ đồng tình: “Nữ nhân thì nên nam nhân nuôi trong khuê phòng hậu viện.”
“Huynh để nàng hành y bên ngoài, những chẳng kiếm bao nhiêu bạc, trái còn khiến tâm nàng sinh dã.”
“Khiến nàng tự lượng sức, tưởng rằng hòa ly , vẫn thể dựa y quán mà sống tiếp.”
“ cả.”
“Chúng cứ lấy y quán về là .”
13
Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử.
Thế gian , vốn chính là như .
Lâm Hoài chẳng hề cảm thấy sai.
Huống hồ, cái gọi là y quán , cũng từng góp sức.
Nhất Phiến Băng Tâm
Năm , Giang Thư bỏ bạc lớn, thuê mấy hán tử trong làng khiêng gỗ, dựng nhà.
Hắn chen giúp một tay, mặt mũi lấm lem tro bụi, bộ dạng nhếch nhác vô cùng.
Làm lụng siêng năng, cũng chẳng lấy của Giang Thư đồng công nào.
Lời Tống Nhược , hẳn là sai.
Là nuôi tâm Giang Thư thành hoang dã.
Giang Thư hành y nhiều năm, ngoài lộ mặt, chẳng từng thấy qua bao nhiêu thể nam nhân.
Trong lòng tuy vui, nhưng vẫn gắng nuốt xuống, từng oán thán nửa lời.
Thế mà đến lượt , chỉ vì một chút lòng , thanh mai trả mấy món nợ.
Giang Thư liền về nhà, còn đòi hòa ly
Thiên hạ , nào nữ tử nào giống như nàng?
Nàng còn mặt mũi nào nữa?
Chẳng qua là dựa việc hiểu sơ qua y lý, tưởng rằng , vẫn thể nuôi sống bản .
Đoạt lấy y quán
Không, phu thê là một thể.
Y quán , vốn cũng nên là của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kim-cham-ngo/4.html.]
Hắn thật xem thử.
Không y quán , Giang Thư còn thể vẻ với nữa .
14
Bọn họ đoạt y quán?
Vì thế mới cố tình dậy sớm, đến nơi chờ ?
Ta đôi nam nữ sân, chỉ cảm thấy buồn .
Trong y quán, chẳng qua chỉ cất giữ ít dược liệu thông thường.
Dược liệu từng ẩm, từng hư hỏng.
y thuật thì .
Ta ở , Giang thị y quán liền ở đó.
Đến đạo lý đơn giản , bọn họ cũng chẳng hiểu nổi.
Lúc , gió lạnh thổi qua, khuôn mặt trắng trẻo của Tống Nhược càng trắng bệch.
Nàng ho đến suýt thở nổi.
So với dạo , giờ quả thật trông mấy phần giống bệnh nhân.
Lông mi Tống Nhược khẽ run, yếu ớt tựa lòng Lâm Hoài như chịu nổi.
“Nhược Nhược.”
Lâm Hoài theo bản năng ôm nàng chặt hơn, giữa mày lộ vẻ lo lắng:
“Ta , cần nàng theo đến đây.”
“Thân thể nàng yếu, chịu nổi gió lạnh thế ?”
Chỉ là đến đây, Lâm Hoài chợt khựng nơi mày mắt.
Nhớ đến ba năm qua, ngày nào cũng dậy sớm hái thuốc, mở y quán.
Dưới nắng hè gay gắt, trong giá rét mùa đông, vẫn từng than thở lấy một lời.
“Kỳ lạ thật.”
Hắn thoáng lên trời, lẩm bẩm: “Nàng từng đến trễ như hôm nay.”
Hương thơm mềm mại trong lòng.
Lẽ nên khiến tâm thần xao động.
Vậy mà chẳng bận tâm nổi nữa.
“Giang Thư từng trễ nải như thế.”
Sắc mặt Lâm Hoài trầm xuống, từng chữ nặng nề: “Nhất định là chuyện .”
“Ta tìm nàng .”
15
Khi bọn họ tìm đến sân nhà Trương đại nương, mới ngủ bù xong, đang vươn vai, cả nhẹ nhõm khoan khoái.
Phải, lười tranh cãi với bọn họ, dứt khoát vờ như trông thấy.
Quay trở về nhà ngủ thêm một giấc.
Thấy nét căng thẳng tan , Lâm Hoài như trút gánh nặng.
mở miệng, là lời trách móc: “Hôm nay nàng đến y quán, báo với ?”
Ta hỏi đến ngẩn .
Thật sự hiểu, gì báo với .
Tống Nhược đúng lúc ho khẽ mấy tiếng, má ửng hồng.
Lại bộ khuyên giải: “Tẩu tử, Hoài cũng chỉ lo cho tẩu thôi.”
“Tẩu cớ gì dùng giọng điệu như thế?”
Nàng , ngược khiến giống kẻ bụng hẹp hòi, nghi ngờ quân tử.
“Trước dù trời lạnh mấy, dù gió tuyết lớn đến , tẩu cũng nhất quyết ngoài chẩn bệnh.”
“Giờ vì ghen với mà ngay cả y quán cũng chẳng buồn quản.”
“Thật là ngang ngược, nực vô cùng.”
Lâm Hoài lộ rõ vẻ thất vọng: “Nếu nàng chẳng còn lòng chăm nom y quán, khi hòa ly, chi bằng để y quán cho .”
Hắn tựa hồ đoán chắc sẽ chịu.
Còn định thêm điều gì đó.
Ta cắt ngang lời , mỉm đáp: “Được thôi.”