Ký Ức Phai Màu
Chương 5
Quen biết bệ hạ đã nhiều năm, lần đầu ta cảm thấy hắn lạ lẫm đến như vậy.
“Thái hậu lưu thần thiếp lại, là muốn thần thiếp giám thị bệ hạ, nhưng đã bị thần thiếp từ chối.”
Tạ Uyên tựa hồ nghĩ đến cái gì, phất tay áo rời đi, đi tới cửa lại quay đầu lại:
“Kể từ hôm nay, Lâm quý phi không cần phải thỉnh an bất kỳ kẻ nào, cũng không cần quỳ xuống hành lễ với bất kỳ ai.”
Ta mệt mỏi nhắm mắt lại, hóa ra cảm giác trái tim băng giá chính là như vậy.
Màn đêm buông xuống, Lâm quý phi trúng độc chảy má.u không ngừng, thái y cứu chữa kịp thời giúp nàng ta bảo vệ được tính mạng, nhưng đời này đã không cách nào sinh dục.
Thời điểm ta đến, tất cả chứng cứ đều chỉ hướng ta.
Đêm đó, Tạ Uyên lần thứ nhất động thủ đánh ta.
“Hoàng hậu! Trẫm vô cùng thất vọng về nàng.”
“Người đâu, áp giải hoàng hậu hồi cung, chờ xử lý.”
Ngay cả một lời giải thích hắn cũng không muốn nghe, nghe được Lâm quý phi gọi, liền vội vàng đi vào an ủi nàng ta.
“Trẫm đồng ý với nàng, về sau bất luận Tần phi nào sinh hài tử, chỉ cần nàng thích, sẽ đặt dưới danh nghĩa của nàng nuôi dưỡng, ngoan, đừng khóc nữa.”
11.
Ở trong Cung Phượng Ninh, ta biết đây là âm mưu của Thái hậu nhằm hãm hại ta.
Nhưng ta không nghĩ tới, bệ hạ không tin ta, cũng không ngờ Thái hậu vì làm tan rã thế lực xung quanh Bệ hạ lại thật sự vu khống Cố gia tội mưu phản, từng cọc từng cọc chứng cứ bày ra trong Dưỡng Tâm điện.
Khi biết được tin tức ta liền vội vã chạy đến Dưỡng Tâm điện.
“Bệ hạ, phụ thân và ca ca thần thiếp đều một mực trung thành với ngài, nhất định sẽ không phạm phải đại tội phản quốc nghiêm trọng như vậy, cầu xin bệ hạ xem xét thật kỹ.”
Thái hậu: “Chứng cớ đều đã rõ ràng, còn có gì cần tra xét sao, Cố gia các ngươi đã sớm có tâm mưu phản, thậm chí bởi vì ngươi ghen ghét Lâm quý phi, còn hạ canh tuyệt tự cho nàng, độc phụ như ngươi cũng nên cùng một chỗ ban chế.t.”
“Hoàng hậu, uổng công trẫm đã tin tưởng Cố gia các ngươi, các ngươi làm trẫm quá thất vọng, người đâu! Truyền ý chỉ của trẫm, Cố gia cấu kết nghịch tặc, ý đồ mưu phản, tội không thể tha, là loạn thần tặc tử, tru di cửu tộc, hoàng hậu Cố thị, ghen ghét thành tính, giết hại Tần phi, phế hậu vị, đày vào lãnh cung!”
Ngày hôm đó, dù ta có cầu tình như thế nào, Tạ Uyên đều bất vi sở động.
Toàn bộ Cố gia, gánh bêu danh này qua đời.
12.
Tạ Uyên hỏi ta còn có cơ hội quay lại hay không.
Ta lắc đầu, thuở thiếu thời trong mắt đều là hắn, hiện tại không có chút nào gợn sóng: “Mục đích sống duy nhất của ta bây giờ là giúp Cố gia rửa sạch oan khuất.”
Ánh mắt hắn tối sầm, trong lòng hối hận:
“Là trẫm có lỗi với nàng, trẫm đã phái người bí mật điều tra sự tình phản loạn năm đó, chỉ cần tìm được manh mối, sẽ lập tức trả lại trong sạch cho Cố gia.”
Ta không giấu vẻ mỉa mai trong lời nói: “Bệ hạ nói câu này không cảm thấy đã muộn sao, bao nhiêu người Cố gia thiệt mạng, năm đó vô luận ta cầu xin ngài thế nào, ngài cũng không muốn tra rõ chuyện này, nếu là ngài không mất trí nhớ, án sai của Cố gia sợ là cả đời cũng không thể sửa lại.”
Tạ Uyên xấu hổ cúi đầu, cho đến bây giờ hắn vẫn không muốn tin mình sẽ ban đạo thánh chỉ đó.
“Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Giờ khắc này, ta đột nhiên rất muốn được giải thoát.
13.
Trong thời gian ta bị phế truất, hậu cung do Lâm quý phi trưởng quản, bây giờ xảy ra không ít vấn đề.
