Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Ký Chủ Đừng Chạy: Hệ Thống Mời Người Làm Mẹ Phản Diện - Phần 2

Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:55:30

5

Tiếng hét chói tai của góa phụ Trương vang vọng khắp sân.

"Aaaa! Giết ! Có độc! Cứu —ưaaaghhh!"

Tất cả trong sân đều trố mắt cảnh nhét miếng trứng ốp la miệng bà với vẻ mặt lạnh lùng dữ tợn, chẳng ai dám tiến lên ngăn cản.

Tất nhiên, một hồi rên rỉ giãy giụa, góa phụ Trương hề ngất xỉu c.h.ế.t như bà quá lên.

khoanh tay, nhướng mày hỏi:

"Giờ thì nó còn độc ?"

Góa phụ Trương run rẩy, mặt tái xanh, vội vàng lắc đầu:

"Không, ! Ta sai ! Ta xin cô! Ta sẽ bao giờ linh tinh nữa!"

Ánh mắt bà tràn đầy hổ, hôm nay tát cho một trận, còn bắt ăn bao nhiêu thứ, chắc hẳn mất hết thể diện.

nghiêm giọng cảnh cáo cuối:

"Vậy bà còn dám tung tin đồn nữa ?"

"Không! Không dám! Ta thề!"

Dứt lời, bà ôm mặt bỏ chạy như quỷ đuổi theo.

thở dài, thật sự chẳng còn sức mà dây dưa với hạng nữa.

Chờ đến khi đám đông giải tán, lập tức đổi sang vẻ mặt hòa nhã, nhẹ nhàng chìa tay về phía Giang Liên An, tươi rói:

"An An, đây nào! Mẹ dẫn con ăn ngon mua quần áo mới nhé!"

Giang Liên An ngước đôi mắt hoe đỏ lên, hung hăng trừng , nghiến răng nghiến lợi:

"Đồ điên!"

Dứt lời, bé xoay chạy biến .

: "..."

Có vẻ như đập tan hình tượng mỹ của góa phụ Trương trong lòng nhóc nên mới giận dữ đến thế.

cả.

quyết định —từ giờ hành động thực tế, để Giang Liên An hiểu rõ ai mới là thực sự đối xử với bé.

Nghĩ là , lật đệm giường lên, đào bộ của hồi môn của nguyên chủ—tổng cộng mười lượng bạc. đeo tay nải lên, sải bước khỏi cửa, thẳng tiến lên trấn nhỏ.

Thời phong kiến, đúng là phiền phức.

Phải mất gần một giờ mới tới nơi. Vừa đến trấn, lập tức chạy thẳng đến tiệm may.

mua cho Giang Liên An hai bộ đồ lót mùa đông, một chiếc áo khoác dày và một đôi giày vải lót bông.

Chủ tiệm khá bụng, còn bảo nếu mặc thể mang đến đổi.

Sau đó, ghé qua chợ, mua hai cân thịt ba chỉ, hai miếng sườn heo, một bao bột mì mười cân, một bao gạo mười cân, thêm một ít rau xanh.

Dù gì thời tiết cũng bắt đầu mát hơn, sợ đồ ăn hỏng.

Chợt nhớ Giang Liên An là một mọt sách chính hiệu, quyết định mua thêm một chiếc túi nhỏ cùng vài món đồ dùng học tập như bút lông, mực, giấy và nghiên mực.

Mua sắm xong xuôi, vác cái tay nải căng phồng lên vai, lòng tràn đầy thỏa mãn.

tin một đứa trẻ bảy tuổi thể xiêu lòng nhiều viên "kẹo ngọt ngào" đến thế!

rõ ràng, hệ thống vẫn chịu bỏ cuộc, nó tiếp tục trợn mắt nghi ngờ:

"Vô ích thôi! Hắn là nhân vật phản diện! Hắn ghét cô ! Hắn sẽ bao giờ ơn !"

"Hơn nữa, tiêu hết tiền thì ? Cô sẽ ăn gì—"

chẳng thèm để ý đến nó, cứ tiêu thoải mái những gì cần tiêu.

Làm gì ai nhẫn tâm bắt sống một cách khốn khổ ở đây chứ?!

còn lâu mới chịu để đói chết!

6

Bữa tối, dọn một nồi trứng hấp thịt băm, thịt kho khoai tây và một bát cơm trắng đặt mặt Giang Liên An.

Ngay cả còn kiềm mà chảy nước miếng, bướng bỉnh mặt , vẻ mặt hờn dỗi, thậm chí còn thèm liếc đồ ăn.

Tim hẫng một nhịp.

Tên nhóc vẫn còn giận đây mà.

nghĩ thì, vốn dĩ chẳng ấn tượng gì về , thế nên quyết định áp dụng biện pháp mạnh.

hắng giọng, nghiêm mặt quát:

"Ngồi xuống ăn ngay!"

