Kinh Hoa Tuyết Mãn Đình - Phần 5
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:09:50
11
Ta cùng Tứ tỷ bàn bạc, mở rộng cửa hàng của nàng chỉ ở Trung Kinh mà còn vươn tới nhiều thành trấn ở Bắc triều.
Những tuyến đường chỉ dùng để vận chuyển hàng hóa, thu thập sổ sách mà còn thể trở thành con đường truyền tin tức, nối thẳng tới Tây Cảnh.
Sau khi phụ tử trận, Tây Cảnh liên tục xâm lấn.
Lưu dân ùn ùn rời khỏi quê hương, tràn Trung Kinh tìm đường sống.
Tứ tỷ bận rộn việc buôn bán ở bên ngoài, trong nhà chỉ còn , Tam tỷ và Tiểu Lục.
Ngày ngày, Trung Kinh đón nhận vô dân chạy nạn, quần áo lam lũ, nghèo khó cùng cực, mong tìm một công việc để sinh sống nơi kinh thành phồn hoa.
Tiền cứu trợ của triều đình thể xoay sở nổi dòng đông đúc .
Tam tỷ lấy tranh chữ của tặng cho họ, để họ thể dùng vật trao đổi lấy tiền bạc.
nhiều vì kính ngưỡng tài danh của nàng mà kiên quyết giữ , nỡ đem bán.
Ta đề nghị:
"Tam tỷ, bằng chúng mở một thư đường Tống gia, giữ một góc đất nhỏ cho những kẻ yêu chữ trong thời loạn ."
Tam tỷ trầm ngâm giây lát, gật đầu:
"Ta cũng ý đó, nhưng đến học yêu cầu gì ?"
Ta phóng mắt con phố dài hỗn loạn hơn hẳn ngày thường.
Tiếng rao hàng, tiếng quát tháo, tiếng la hét, tiếng trẻ con lóc vang lên ngớt.
"Nam nữ già trẻ, ai học, đều thể ."
Tống gia thư đường khai mở thu hút vô đến giảng, chỉ lưu dân mà cả dân chúng bản địa cũng kéo đến.
Trẻ con, phụ nữ và già phía , những khác chen chúc phía , thậm chí cả ngoài cửa và mái hiên.
Nhờ đó, tình trạng gây rối đường phố cũng giảm bớt, dân chúng ca tụng, ngay cả bệ hạ cũng hài lòng.
Hôm cung thăm đại tỷ, tình cờ gặp Lý lang quân.
Y Tề vương tiến cử, đề bạt Thái Thường Tự Thiếu Khanh.
Y , khóe môi mang ý , chậm rãi :
"Tống ngũ tiểu thư, đây chỉ Tống gia đại tiểu thư là chủ sự, ngờ ngươi mới là kẻ đáng để khác hao tâm tổn trí nhất."
Rồi y nghiêng đầu, chậm rãi cất thêm một câu:
"Quý nữ phô trương tài cán, thật khiến chê ."
Ta xoay , thẳng khuôn mặt tràn đầy trào phúng mặt.
"Lý đại nhân vui vẻ đến , đến mặt bệ hạ mà ? Bệ hạ đối với chuyện chẳng khen ngợi ?"
Lý lang quân nhướng mày, chậm rãi :
"Tống gia chỉ là cầu danh hão?"
Ta nhạt.
"Tỷ tỷ đem tài hoa dùng truyền thư giảng dạy. Còn ngươi, học vấn bao năm chỉ dùng để xu nịnh mà thôi?"
"Ngươi!"
Y lập tức biến sắc, cơn giận bùng lên nhưng nhanh đè xuống.
Ta để tâm, chỉ y nhàn nhạt :
"Quên , ngươi cũng đắc ý bao lâu nữa ."
Lời nhẹ bẫng, nhưng trong lòng dâng lên một nỗi bất an.
Y bỗng dưng châm chọc như , e là ẩn ý.
Vừa phủ, còn kịp chuyện với Tam tỷ thì từ chỗ rẽ, hai bóng bất ngờ lao tới.
