Kim Chủ Của Tôi Hóa Ra Lại Là Thiếu Gia Giả - 4
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Tiền Nghị giữ bà ta lại.
Mặt anh ta tái mét, giọng nói âm trầm.
"Giang Lộ, đây là địa bàn của Tề Minh Tuyên, đừng quá kiêu ngạo!"
"Biết điều thì tự cút ra ngoài, nếu không bị Tề tổng nhìn thấy, sẽ cho bảo vệ đuổi cô ra đấy."
Lời này không dễ nghe.
Tôi đang định mở miệng mắng tiếp, đột nhiên phía sau vang lên giọng nói.
"Tôi có nói câu đó đâu nhỉ?"
18
Người đàn ông mặc vest lịch lãm bước qua đám đông, được mọi người vây quanh, đi đến trước mặt tôi.
Anh ta nhìn tôi, đưa một tay ra.
"Tôi là Tề Minh Tuyên."
Đây là lần đầu tiên tôi gặp Tề Minh Tuyên.
Con trai ruột của nhà họ Tề, cái gọi là thiếu gia thật.
Khí chất của anh ta và Dịch Hành rất giống nhau, đều là người sâu sắc, biểu hiện bên ngoài cũng lịch thiệp.
Ít nhất ấn tượng đầu tiên của tôi là như vậy.
Tôi đưa tay ra, nhanh chóng bắt tay anh ta.
"Cô không sao chứ?" Anh ta hỏi.
Tôi: "Không ổn lắm, phiền anh đỡ tôi một chút, cảm ơn."
Tề Minh Tuyên khẽ cười một tiếng, đưa cánh tay cho tôi vịn.
"Trên tầng có phòng nghỉ, cô có muốn lên thay quần áo không?"
Tôi gật đầu, được anh ta đỡ vào thang máy trong nhà.
Trước khi vào thang máy, anh ta hơi quay đầu lại, nói: "Sau này những dịp có tôi, mong hai vị tránh mặt."
Lời này đương nhiên là nói với Tiền Nghị và An Giai.
Lời vừa dứt, mặt hai người lập tức trắng bệch.
19
Tề Minh Tuyên đưa tôi vào phòng nghỉ xong, định đi ra ngoài.
Tôi thấy vẻ mặt anh ta tuy lạnh lùng, nhưng lại giúp đỡ tôi như vậy, còn lấy lại thể diện cho tôi.
Chắc hẳn là một người có tấm lòng tốt.
Thế là tôi gọi anh ta lại.
"Tề tổng…" Tôi cân nhắc nói: "Tôi và Dịch Hành, là..."
Tôi gãi mặt, có chút khó xử.
"Kim chủ và chim hoàng yến", "bao nuôi và được bao nuôi" nghe đều không sang trọng chút nào.
"...là người yêu."
Tề Minh Tuyên nói: "Tôi biết."
"Ý tôi là, tôi biết chuyện hai người bị tráo đổi khi còn nhỏ, chuyện đó đã khiến anh ấy vô tình chiếm lấy cuộc đời của anh."
"Nhưng xin anh tin tôi, nếu có thể lựa chọn, anh ấy cũng không muốn như vậy."
"Đột ngột mất đi tài nguyên, điều kiện sống, và cả bố mẹ đã từng có, sự chênh lệch này khó tránh khỏi khiến anh ấy bối rối và đau lòng."
Tề Minh Tuyên vẻ mặt: "?"
Anh ta nghi hoặc: "Chênh lệch?"
Tôi gật đầu.
"Cho nên, nếu anh ấy có làm không tốt điểm nào, hoặc mạo phạm đến anh, có thể đừng quá làm khó anh ấy được không? Anh có thể liên hệ với tôi, tôi sẽ phê bình anh ấy, cũng sẽ cố gắng hết sức bồi thường cho anh trong khả năng của mình."
Tôi thận trọng hỏi: "Được không?"
Tề Minh Tuyên muốn nói lại thôi.
Một lúc lâu sau, anh ta mới lộ ra vẻ mặt "mặc dù không biết cô đang nói gì nhưng cứ đồng ý trước đã", nói:
"Được."
20
Tôi thay quần áo khác, lại được nhân viên phục vụ giúp bôi thuốc.
Loay hoay một lúc, đã hơn nửa tiếng trôi qua.
