Ký Sự Chiêu Hồn 2: Trường Học Ma Ám - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-09 23:57:39
Dòng chữ chạy ngang lóe lên:
[Cuối cùng cũng thông minh, nhận ma quỷ ở giữa họ!]
[Ai spoil xem con ma là ai , tò mò quá!]
[Tôi biết, trong số học sinh …]
Dòng cuối biến mất khi xong.
Tôi tiếc nuối, tìm thêm spoiler, nhưng thấy:
[Cấm spoil, tao báo cáo hết!]
Tôi tức hộc máu.
Còn năm học sinh: hai nam, ba nữ, gì bất thường.
Lời cô đồng khiến mọi cảnh giác lẫn , im lặng.
Bà thầy cúng phá vỡ bầu khí: “Thử từng ! Máu gà đen, mực tàu, gạo nếp đây cả. Ai dám chạm là ma!”
Cô bày đồ sàn.
Cô đồng trẻ lập tức tự chứng minh, nhúng tay máu, chạm gạo nếp: “Thấy , , là !”
Mọi lần lượt thử, ai cũng hồi hộp, sợ tiếp theo là ma, hoặc ma.
Khi còn mười , loa trường bỗng phát tiếng rè chói tai.
Tôi bịt tai, tiếng rè dừng, một giọng quen vang lên: “Nhắc lần nữa, chỉ trừ ma thành công đầu tiên mới nhận tiền thưởng. Chỉ một thôi nhé! Người thành công, nhớ đến phòng phát thanh tìm !”
Là giọng thầy Lưu. Hắn chẳng sợ hãi dám trường ? Sao phát loa trong trường?
Ngay khi tiếng loa ngừng, thầy Dương liếc mắt, hiệu cho học trò.
Họ rút kiếm gỗ đào, đâm loạn mười : “Thử từng làm gì? Đâm hết cho nhanh!”
Mấy đạo sĩ khác đổi sắc mặt, vung kiếm đuổi theo: “Không để họ cướp !”
Cảnh tượng hỗn loạn. Mười thét lên, chạy tán loạn lớp học, xuống cầu thang, trốn nhà vệ sinh.
Các đạo sĩ đuổi theo như mèo vờn chuột, tiếng la hét vang vọng.
Các thầy trừ tà khác cũng rút pháp khí, chửi bới đuổi theo: “Đồ biết quy tắc!”
Cả tòa nhà biến thành sàn săn đuổi. Tôi định chạy theo, nhưng dòng chữ hiện lên:
[Chủ thớt đừng ! Ở là an nhất!]
[Nhân vật chính phim kinh dị nào cũng ngu, thể chung tách !]
Tôi khựng . Sao theo nguy hiểm? Tôi ngoảnh , linh mục béo chạy nhưng mệt, thở hổn hển, dừng . Cô đồng và bà thầy cúng nhúc nhích.
Cô đồng la bàn, cau mày: “Sao vẫn thấy .”
Cô bỗng nhận gì đó, bò lan can xuống, mặt trắng bệch.
“Sao thế?” Tôi hỏi.
Cô run rẩy chỉ xuống . Tôi theo, lạnh toát sống lưng. Xác cô nữ sinh và máu đất biến mất, như từng xảy . Chỉ còn đống giấy bùa vàng.
Dòng chữ run rẩy:
[Trời ơi, sợ quá!]
[Chẳng gì đáng sợ, lười xuống giường, tè giường luôn đây!]
Tay cô đồng nắm la bàn run lẩy bẩy, kim vẫn cuồng.
Linh mục và bà thầy cúng cũng nghiêm trọng.
“Đi phòng phát thanh ngay.” Bà thầy cúng . Chỗ chắc chắn ẩn tình.
“Phải hỏi rõ thầy Lưu, thì chẳng ai !”
Phòng phát thanh ở tầng bốn tòa tổng hợp, đối diện tòa nhà thứ tư.
Thật quỷ dị. Thầy Lưu rốt cuộc gì? Tự nhiên phát loa, khiến mọi đấu đá , rối loạn.
Dòng chữ hiện lên:
[Chỉ thấy thầy Lưu thể sống ?]
Tim thót . Nếu thầy Lưu , thứ đợi chúng ở phòng phát thanh là gì?
Bốn chúng xuống cầu thang, tiếng bước chân vang vọng.
“Các thấy… quá yên tĩnh ?” Linh mục lau mồ hôi lạnh, mỡ rung lên.
Tôi cũng nhận , so với sự hỗn loạn nãy, cả tòa nhà im phăng phắc.
Không đúng, đám đáng lẽ vẫn đang đuổi chứ?
Bà thầy cúng đầu đột nhiên dừng , vai run rẩy: “Chết ! Lại chết!”
Bà gào lên. Chúng vội tới. Ở góc cầu thang, các đạo sĩ chồng chất, như xiên thịt nướng, mắt mở trừng, chết nhắm mắt. Cổ họ in dấu tay đỏ lòm, như bóp chết. Kỳ lạ hơn, thần sắc họ mơ màng, giống hệt các học sinh đã chết.
Càng xuống, mỗi tầng đều thầy trừ tà chết như , xếp thành đống như rác chờ thu.
Cả nhóm kinh hoàng. Tòa nhà thứ tư như nghĩa trang.
Linh mục nhận điều bất thường: “Toàn thầy trừ tà chết, học sinh nào. Năm học sinh ?”
Đột nhiên, từ đống xác, một “con ma” bò .
Bà thầy cúng ném gạo nếp, dán bùa lên trán nó.
“Con ma” thét lên, vội giải thích: “Là ! Tôi là ! Đừng tay!”