"Nữ nhân xa, bà định giở trò gì? Đừng giả bộ bụng!" Giang Liên An lập tức nổi giận, trông cứ như thể đang bày bữa ăn cuối cùng cho .

nhướng mày, :

"Hoặc là nhịn đói, hoặc là ăn hết. Chọn ."

Giang Liên An cúi đầu, dường như đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Thấy ăn ngon lành, rốt cuộc cũng chống cơn đói, bèn cầm bát cơm lên, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

"Ăn từ từ thôi, ai cướp ." Nhân cơ hội, giơ tay xoa đầu .

Giang Liên An giật trợn mắt , nếu vì miệng còn đầy thức ăn, chắc chắn chửi thêm một trận nữa. bật , còn thì đỏ bừng mặt, lưng tiếp tục ăn.

Quả nhiên là nhân vật phản diện tương lai, chỉ chịu nhún nhường kẻ mạnh, chứ chẳng bao giờ mềm lòng với kẻ yếu.

Sau khi ăn xong, Giang Liên An vẫn đầy cảnh giác.

thu nụ , lệnh bằng giọng điệu dứt khoát:

"Đi tắm . Đây là quần áo mới của con."

Giang Liên An với ánh mắt thể tin nổi, suy nghĩ một lát bỗng bật khẩy:

"Bà tắm rửa sạch sẽ cho bán lấy tiền chứ gì? Đừng mơ!"

...Hả?

Tên nhóc ăn đòn ?

"Tắm ? Nếu , để giúp?" nhấn mạnh từng chữ.

"Không! Ta tắm! Ta tắm! Bà định bán thật ? Đừng mơ!"

"Con khỉ bẩn thỉu còn dám cãi? Mau đây cho tắm ngay!"

Trong sân bỗng chốc vang lên âm thanh rượt đuổi, tiếng gào thét của chạy và tiếng hú của bắt.

Cuối cùng, cũng vật lộn lột sạch Giang Liên An, tống bồn tắm.

Vừa kỳ cọ sạch sẽ từ đầu đến chân, chửi:

"Đồ đàn bà hư hỏng! Đồ vô liêm sỉ! Đợi cha trở về, sẽ tha cho bà !"

chẳng buồn để ý, tiếp tục kỳ cọ cho đến khi cả chậu nước chuyển thành màu đen, xả sạch thêm một lượt nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ky-chu-dung-chay-he-thong-moi-nguoi-lam-me-phan-dien/phan-2.html.]

Bây giờ kỹ , nhóc thực sự ngoại hình . Đường nét sắc sảo, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đào hoa đầy mê hoặc. Nếu đặt thời hiện đại, chắc chắn sẽ trở thành thần tượng vạn mê.

chải cho hai búi tóc nhỏ, mặc bộ quần áo sạch sẽ mới mua.

Lập tức, mắt hiện một búp bê sống trong tranh mừng năm mới.

Không nhịn , ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của , hôn chụt một cái xuýt xoa:

"Ôi chao, An An đáng yêu quá mất!"

7

Giọng của Giang Liên An khản đặc vì , đến mức ngay cả một câu chửi thề cũng thốt nổi.

Cậu bé chỉ dùng tay vụng về lau khuôn mặt lấm lem của , đôi mắt hoe đỏ, vẻ mặt tức giận đề phòng.

Hehe, lẽ nghĩ rằng ngày mai sẽ bán đây mà.

cố nhịn , cúi lấy từ đáy rương một chiếc chăn mới—của hồi môn mà nguyên chủ vẫn cất giữ cẩn thận.

Vốn dĩ, nguyên chủ kiệt xỉn đến mức dám ăn ngon, dám mặc , cho nên tất cả của hồi môn của cô đều bảo quản nguyên vẹn.

liếc chiếc chăn cũ giường của Giang Liên An— bẩn mỏng, chẳng thể giữ ấm trong mùa đông.

Nguyên chủ chăn riêng , thì chiếc chăn , cứ để tặng cho .

Nhìn thấy đột nhiên lấy chiếc chăn sạch sẽ mới tinh, Giang Liên An sửng sốt, ánh mắt ngập tràn cảnh giác.

vẫy tay bảo gần:

"Chiếc chăn từ giờ là của con."

Cậu bé vẫn nhúc nhích.

bật , cố ý trấn an:

"Đừng lo, sẽ bán con . Không những , còn đưa con học nữa."

Thấy ánh mắt bé tràn đầy hoài nghi, tiếp tục giải thích:

"Ta hỏi thăm . Học phí một năm của trường trong thôn chúng là sáu lượng bạc. Ta còn năm lượng bạc nữa. Ngày mai, con theo lên núi, chúng sẽ cố kiếm thêm một lượng bạc để con thể học."