Theo lý thuyết, bây giờ Dịch Hành hẳn đã đến rồi.
Nếu là bình thường, anh sẽ gọi điện hoặc nhắn tin bảo tôi ra ngoài.
Hôm nay lại rất yên tĩnh.
Tôi sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, liền cầm điện thoại, ôm chiếc váy bẩn, chuẩn bị xuống tầng xem sao.
Đi qua hành lang, vừa định rẽ vào chỗ thang máy, liền nghe thấy giọng Tề Minh Tuyên.
"Sao lại lừa cô ấy? Không phải rất thích sao?"
Một giọng nói quen thuộc khác vang lên.
"Chuyện giữa vợ chồng sao có thể gọi là “lừa”? Tình thú thôi."
"Cái gọi là tình thú của anh, chính là lừa cô ấy mình không có tiền, để cô ấy nuôi anh?"
"Cô ấy có biết người mỗi ngày chìa tay xin tiền tiêu vặt của cô ấy, vừa mới ký một dự án hơn trăm vạn không?"
Giọng người đầu ấp tay gối quen thuộc kia biện bạch:
"Đâu có giống nhau? Được vợ nuôi hấp dẫn lắm đấy, có gì không tốt?”
"Thôi bỏ đi, anh vừa không có vợ, cũng chưa từng được vợ nuôi, nói anh cũng không hiểu."
Tề Minh Tuyên: "..."
Tề Minh Tuyên: "Tôi vừa nãy đã muốn hỏi rồi, anh một tiếng vợ, hai tiếng vợ, xin hỏi đã làm đám cưới chưa? Hay là đã đăng ký kết hôn rồi?"
"Vừa nãy Giang Lộ nói với tôi, chỉ là người yêu với anh thôi."
Dịch Hành vui vẻ nói: "Cô ấy thật sự nói vậy sao?"
"Cô ấy thật sự nói chúng tôi là người yêu? Tôi có danh phận rồi?”
Tề Minh Tuyên im lặng một lúc: "... Thần kinh."
Dịch Hành: "Tuyệt giao một ngày."
Tề Minh Tuyên thờ ơ nhún vai: "Tùy anh."
Dịch Hành: "..."
Dịch Hành giơ tay nhìn đồng hồ: "Không còn sớm nữa, tôi phải đi đón vợ về nhà rồi."
Tề Minh Tuyên đứng sau lưng anh, chậm rãi lên tiếng:
"À đúng rồi, quên nói, vừa nãy cô ấy bị ngã, chắc không có vấn đề gì lớn đâu, nếu không yên tâm thì đến bệnh viện xem thử đi."
Dịch Hành khựng lại, sau đó chạy vụt đi: "Sao anh không nói sớm hơn hả?!"
21
Tôi lặng lẽ đứng tại chỗ, nghe tiếng bước chân của Dịch Hành ngày càng gần.
Gần đến mức ngay bên tai.
Sau đó, bóng dáng Dịch Hành xuất hiện, suýt chút nữa đụng phải tôi đang đứng ở góc tường.
Dịch Hành: "?"
Dịch Hành: “!!!"
Anh dừng bước: "Lộ Lộ? Sao em lại ở đây? Không phải đang ở phòng nghỉ sao?"
Tôi gần như không thể kiểm soát được biểu cảm của mình.
Đưa tay run rẩy chỉ vào Dịch Hành.
"Vậy... vậy là anh có tiền?"
Uổng công cho Dịch Hành cả trăm vạn, tôi đau lòng như thể bị cắm sừng.
"Anh có tiền mà còn tiêu tiền của tôi?! Anh còn là người không hả?! Tuyệt giao!"
Tề Minh Tuyên thong thả bước tới, nghe thấy hai chữ "tuyệt giao" của tôi, khẽ mỉm cười với Dịch Hành, rồi đi thang máy xuống tầng.
Nụ cười đó, thật sự, tôi nhìn mà cũng thấy hơi đểu cáng.
Đến lúc này rồi, nếu tôi còn không biết quan hệ của hai người này tốt, thì thật quá ngu ngốc.
Nghĩ đến việc vừa nãy mình còn bảo người ta đừng làm khó Dịch Hành, thật là nực cười.
Chẳng trách Tề Minh Tuyên vẻ mặt "không hiểu nhưng tôn trọng".
Dịch Hành ôm lấy eo tôi: "Đừng giận, anh có thể giải thích."
