LÀ ĐỨA TRẺ BỊ CHA MẸ BỎ LẠI, NHƯNG TÔI SẼ KHÔNG TỪ BỎ CHÍNH MÌNH - 6
Cập nhật lúc: 2025-09-04 22:15:49
Năm hai, chuyện buồn xảy : vì ai cho bố đại học,
nên mùa hè năm , họ về quê đón .
Lần họ còn kéo theo đồng nghiệp trong xưởng, cầm điện thoại đời mới, ăn mặc thời thượng, bảo rằng sẽ "chăm sóc thật ".
Bà nội chỉ chiếc điều hòa mua tặng bằng nhuận bút năm nhất:
“Cháu gái mới một tháng mua cho điều hòa, chăn mát, còn mua điện thoại gọi video — hiện đại hơn cái của mấy nhiều.”
Bố hỏi ở , liên hệ thế nào.
Bà nội khẩy:
“ là bà già nông thôn, gì ?
Chắc nó ở thủ đô , nó ghét cái chốn lắm.”
Bố thì hiểu ý, hổ bỏ về.
Sau đó, bà gọi điện bảo :
“Tìm con gấp thế chỉ là moi tiền thôi, để lo cho hai đứa con vô tích sự của họ.
Trường tư ít cũng 30 ngàn một năm, hai đứa là 60 ngàn.
Thêm tiền nhà, tiền xe, bốn miệng ăn — kham nổi .”
“Con giữ vững lập trường, đừng để họ lừa tiền.”
sẽ .
Vì rõ, giá trị đồng nghĩa với tình yêu.
Nếu yêu, thì cần gì tỏ giá trị?
16.
Nhanh chóng bước sang tuổi 28.
Vừa thành chương trình cao học ngành nghệ thuật ở nước ngoài, về quê thì bố rời .
Nhiều năm nay, như chơi trò mèo đuổi chuột — họ tìm, lẩn — nhưng bao giờ họ thắng.
Vì bà nội luôn về phía .
Ai ngờ, … chạm mặt.
Lúc đó, họ đến bến xe, nhưng em gái rơi máy tính bảng ở nhà bà nên .
Mẹ thấy thì hớn hở chạy đến, từ đầu đến chân, mắt đỏ hoe.
Bố cũng theo , gọi hai đứa em chào – “chị cả”.
Mẹ khách sáo:
“Cũng may là bé Nguyệt rơi máy tính bảng, thì gặp con. là chị em duyên.”
thực , chẳng còn nhận hai đứa em nữa.
Loại mà nếu ngoài đường gặp cũng chẳng là nhà.
Lúc đó, em gái 18 tuổi, em trai 16.
Mẹ kéo tay , hỏi tư vấn chọn trường cho em gái, chỉ cách học cho em trai.
đáp:
“Con từng thi đại học, .”
Mẹ gượng:
“Lần gặp cô giáo cũ đến thăm bà, mới con đỗ Trung ương Mỹ thuật.
Ở thủ đô bao năm, trường đó cũng tiếng chứ!”
Mẹ đẩy em gái lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/la-dua-tre-bi-cha-me-bo-lai-nhung-toi-se-khong-tu-bo-chinh-minh/6.html.]
“Con bé cũng học mỹ thuật, định theo nghiệp như con, con chỉ dẫn cho em nhé?”
“Còn thằng Tùng học kém quá, với bố con định cho nó học vẽ luôn, miễn đỗ đại học là .”
Thành công của giờ trở thành "tấm gương sáng", dường như chỉ cần theo bước chân , họ cũng sẽ như .
lấy bộ "tác phẩm xuất sắc" của em gái cùng thái độ khinh thường của em trai dành cho , thầm nghĩ:
“Những hy vọng của sẽ sớm tiêu tan.”
17.
Lý do chính về là để xây nhà cho ông bà.
Những năm gần đây, nhà hàng xóm xây nhà hai tầng, nhà ông bà thì lọt thỏm giữa hai căn cao lớn, che mất ánh sáng.
nhiều đề nghị xây , nhưng bà đồng ý.
Bà bảo: “Đó là việc của bố mày, ông từng hứa sẽ .”
Mà lời hứa đó chờ suốt 7-8 năm.
Đến khi ông khám sức khỏe, chẩn đoán tai biến cũ và cao huyết áp, bà mới chịu xuống nước.
Bà bảo với bố :
“Lần Tiểu Thảo xây nhà thì sang tên cho nó.”
Bố nhảy dựng:
“Sao ? Nhà tổ để cho thằng Tùng ?”
Bà đáp tỉnh rụi:
“Vậy thì và thằng Tùng bỏ tiền . Không thể để Tiểu Thảo bỏ tiền xây giao cho nó.”
Mẹ chen :
“Ở quê ai chẳng ? Với Tiểu Thảo ở thủ đô, hộ khẩu đàng hoàng, chắc chẳng cần cái nhà quê , con?”
Bà đầy chờ đợi.
nhớ , bao năm qua, chỉ mong nhận một ánh mắt công nhận từ họ, mà cũng là điều xa xỉ.
lắc đầu:
“Tiền con cũng cực khổ mới kiếm . Nếu con xây thì là của con.
Không thì hai .
Dù ông cũng lớn tuổi, nên xây sớm để ông bà hưởng thụ chút tuổi già.”
Bà nội gật đầu lia lịa, như thể từ chối thì là bất hiếu.
Cuối cùng, họ bỏ nổi một đồng.
bỏ tiền xây dựng căn nhà ba tầng đầu tiên trong làng chỉ trong 2 tháng.
Ai cũng khen nhà xây nhanh.
Tiền thể mua tốc độ — thuê thêm thợ, nhanh hơn, khỏi để ông bà chịu khổ.
Sau khi thành, phá hai căn nhà cũ phía , xây thành dãy nhà trọ nhỏ, đưa lò luyện thi của thầy Dư về đây.
Trước thầy vẫn thuê xe chở học sinh về vẽ phong cảnh, bất tiện.
Nhà trọ nhỏ của giải quyết đúng lúc.
Ông bà còn nấu cơm cho học sinh, vui thêm chút tiền tiêu vặt.
Một công đôi việc.