Ngôi làng tên là Làng Tú Sơn, đúng như tên gọi—núi non trùng điệp, xanh biếc một màu, cũng là rừng cây rậm rạp.

Một nơi phong phú như , tin chắc núi nhất định thảo dược hoặc động vật hoang dã thể giúp kiếm tiền.

quyết định ngày mai sẽ núi xem thử, thể tìm thảo dược hoặc bắt con mồi nào đó để gom đủ sáu lượng bạc.

hiển nhiên, Giang Liên An tin .

Cậu bé lạnh lùng hừ một tiếng, giọng khàn đặc vì quá nhiều:

"Nếu bà việc thì cứ thẳng, đừng bày đặt dối. Ta con nít ba tuổi nữa."

lười tranh luận với , chỉ lặng lẽ dậy về phòng, lấy những thứ mua—bút, mực, giấy, nghiên mực, cặp sách và mấy bộ quần áo mới.

nhẹ nhàng đặt tất cả lên đầu giường của Giang Liên An, vỗ nhẹ lên chúng:

"Mấy thứ mua cho con, hãy giữ gìn cẩn thận. Giờ ngủ sớm , mai còn lên núi hái thuốc."

Không để ý đến vẻ mặt bối rối của Giang Liên An, rời khỏi phòng, trở về phòng .

Hệ thống hiếm khi thúc giục theo sát cốt truyện nữa, mà chỉ thở dài một :

"Cô nghĩ kỹ ? Nếu cuối cùng vẫn đổi kết cục thì ?"

"Cô thực sự về thế giới ban đầu ? Nếu nhiệm vụ thất bại, cô chắc sẽ phạt ?"

Nó đặt liên tiếp mấy câu hỏi.

mỉm , nhẹ nhàng ngắt lời nó:

"Mẹ từng dạy rằng, con sống đời, điều quan trọng nhất là lương tâm. Bây giờ đến thế giới , gặp chuyện , thì sẽ bao giờ điều gì với chính . Kết quả , quan tâm. Chỉ cần sống mà thẹn với lòng là đủ."

Hệ thống im lặng hồi lâu, khẽ :

"Thôi bỏ , cũng chỉ là một nhân vật nhỏ trong cốt truyện thôi. sẽ thử hỏi các đồng nghiệp xem, liệu đổi quá khứ của ảnh hưởng gì đến nội dung truyện ."

Nó ngừng một chút, bằng giọng nhẹ nhàng hơn:

" thực sự lo cho cô đấy."

8

Sáng hôm , dậy sớm, ngờ Giang Liên An còn dậy sớm hơn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của ửng hồng, trông vẻ như ngủ ngon.

Vừa thấy , lập tức mặt , vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

phớt lờ , bắt đầu bận rộn chuẩn bữa sáng.

Nhìn bình chứa nước—nước mới.

Ra sân lấy ít củi— chặt gọn gàng.

Xem tên phản diện nhỏ bé cũng khá chăm chỉ đấy chứ.

nhanh chóng nhào bột, lấy nồi súp sườn heo hầm dở tối qua hâm nóng, đồng thời chiên thêm hai quả trứng.

Chẳng mấy chốc, hai bát mì sườn heo nóng hổi, thơm phức sẵn sàng.

vẫy tay gọi Giang Liên An:

"Ăn mì xong cùng lên núi nhé."

Giang Liên An siết chặt tay, nghiến răng:

"Mụ đàn bà hư hỏng! Ta chặt củi, gánh nước , giờ bà còn gì nữa? Nói cho !"

Hóa vẫn còn để bụng chuyện hôm qua.

Thật lòng mà , cũng thu dọn đồ đạc chuồn cho nhanh.

bụng (cũng sợ chết).

cầm bát mì lên, bắt đầu ăn, ăn cố tình tán thưởng:

"Wow, ngon quá! Trứng rán thơm giòn, sườn ninh mềm ngọt, mì dai dai nữa… Một bát chắc đủ mất… Con ăn ? Nếu thì để ăn nốt luôn nhé—"

liếc Giang Liên An bằng khóe mắt.

Trời ơi, nước bọt của sắp chảy thành sông kìa.

"Ngon quá… Chậc, nha, nếu con ăn, sẽ ăn hết đấy."

"Hừ! Ai ăn?!" Giang Liên An bực bội giật lấy bát mì, cắm cúi ăn ngấu nghiến như thể sợ cướp mất.

tít mắt, nhân cơ hội xoa đầu tấm tắc khen:

"An An đáng yêu quá mất!"

"Ưm!"

Miệng đầy mì nhưng vẫn cố trừng mắt , phồng má như một con chuột hamster nhỏ.

Đáng yêu thật sự.

Loading...