“Hoàng hậu nương nương, công chúa Triêu Hoa và Lâm phi đang đánh nhau, đang ở ngoài cung cầu kiến.”
“Cho họ vào đi.”
Công chúa Triêu hoa tuổi còn nhỏ, biểu lộ đều hiện hết ở trên mặt: “Tẩu tẩu, tẩu phải làm chủ cho ta nha, hôm đó Lâm phi nhất quyết muốn đưa cho ta mấy cuốn thoại bản, ta từ chối không được nên đành phải nhận, sau khi về liền sai người đặt ở khố phòng chưa hề mở ra, hôm nay đến chỗ Thái hậu thỉnh an, trên đường nghe được cung nữ đều đang bàn tán, nói ngày thường ở tẩm cung ta thích đọc những loại thoại bản tình tình yêu yêu, nói như đúng rồi, ta mới hỏi một chút phía dưới thì biết được lời này từ trong cung của Lâm phi truyền ra, chỉ còn mấy ngày nữa là tới ngày thành hôn của ta, như vậy thì làm sao ta có thể đối mặt với nhà chồng.”
“Xem một chút thoại bản thì như thế nào, chúng ta người thẳng ngồi ngay, muốn xem sách gì là tự do của chúng ta, nếu ngươi quá để ý đến ánh mắt của người khác chẳng phải sẽ sống rất mệt mỏi sao, ngươi nếu còn muốn đọc chỗ ta còn có mấy quyển, sẽ cho ngươi thêm vài quyển.”
Công chúa Triêu Hoa bị lời nói của nàng nhục nhã đến không nói nên lời, ngón tay run rẩy chỉ vào nàng: “Ngươi!”
Hai người tư tưởng hoàn toàn khác nhau, làm sao có thể nói chuyện với nhau được, nhìn thấy tình trạng này, ta có chút đau đầu: “Thoại bản ở đâu?”
Cung nữ sau lưng công chúa Triêu hoa trình lên, ta mở ra nhìn thoáng qua, liền vội vàng đóng lại.
Cái gì kiều thê, cái gì nam nhân.
Đây là thứ đồ vật gì vậy.
Chẳng trách công chúa Triêu Hoa lại tức giận như vậy.
“Ta không biết đắc tội Lâm phi ở chỗ nào, để cho ngươi nghĩ ra độc kế như thế hại ta, lúc này ta đều sắp xuất giá, truyền ra chuyện như vậy thì phải làm sao.”
Công chúa Triêu Hoa sốt ruột lại bắt đầu khóc.
“Triêu Hoa, bản cung sẽ ra lệnh cho mọi người trong cung không được nhắc tới chuyện này nữa, thoại bản bên kia của Lâm phi cũng sẽ yêu cầu nàng thiêu hủy, những tin đồn này tuyệt đối sẽ không để nhà chồng ngươi biết, ngươi sắp làm dâu rồi, khóc sướt mướt há không phải làm trò cười cho người khác.”
Ta bảo Đạm Nguyệt lấy chiếc vòng tay mạ vàng mà Bệ hạ ban thưởng ra, đưa cho Công chúa Triêu Hoa, lấy đó trấn an.
14.
Trong cung sau một đợt yên ổn lại nổi lên sóng gió.
Lâm phi trước đó ra chính sách tự do yêu đương, phàm là những ai nhận chức trong cung, đều có thể thoải mái theo đuổi người mình thích.
Thị vệ cùng cung nữ mất kiểm soát, trong cung có rất nhiều phụ nữ mang thai.
Trong Dưỡng Tâm Điện, Tạ Uyên nghe xong sắc mặt bình tĩnh: “Hồ nháo!”
Lâm Thanh không để tâm: “Ta đã kiểm tra rồi, cung nữ mười mấy tuổi đã vào cung, cơ hồ đều không nơi nương tựa, nếu có thể tìm được người tri kỉ ở bên cạnh, các nàng nhất định sẽ cảm kích hoàng ân của ngài, cũng càng thêm tận tâm làm việc.”
Sau khi nghe được những lời này, ta thực sự không biết phải nói gì.
Chỉ cảm thấy, vô cùng hoang đường.
Quy củ trăm năm, đã trở thành một trò đùa đối với nàng ta.
Tạ Uyên vỗ bàn, Lâm Thanh bị giật mình: “Không thử cải cách, làm sao biết chuyện này sẽ không tốt hơn?”
“Bệ hạ, các phi tần đang ở bên ngoài cầu kiến.”
“Bệ hạ, Trương đại nhân, Lý đại nhân còn có Lâm tướng quân đang ở ngoài điện cầu kiến.”
Tạ Uyên xua tay, ai cũng không gặp, hắn cảm thấy đầu mình đau khủng khiếp.
“Từ Thịnh, truyền ý chỉ của trẫm, Lâm phi gây náo loạn trong cung, biếm thành thứ dân, đày vào lãnh cung, mang xuống!”
Lâm Thanh không nghĩ tới, nàng ta tốt bụng giải âu lo giúp bệ hạ, không được ban thưởng mà còn bị đày vào lãnh cung.