Nó gỡ bùa, phủi gạo, lộ gương mặt quen thuộc, học trò nhỏ nhất của thầy Dương!
“Tôi chết!”
“Chuyện gì xảy ?” Bà thầy cúng hỏi.
Mắt học trò tràn đầy kinh hãi, nuốt khan: “Tôi và thầy đuổi theo họ, nhưng xuống cầu thang, tất cả biến mất. Rồi thấy thầy thứ gì bóp cổ, bay lên…”
Cậu thở gấp: “Đột nhiên, hai học sinh xuất hiện trong lớp, thấy thầy bay lên thì . Tôi thấy , cùng sư đâm kiếm tới, nhưng họ biến mất! Quay , các sư khác cũng bay lên…”
Cậu kích động: “Họ chết hết ! Toàn bộ chết hết! Mấy học sinh đó đều là ma!”
“Sao ?” Bà thầy cúng nghi ngờ.
“Sao chỉ tha ?”
Cậu đỏ mặt, ấp úng: “Tôi… trốn xác thầy, giả chết thoát .”
“Đừng khinh !” Cậu hét lên.
“Phải sống chứ!”
Linh mục nắm thánh giá, tựa tường mệt mỏi: “Tạo nghiệt quá…”
“Không đúng, đây ma thường!” Cô đồng mặt càng khó coi.
Cô cuối cùng hiểu tại la bàn loạn: “Những gì chúng thấy thật! Có lẽ từ khi trường, chúng đã ma che mắt, rơi ảo giác do lệ quỷ tạo . Từ đầu chỉ một con ma. Mấy học sinh chỉ là ảo giác. Cô nữ sinh tự nhảy lầu, nên xác lầu mới biến mất. Dùng máu gà đen tìm ma cũng vô dụng.”
“Việc cấp bách là tìm thầy Lưu! Hắn chắc chắn giấu chuyện gì đó!”
Như cô đồng điểm phá, khung cảnh trường học thay đổi.
Tòa tổng hợp đối diện tòa thứ tư biến mất, thay đó là hai con đường mù sương, thấy rõ bên trong.
Cô đồng nhặt hai viên đá, ném hai đường. Cả hai bên đều tiếng vọng.
“Làm bây giờ?” Cậu học trò trợn mắt.
Đi sai đường thể là đường chết. La bàn của cô đồng vô dụng, chỉ loạn. Gạo nếp của bà thầy cúng đã dùng hết. Linh mục và học trò cũng chẳng giúp gì.
Tôi dòng chữ:
[Trời, sợ quá!]
[Ma mới đoán đường nào đúng!]
[Để tua xem thế nào… Cái gì, nội dung trả phí? Tôi hội viên!]
[Lên mua tài khoản , lầu !]
Cả đống dòng chữ bàn về tìm tài nguyên lậu, chẳng ai chỉ đường.
Tôi thở dài, lấy bài Tarot , chuẩn bói chọn một trong hai đường.
Bốn , nghi ngờ: “Cô đạo sĩ ? Sao biết cái ?”
Tôi thanh kiếm gỗ đào bên hông, giải thích: “Mượn của bố mẹ. Tôi thật bói Tarot.”
Bà thầy cúng khịt mũi: “Hừ, cả nhà lừa đảo!”
Tôi lạnh: “Bà cũng là lừa đảo thôi! Nếu bản lĩnh thật, nãy là đuổi ma , cần gì giết gà?”
Bà thầy cúng trừng mắt: “Cô biết gì? Tôi lừa! Tôi chỉ… phụ thuộc may mắn và trạng thái. Trạng thái , thể thấy cả tổ tiên cô tên gì, chôn ở !”
“Xì!” Tôi lười đáp, sang cô đồng.
Cô đồng , hỏi: “Cô bói chuẩn ?”
“Phải chuẩn thôi!” Tôi thầm cầu nguyện, rút năm lá bài.
Lá đầu, biểu thị trạng thái hiện tại: Hai Kiếm thuận. Nhân vật bịt mắt, yên, lưng sóng vỗ dữ dội, đúng như trạng thái mù mịt, bối rối của chúng .
Tôi chợt nhớ, lúc bói cho thầy Lưu trong livestream, cũng rút lá . Hắn đã giấu nhiều chuyện. Giờ lá bài xuất hiện, chứng tỏ vẫn che giấu gì đó.
Tôi lật hai lá cho con đường bên : Ba Kiếm ngược, ba thanh kiếm đâm xuyên tim. Mười Kiếm thuận, một mười thanh kiếm đâm chết.
Dòng chữ lóe lên:
[Thảm quá, hai lá như bảo chết chắc!]
[Mười ba thanh kiếm, chết thấu luôn!]
Bốn còn im lặng.
Tôi lật hai lá cho đường: Bên – Ác Quỷ thuận. Tôi ngừng thở một giây. Bên trái – Bánh Xe Số Phận. Tôi thở phào, toát mồ hôi lạnh.
Ác Quỷ thể dẫn tuyệt cảnh, nhưng Bánh Xe Số Phận là cơ hội đổi chiều.
“Ý gì ?” Cô đồng lo lắng hỏi.
“Đi bên trái, thể sống sót trong tuyệt cảnh.” Tôi đáp.
“Tin ?” Cậu học trò nghi ngờ.
“Mấy lá giấy biết đường đúng?”
Linh mục , kiên định: “Tôi tin. Dù cũng chẳng còn cách nào khác.”
Cô đồng và bà thầy cúng cũng nghĩ : “Không còn cách nào khác !”
Tôi học trò: “Không tin thì bên , cản. Nếu tin, dù bên trái mà gặp chuyện, cũng sẽ trách dẫn sai.”
Cậu gân cổ: “Đi bên thì !”