Tránh kịp, một hung hăng ôm chặt.
Ngay đó, một tiếng rên đau đớn vang lên, Tam tỷ mất sức, đổ sập lên .
Ha Ha lao tới cắn xé, cũng hồn phản kháng.
Hai kẻ ngờ chống cự quyết liệt như . Thị vệ trong phủ đuổi đến, bọn chúng lập tức đầu, trèo tường chạy thoát.
Tam tỷ trong lòng , tay áo ướt đẫm màu đỏ.
Thầy thuốc đến xem mạch, ngữ khí trầm trọng:
"Gân tay cắt đứt, từ nay về , e là thể cầm bút."
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, kiên định :
"Tỷ tỷ, nghỉ ngơi cho , vẫn luôn ở đây."
Mồ hôi lạnh thấm ướt trán nàng, đau lòng hận đến tận xương tủy.
Đợi khi Tam tỷ hôn mê, mang theo Ha Ha cửa.
Suốt cả đêm tìm kiếm, cuối cùng tại một khu rừng cách thành năm dặm, chúng tìm thấy hai kẻ đó.
Chúng đang lau đao, trò chuyện lớn tiếng, đề phòng đến gần.
Lưỡi đao lóe lên trong đêm tối.
Ta chút do dự, chủy thủ trong tay đ.â.m thẳng n.g.ự.c một tên.
Kẻ còn thấy thế liền cảnh giác, lập tức rút đao giao chiến với .
Ta học võ giỏi, thực sự đánh gian nan.
May mắn Ha Ha ở bên hỗ trợ, xé rách chân gã.
Máu chảy xuống, tầm của thứ gì đó dính dính che khuất, một mắt thể mở .
Khắp đau đớn, nhưng thời gian để ý.
Ta chỉ nhớ rõ từng dạy rằng.
"Xuống tay dứt khoát, thể do dự."
Quả nhiên, kẻ rốt cuộc chống nổi liều mạng màng sống chết.
Gã chần chừ trong chớp mắt, lập tức đ.â.m chủy thủ ngực.
"Dám tổn thương tỷ tỷ , g.i.ế.c các ngươi một vạn cũng đủ!"
Xử lý xong bọn chúng, cũng kiệt sức, lảo đảo ngã.
Một vòng tay vững chắc bất ngờ ôm lấy .
Là Giang Thận.
Đây là đầu tiên thấy hoảng loạn đến .
Ta nở một nụ yếu ớt, giọng mơ hồ:
"Ta quên những gì ngươi dạy ."
Giang Thận nhíu mày, giọng khàn khàn nghẹn ngào.
"Ta đưa ngươi về nhà."
Trước khi mất ý thức, cố gắng dặn dò:
"Đầu ngõ… nhớ gọi ."
12
Giang Thận đánh thức ở đầu ngõ.
Sau khi tỉnh táo , mới nhận chật vật đến mức nào - quần áo rách tươm, vết thương thấm máu, trán còn dính vệt đỏ khô cứng.
"Ta đến trễ ... Nếu sớm một chút, ngươi cũng cần một đối mặt."
Ta bước xuống khỏi lưng , khách khí lấy áo lau vết m.á.u .
"Không muộn, cũng may ngươi đến. Nếu , e là về nhà , cũng chẳng thể trông cậy Ha Ha đưa về ."
Sửa sang tóc tai và quần áo cho bớt lộn xộn, con ngõ nhỏ. Từ xa, thấy Tam tỷ cửa, dáng vẻ nôn nóng quanh.
Quả nhiên, ngay nàng dù thương cũng nhất định sẽ ngoài chờ .
"Tỷ tỷ, về !"
Chưa kịp hết câu, nàng lao tới ôm chầm lấy , cánh tay trái run rẩy siết chặt.
"Một đầy m.á.u thế ... Ngươi báo thù cho ? Bị thương ở ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kinh-hoa-tuyet-man-dinh/phan-5.html.]
"Muộn như về nhà, nếu ngươi xảy chuyện, đây?"