Tôi tức giận đạp chân anh một cái, vô cùng ngang ngược.
"Giải thích cái rắm, về nhà trước!"
22
Về đến nhà, tôi thoải mái nằm trên giường, vừa ăn trái cây, vừa nghe Dịch Hành "giải thích".
Thật ra, lý lẽ rất đơn giản.
Bố mẹ ruột của Dịch Hành cũng làm kinh doanh, tài sản đứng tên không ít hơn nhà họ Tề.
Chỉ là, nhà họ Dịch và nhà họ Tề không cùng ngành, trước đó ít qua lại, càng không có giao tình riêng.
Sau khi xác nhận Dịch Hành và Tề Minh Tuyên bị tráo đổi, hai nhà mới qua lại nhiều hơn.
Dịch Hành và Tề Minh Tuyên tính tình hợp nhau, cũng nhanh chóng trở thành bạn bè.
Cho nên không phải là "thiếu gia thật giả", mà là hai thiếu gia thật!
Từ đầu đến cuối, chỉ có tôi, người vì nuôi Dịch Hành mà bỏ ra cả trăm vạn vàng ròng bạc trắng, là người duy nhất chịu thiệt.
Tôi giận dữ: "Trả lại cho em!!!"
Dịch Hành lấy lòng xoa bóp chân cho tôi.
"Thật ra em nghĩ kỹ một chút là ra mà, anh được sinh ra ở bệnh viện tư nhân tốt nhất, chi phí ở đó không hề thấp, người có thể sinh ở đó, gia cảnh đều không tệ đâu."
"Đương nhiên, anh vẫn phải xin lỗi, không nên lừa em."
"Để tỏ lòng xin lỗi, sau này tiền của anh đều cho em tiêu, được không?"
23
Người này thái độ xin lỗi tốt, ánh mắt chân thành.
Tôi miễn cưỡng gật đầu.
"Được rồi, em có thể tha thứ cho anh, nhưng anh phải nói cho em biết trước, anh còn giấu em chuyện gì khác không?"
Anh suy nghĩ một lát.
"Không còn giấu gì em nữa, chỉ muốn đính chính một chuyện."
"Anh nói đi."
"Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc làm kim chủ, ngay từ đầu, anh đã muốn làm bạn trai của em."
Anh vừa nói vừa buồn cười lại bất lực, khẽ gõ ngón tay lên trán tôi.
"Thị sát, tặng hoa, hẹn ăn, đón em về nhà, rốt cuộc đầu óc kiểu gì mới cho rằng đây là bao nuôi, chứ không phải theo đuổi hả?"
Tôi: "Ồ."
Biết sao giờ, con người mà, đôi khi phải âu vờ thinh kinh chút.
Nói đến đây, tôi đắc ý.
"Thì ra anh đã thích em từ sớm như vậy rồi à."
"Đúng vậy." Dịch Hành nói: “Em tốt đến vậy cơ mà.”
Tôi bị anh khen đến ngại ngùng, ngượng nghịu hỏi: "Vậy lúc đó sao anh không nói?"
Dịch Hành bình thản: "Chẳng phải là vì có người vội vàng kiểm tra hàng sao."
Tôi nhớ lại những việc mình đã làm, sau đó mới cảm thấy hơi xấu hổ, nhếch miệng cười với anh.
Dịch Hành không tính toán với tôi, chỉ hỏi lại:
"Đã biết tình cảm của anh rồi, vậy có thể, cho anh thăng cấp một chút, làm bạn trai của em được không?"
24
Lúc nói câu này, giọng Dịch Hành rất thoải mái, như thể tôi có thể đưa ra bất kỳ câu trả lời nào.
Đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được.
Cho dù là câu trả lời vô lý hay rất vô lại, anh cũng có thể chấp nhận.
Đã như vậy, tôi nói: "Em vẫn muốn làm kim chủ."
"Kim chủ" hình như có quyền lên tiếng lớn hơn "bạn gái" một chút.
Có thể được đáp ứng ngay cả khi đưa ra những yêu cầu vô lý.
Dịch Hành không nói gì, nhìn tôi một lúc.
Đúng lúc tôi cảm thấy anh quá nghiêm túc, anh đột nhiên vén áo ngủ của tôi lên, gãi bụng tôi một cái.
Tôi: "?"
Anh lại gãi hai cái.