Là anh phải không? - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:11:18
Không cô gì với Thẩm Khác, chỉ tối đó trở về.
Khi bước , đang mép giường đồ ngủ.
"Tuệ Tuệ, em đúng là chẳng để yên chút nào."
Đế giày da gõ lên sàn nhà nặng nề, xổm mặt , chăm chú :
"Đã bảo đừng dây cô , còn cố tình đổ đồ của cô ?"
"..."
Thế nào gọi là "kẻ kiện ", giờ mới thực sự cảm nhận .
còn kịp mở miệng giải thích, Thẩm Khác rút súng, dí thẳng lên trán .
"Giờ giếc em luôn, sẽ đỡ rắc rối ?"
Giọng vẫn nhàn nhạt, thậm chí còn .
từ đôi mắt đen thẳm lạnh lùng , , thật.
Sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, nhắm mắt , giọng run rẩy:
"Anh tay ."
"giếc , và cô kết hôn sẽ chẳng còn phiền phức gì nữa."
Nòng s.ú.n.g kề trán từ từ rời .
hé mở mắt, bắt gặp ánh mắt khó đoán của Thẩm Khác:
"...Tuệ Tuệ."
giấu đôi tay run rẩy lưng, cố nén nước mắt, mỉm :
"Dù thì... con ch.ó lời, đổi một con khác cũng mà, ?"
Anh im lặng.
Dưới ánh đèn sáng trưng, chằm chằm, đôi mắt sâu thẳm dần dần đổi, như thứ gì đó trong lòng cũng đang âm thầm biến đổi.
Một lúc lâu, cất s.ú.n.g bao, dậy.
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu , khẽ xoa như dỗ dành.
"Không chó con... là Tuệ Tuệ của ."
Nhiệt độ ấm áp truyền từ lòng bàn tay .
Khoảnh khắc nhắm mắt , thực sự ảo tưởng, nếu như là Thẩm Ứng Tinh thì bao.
Nếu như năm đó mất tích, cũng bắt cóc tới nơi .
Giống như năm mười bốn tuổi, mua hạt dẻ rang đường, bình an trở về nhà, bên bàn, từng hạt từng hạt bóc vỏ đưa cho :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/la-anh-phai-khong/chuong-6.html.]
"Ăn xong ngủ sớm nhé, mai là đại hội thể thao, xem trai lấy thêm mấy tấm giấy khen cho em."
khi mở mắt .
Tay đang áp lên khẩu s.ú.n.g lạnh lẽo.
Người mắt, là Thẩm Khác.
7.
Sáng sớm hôm , Thẩm Khác rời .
Hắn hợp tác suôn sẻ với tên Mặt Sẹo, hiện tại hai đợt ma túy thế hệ mới vận chuyển nội địa qua hai tuyến đường mới và cũ, tổng cộng hơn trăm ký.
Ngoài , còn một nhóm phụ nữ đang trong độ tuổi sinh đẻ, cũng lượt, bí mật đưa trong nước.
Buôn và buôn ma túy, những chuyện như , qua lời kể, dường như chỉ là những phi vụ ăn hết sức bình thường.
Còn Sầm Lộ, suốt một thời gian dài đó, cũng đến tìm nữa.
Chỉ là mỗi gặp mặt, cô luôn dùng ánh mắt căm hận chằm chằm .
đại khái cũng đoán , cô mách lẻo, Thẩm Khác vì thế đích về một chuyến, nhưng cuối cùng chẳng gì , sự bất mãn trong lòng cô chắc chắn tích tụ đến đỉnh điểm.
Chiều hôm đó, đang vẽ tranh trong vườn, bất cẩn rơi chiếc hoa tai Thẩm Khác tặng.
Anan
Đến khi trời tối, sờ lên vành tai trống trơn, xoay sân tìm kiếm.
Không ngờ bắt gặp Sầm Lộ đang bên cạnh tầng hầm gọi điện thoại.
Có lẽ vì biệt thự vẫn còn của Thẩm Khác, nên cô cố ý hạ thấp giọng:
“Không , lấy bốn phần.”
“Đùa gì ? Anh cũng rõ thủ đoạn của Thẩm Khác đáng sợ thế nào, ở bên cạnh mạo hiểm ... Ai đó?!”
Cô đột ngột ngẩng đầu, sắc bén đảo mắt tìm kiếm xung quanh, cảnh giác cúp máy.
trốn sân thượng giữa tầng một và tầng hai, bất động, trong lòng bỗng bừng tỉnh, lập tức men theo cửa sổ bò trở , nhanh chóng chui phòng ngủ.
Vừa xuống giường, Sầm Lộ đẩy cửa bước .
Cô lạnh lùng liếc một cái, lời nào, xoay bỏ .
Vài ngày , Thẩm Khác về.
Đối diện , Sầm Lộ bày vẻ yếu đuối dễ vỡ.
Chỉ là bữa cơm, cô đột nhiên hướng về phía khiêu khích:
“A Khác...”