Ta dịu giọng trấn an:
"Không gì , hại tỷ đều Giang Thận xử lý cả . Ta chỉ dính chút m.á.u của thôi, Ha Ha cũng cả."
Dỗ dành một hồi, cuối cùng cũng khuyên Tam tỷ nghỉ ngơi.
Khi Giang Thận giúp bôi thuốc, liền hỏi:
"Sao ngươi xuất hiện ở ngoài thành?"
Hắn ngẩng đầu, chỉ thản nhiên đáp:
"Tỷ tỷ ngươi hại, ngươi ở phủ, đoán ngươi chắc chắn báo thù."
Hắn dừng một chút, thấp giọng :
"Tiểu Ngũ, ngươi thể cần mạng như ."
Ta nghiêng đầu .
Ánh mắt cúi thấp, chăm chú lọ thuốc trong tay. Tầm mắt giao , một đường thẳng đ.â.m xuyên qua lồng ngực.
Hắn cứng , giọng chút tự nhiên:
"Đừng như ."
Ta , cố ý trêu chọc:
"Không , chẳng ngươi yêu tiền như Tứ tỷ ? Sao tự nhiên quan tâm khác thế ?"
Giang Thận trả lời, nhưng vành tai ửng đỏ. Giọng vẻ lạnh lùng hơn vài phần:
"Đừng linh tinh."
Hắn tiếp tục bôi thuốc, chậm rãi :
"Ta nghĩ, lẽ nên ở đây một thời gian.. "
Không đợi hết câu, lập tức tiếp lời:
"Tốt, ngươi ở đây, yên tâm hơn nhiều!"
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt dừng mặt một lát, im lặng tiếp tục công việc.
Không một lời, nhưng giờ đây, chỉ chóp tai mà ngay cả gò má nghiêng của cũng ánh nến nhuộm thành một màu đỏ nhàn nhạt.
Thư đường đóng cửa nhiều ngày, Tam tỷ thì tự nhốt trong phòng.
Ta nhớ đến kiếp - nàng từng ngày từng đêm thư rửa oan, đến mức hai mắt chảy m.á.u còn rõ bất cứ thứ gì.
Với nàng, thể đề bút, thể chữ chính là điều may mắn nhất trong đời.
vì , khi một , nàng vẫn mất điều quý giá nhất - chỉ vì ?
"Tỷ tỷ."
Ta nhẹ giọng gọi.
Nàng ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe.
"Ngươi ôm một cái."
Nàng khẽ buông tay , còn sức lực, chỉ thể dùng cánh tay trái nhẹ nhàng ôm lấy .
Giọng nghẹn ngào vang lên bên tai:
"Tiểu Ngũ, Tam tỷ chuyện gì nữa ."
Bả vai nàng khẽ run, gương mặt vùi cổ , tiếng nức nở rơi xuống từng giọt nhỏ.
Bao ngày qua, nàng luôn tỏ bình thản, lo lắng, để Đại tỷ trong cung phiền lòng.
Ta siết chặt vòng tay, dịu dàng vỗ về.
"Sao gì chứ? Tỷ tỷ chẳng vẫn thể ôm đây ?"
Tam tỷ ôm chặt hơn, gì nữa.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Sau khi xong, nàng lau khô nước mắt, cùng đưa quyết định.
Thư đường sẽ tiếp tục mở cửa.
Tay chữ thì luyện tay trái.
Dù , tài hoa đầy bụng vẫn còn nguyên vẹn.
Mấy tháng qua, nàng thực sự yêu thích công việc , thể từ bỏ chỉ vì một vấp ngã?
13
Trong vòng nửa năm ngắn ngủi, Tứ tỷ đưa sản nghiệp của Tống gia mở rộng khắp Bắc Triều.
Ta và Tứ tỷ cùng đến Trung Kinh, tuyển nhận lưu dân ngoại lai, để họ thể gia nhập thương đội của nàng, theo đoàn buôn buôn bán.
Đối với bách tính, đó là cơ hội để lao động kiếm sống.
