LẠC THANH HỨA TỈNH NGỘ RỒI! - CHƯƠNG 18
Cập nhật lúc: 2025-07-09 00:08:01
Triệu Ngôn Đình nhướng mày: " khu nhà phụ hẻo lánh..."
Chưa đợi xong,
Hắn thấy cô gái trong gương chiếu hậu với vẻ mặt e thẹn nép lòng bên cạnh, lém lỉnh .
" Thời Ngôn nhà em , là cái lò sưởi nhỏ, con trai nhiệt cao, chồng nhỏ ơi, sưởi ấm giường cho em, bằng lòng ?"
Tống Thời Ngôn bật .
Ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt phức tạp của Triệu Ngôn Đình.
Lòng Triệu Ngôn Đình lạnh .
Trước đây đối với , cô bao giờ như .
Trước mặt , cô luôn nghiêm túc, giữ dáng vẻ dịu dàng thục nữ, chỉ thỉnh thoảng mới nũng.
Một Lạc Thanh Hứa lạc quan, vui vẻ, rạng rỡ như , từng thấy.
Tống Thời Ngôn cưng chiều xoa đầu cô, giọng mang ý .
"Được, em thưởng cho ."
"Thưởng cho một cô vợ bé nhỏ đáng yêu~"
Tống Thời Ngôn gọi đến văn phòng trưởng quan trong đội, Lạc Thanh Hứa đành kéo Tiểu Tiếu một về khu nhà phụ.
Triệu Ngôn Đình dậy xe, lấy hành lý xuống, nhưng buông tay.
"Trưởng quan tìm , để đưa hai về , cũng nặng ."
"Không thì con gái các em, thể xách nổi."
Lạc Thanh Hứa kéo Tiểu Tiếu , khẽ lắc đầu, ngẩng lên , ánh mắt dõi theo bóng lưng Tống Thời Ngôn xa, xua tay.
"Không , chồng nhỏ nhà em ghen đó, tụi em tự mang về thì hơn. Đã nặng thì chút đồ với em nhằm nhò gì."
Cô rạng rỡ.
Triệu Ngôn Đình thấy bộ dạng đó của cô, ép buộc nữa.
Lùi xa sang một bên.
Đồ đạc quá nặng, đè cô gái siêu vẹo cả , nhưng cô vẫn , gương mặt tràn đầy hạnh phúc.
Hắn chợt nhớ , lúc họ mới bên , cô cũng như , lém lỉnh, đáng yêu.
Mỗi ngày đều sức lực và niềm vui dùng hết.
thời gian dài, họ như xa lạ, cuộc sống chẳng gì vui, cô cũng còn tìm cách chọc vui nữa.
Hắn cũng thấy ngày càng vô vị, tình cảm đó trở nên cũng cũng chẳng , nên đó chăm sóc Cố Bạch Chỉ, cũng tư tâm của . Hắn vốn tưởng cô ghen, cô cảm giác nguy cơ, thì cô sẽ trở thành cô gái nhỏ quan tâm như đây.
Không ngờ, thất bại thảm hại.
Lạc Thanh Hứa bây giờ, chỉ hận thể tránh xa tám thước.
Ngay tối hôm đó, trong đội như nổ tung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lac-thanh-hua-tinh-ngo-roi/chuong-18.html.]
"Trời ơi, thật giả , bà Lạc Thanh Hứa về , còn dẫn theo một trai mét tám hả?"
"Mà còn là trưởng quan nhà đích đón hai về nữa?"
"Không thể nào, trưởng quan rảnh rỗi việc gì tự đội nón xanh cho ?"
"Chậc chậc chậc, thể nào, thể nào, dù cũng tin. Mấy xem do Lạc Thanh Hứa bỏ tiền thuê đó?"
"Sao chứ, tin còn trai hơn trưởng quan ?"
Tiểu Tiếu bên cạnh, bĩu môi.
"Thuê cái gì mà thuê, mấy rảnh quá chuyện gì ?"
"Đó là yêu của chị Thanh Hứa nhà , là chồng cưới, họ sẽ về quê kết hôn đó."
"Trưởng quan mà so với , trai như minh tinh nam , từng thấy ai như thế, thích chị Thanh Hứa mười năm , trưởng quan bì ? Trưởng quan , hồng nhan tri kỷ nhiều lắm! Chị Thanh Hứa nhà chúng xứng ~"
Tiểu Tiếu tính tình thẳng thắn, họ bàn tán về Lạc Thanh Hứa, chỉ lập tức trút hết cơn tức trong lòng đối với Triệu Ngôn Đình cho hả .
Trong lòng cô thấy ghê tởm vô cùng!
Dù là trưởng quan của cô, cô cũng ghét bỏ và thấy kinh tởm.
Lúc chị Thanh Hứa còn ở đây thì trân trọng, chị Thanh Hứa thì như chó con lẽo đẽo chạy theo, bây giờ chị Thanh Hứa tìm , ghen ăn tức ở phá đám .
Không là thuốc cao dán dai như đỉa thì là gì!
Trong văn phòng trưởng quan ở đội...
Gương mặt sương gió của trưởng quan đẫm nước mắt, ông siết c.h.ặ.t t.a.y Tống Thời Ngôn.
Vỗ đùi cảm thán.
"Giống, thật sự giống."
"Trách , năm đó bảo vệ cho bố cháu, bao nhiêu năm nay thành khúc mắc trong lòng . Nghe tin cháu đội, do dự lâu, sợ cháu gặp nguy hiểm, nhưng cũng ủng hộ cháu. Thời Ngôn, cháu là một đứa trẻ ngoan."
"Những ngày , cháu cố gắng nhiều hơn nữa."
Tống Thời Ngôn gật đầu, giơ tay chào theo kiểu quân đội, đáp chút bất cần.
"Báo cáo trưởng quan, nhất định thành nhiệm vụ."
Màn đêm buông xuống...
Tống Thời Ngôn bước khỏi văn phòng, lòng ngổn ngang trăm mối...
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Trên trời, trăng sáng treo cao.
Anh khẽ nhếch môi.
Anh nhất định sẽ phụ lòng di nguyện của cha, đợi chuyện định, họ sẽ cùng về Tân Cương.
Anh của bây giờ, Lạc Thanh Hứa.
Cô vẫn đang đợi ...