Đối với triều đình, đó là cách giảm bớt gánh nặng dân của Trung Kinh.
Ngoài , Tống phủ còn xuất tiền cấp lương thực, phát cháo cứu tế, dùng danh nghĩa thiên tử ban phát.
Dân chúng đều tin rằng đây là thánh ý của bệ hạ, ngừng ca ngợi minh quân, cũng ghi nhớ ân đức của Tống gia.
Ta dâng tấu bẩm báo với bệ hạ, rằng đây là dụng tâm của Trắc phi Thái tử.
Nàng thấy Thái tử ngày ngày lo lắng cho nỗi khổ của lưu dân, liền dùng sức của Tống gia để hóa giải mối khó xử giữa Thái tử và bệ hạ.
Bệ hạ vì thế ban cho Tứ tỷ quyền hạn thông thương khắp các châu huyện Bắc Triều.
Tam tỷ phong Tư nghiệp.
Còn - Quận chúa, ban phong hào, quyền tự do cung để thăm Đại tỷ.
Như , cuộc sống của Đại tỷ trong cung cũng thể dễ chịu hơn đôi chút.
Tứ tỷ nắm tay , thấp giọng hỏi:
"Tiểu Ngũ, nhưng chúng đem lợi ích dâng lên Thiên gia như , bọn họ thật sự sẽ cảm kích ?"
Ta , nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, kéo nàng cùng về nhà.
"Thứ nhất, những gì chúng đều lợi cho bách tính. Thứ hai, dù Thiên gia cảm kích , ít nhất chúng cũng ban thưởng phong hào. Ngày nếu biến, cũng xem họ mặt dày đến mức ngơ việc Tống gia từng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi ."
Ba năm một , triều đình tổ chức đại lễ cầu phúc.
Năm nay khác với những , buổi tế lễ vì vạn dân mang ý nghĩa đặc biệt trọng đại.
Trên đường lên Tế Sơn, Lý đại nhân sóng vai bên cạnh, giọng điệu mang theo ẩn ý:
"Tống gia năm nay vì bách tính Bắc Triều mà xuất lực ít. Bệ hạ vô cùng coi trọng cầu phúc . Nếu trời giáng điềm lành, Tống gia tiền đồ vô lượng a!"
Ta nhướng mày, nhàn nhạt đáp:
"Lý đại nhân, mặt thì đừng giả bộ. Dù ngươi gì, cũng nên suy nghĩ kỹ. Dù , lương thiện như Đại tỷ, cũng dễ nổi điên."
Y hừ lạnh, định rời , nhưng ngay khoảnh khắc …
Ha Ha lao đến, đẩy y ngã lăn đất, còn lăn qua lăn trong lòng y hai vòng.
Lý đại nhân kinh hoảng hét lên:
"Cứu mạng!"
Ta phất tay hiệu cho Tiểu Lục.
"Dắt Ha ha về , tránh quấy rầy lễ tế."
Lý đại nhân còn hồn, bò dậy quát lớn:
"Chờ ! Con chó điên dám nhào ! Người , đánh c.h.ế.t nó ngay lập tức!"
Tiểu Lục nhếch môi, lớn tiếng hét lên giữa đám đông:
"Ai dám? Mau tới xem! Có g.i.ế.c chó của Quận chúa đây !"
Những kẻ định tay lập tức chững , lặng lẽ lùi về .
Hôm nay là ngày bệ hạ cầu phúc, ai dám sát sinh Tế Sơn?
Ta khoanh tay, nhàn nhạt :
"Ha Ha chẳng qua thấy Lý đại nhân thiết, nên mới gần gũi một chút thôi. Đường đường là trọng thần triều đình mà so đo với một con chó, xem khí độ của Lý đại nhân cũng chỉ đến thế mà thôi."
Nói xong, chẳng buồn để ý sắc mặt y tím tái vì tức giận, chỉ khẽ phất tay hiệu.
"Giang Thận, tiễn Tiểu Lục và Ha Ha về ."
Sau đó, xoay , cùng Tam tỷ tiếp tục lên núi.